Trường Sinh: Áp Giải Phạm Nhân Trăm Năm, Nhập Thế Tức Vô Địch

Chương 407: Bạch y đồ tang

Chương 407: Bạch y để tang Nhìn thấy Lý Trường Thọ vẫn nụ cười ấm áp, lúc này ta mới thoáng an tâm.
Tú Bà động tác rất nhanh.
Thậm chí, còn chưa kịp mặc quần áo chỉnh tề đã chạy tới, xem ra có chút luống cuống, quần áo không ngay ngắn.
Dù sao, Lý Trường Thọ thật sự là một khách hàng lớn.
Nếu hắn chạy mất, vậy kế hoạch mở thêm mười chi nhánh của nàng coi như bỏ.
"A u, Chu Gia, tiểu Mai có chỗ nào làm không tốt?"
"Ngài cứ nói ra, ta nhất định trách phạt nặng nàng."
"Còn cho ngài…"
Tú Bà cười nịnh, vẫy tay về phía sau, lại có mấy tiểu cô nương thanh xuân xinh đẹp đi ra.
"Đừng, không liên quan gì đến nàng."
"Tú Bà, ngươi cũng nên biết, thiên hạ chẳng có bữa tiệc nào không tàn."
"Ta ở đây cũng đã lâu, dù sao bên ngoài còn có chút việc chính sự muốn làm."
Lý Trường Thọ khoát tay.
Hắn bây giờ đang là lúc hiền giả, mỹ nhân kế vô dụng với hắn.
"Cái này…Nói cũng đúng."
"Chu Gia là người làm việc lớn, chỉ mong, đợi Chu Gia làm xong việc."
"Đừng quên quay lại thăm mấy cô nương này là được."
Tú Bà thấy Lý Trường Thọ nhất quyết muốn đi, lại nói thế.
Có một số người, dù thế nào cũng không thể giữ được.
Đương nhiên, có một số người dù đuổi cũng phải đuổi đi.
Đều xem có tiền hay không.
"Haiz…Mấy cô nương cũng thật đáng thương."
"Hy vọng, mụ mụ ngươi đừng trách mắng quá mức."
Lý Trường Thọ lại móc ra một xấp ngân phiếu.
Dù ở chỗ tiểu Mai, dù có phải lỗi của nàng hay không, kiểu gì cũng sẽ có người gây khó dễ cho nàng.
"Biết ngay gia là thương người nhất."
"Ngài yên tâm, chúng ta hiểu chuyện mà."
"Tiểu Mai, còn không mau đến cảm ơn Chu Gia?"
Tú Bà nhận lấy xấp ngân phiếu dày cộm, chỉ liếc qua.
Vẻ mặt vốn còn có chút chua chát, trong nháy mắt đã nở hoa.
"Cám ơn…"
Tiểu Mai vừa đi vừa cầu khẩn tới.
Dưới lầu đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào.
"Chuyện gì vậy?"
Lý Trường Thọ vểnh tai, thật ra đã nghe thấy là chuyện gì.
Bất quá, hắn muốn hòa hoãn không khí ngột ngạt lúc này.
"Chu Gia, ngài đợi chút, ta sai người xuống dưới hỏi thử."
Tú Bà cũng rất kỳ lạ, sáng sớm thế này.
Ngoài Chu Gia ra, còn có người đến gây ồn ào.
Nàng ra hiệu, rất nhanh có một ma cô chạy xuống.
Rồi rất nhanh, lại chạy trở về.
"Bẩm Chu Gia, ở dưới có một ông thầy bói mù bị ngã."
"Để lại một thằng nhóc con, đang khóc lóc om sòm ngoài cửa!"
Ma cô lên một năm một mười báo cáo tình hình bên ngoài.
"Ồ?"
"Thầy bói Lão Hạt tử bị ngã?"
"Đi, xuống dưới xem thử."
Lý Trường Thọ giả bộ như có hứng thú.
Dù sao cũng định đi, mượn cớ thế nào cũng tốt hơn không có cớ.
Dù sao ở đây trộn lẫn hơn một năm, cũng xem như là quản gia ở đây hơn một năm.
Cứ đi như vậy thật có chút ngượng ngùng.
Mượn cớ này, rất tốt.
-------------
Ngoài tiệm
Lúc này bên ngoài tiệm đã chật kín người.
Thanh lâu sáng sớm chưa mở cửa, nhưng các nghề khác vẫn hoạt động bình thường.
Thấy có chuyện náo nhiệt để xem, tự nhiên có không ít người dừng lại, quan sát.
Xem náo nhiệt, là thiên tính của con người mà!
"Ah…Ông nội…ông nội…"
Vừa xuống lầu, từng đợt tiếng khóc than đã truyền vào tai mọi người.
Mở cửa, một thằng nhóc con đang ôm một cỗ thi thể khóc rống.
Lý Trường Thọ chỉ hơi dùng Nội Lực thăm dò, liền biết ông nội đã hết hơi thở.
Không còn một chút sinh khí.
Xem như đã chết không thể chết hơn.
"Đáng thương a, trẻ con như vậy đã không có người lớn chăm sóc."
Tú Bà sụt sịt lau nước mắt, một bộ dáng rất đồng cảm.
Những người khác cũng nhao nhao tỏ vẻ đồng tình.
Chỉ tiếc, không ai có hành động thực tế.
"Keng! ! !"
Lúc thằng bé đang khóc thương tâm, một thỏi bạc lớn từ trên trời rơi xuống, rớt ngay trước mặt hắn.
"Cầm lấy đi, đem ông nội ngươi an táng cho tốt."
Thằng bé ngẩng đầu, thấy một nam tử tuấn tú xuất hiện trước mặt mình.
"Không, ta không thể nhận."
"Ông nội ta nói, không được tùy tiện cầm tiền của người khác."
"Phải dựa vào hai bàn tay của mình…"
Thằng bé cuống quít lắc đầu, muốn trả lại bạc.
"Được, vậy xem như ta mua bộ đồ của hai ông cháu."
Lý Trường Thọ cũng không nói nhiều, cầm lấy bộ đồ hai ông cháu dùng để giả danh lừa bịp.
Hắn đang lo không biết lấy thân phận gì để phiêu bạt giang hồ.
Cái đồ chơi này lại tự đưa tới cửa.
Xem ra là ý trời rồi!
Kỹ thuật coi bói của hắn không giỏi lắm, nhưng lắc lư người thì hắn rất có bản lĩnh.
Nói là trang phục, thật ra cũng chỉ có một cây cột, bên ngoài thêm chút đồ dùng xem bói cần thiết như mai rùa các loại.
Ngoài ra cũng không có gì.
"(⊙o⊙)…Ai da da, đồ vật cũng không đáng nhiều tiền như vậy."
Thằng bé từ nhỏ đã theo ông nội vào Nam ra Bắc, tự nhiên biết giá trị của đồng tiền.
Chỉ là, đợi nó cuống quít chen qua đám đông, đã không tìm thấy bóng dáng Lý Trường Thọ.
------------
Hẻm nhỏ An Dương Thành
Leng keng leng keng
Tiếng chuông thanh thúy vang lên trên đường lớn.
"Thiên linh linh địa linh linh, nhân gian đoán mệnh ta nhất định trúng."
"Đến xem bói, đến xem bói, không đúng không cần tiền a!"
Lý Trường Thọ vừa đi vừa cầm chuông lục lạc, la hét trên đường.
Đáng tiếc, bộ dạng của hắn bây giờ.
Dù khẩu hiệu có kêu vang trời, cũng không ai đến tìm hắn đoán mệnh.
Mấy người đi xem bói, ai chẳng chống gậy, nhắm tịt hai mắt, râu tóc bạc phơ Lão Hạt tử.
Mọi người mới tin chứ, người càng lớn tuổi, tính toán càng chuẩn.
Mù lòa lại càng mở thiên nhãn, ngàn năm trước thấy được, ngàn năm sau thấy được.
Thanh niên trai trẻ lại sáng mắt, có quỷ mới đến tìm hắn xem bói.
Lý Trường Thọ hô đến trưa, vẫn không thấy ai tới tìm hắn xem bói.
Cũng may, hắn không dựa vào cái này để ăn cơm, nếu không thì chết đói mất.
"ε=(´ο`*))) haiz, lão bản cho bát mì."
Hô đến trưa, họng cũng đau rát.
Lý Trường Thọ tiện tay tìm một quán nhỏ ngồi xuống, chuẩn bị ăn một bát mì.
"Kia…kia…"
"Đại gia người…"
Phía sau, một giọng nói rụt rè vang lên.
"Ai là đại gia chứ!"
'Vô lễ…Ngạch, là ngươi a!'
Lý Trường Thọ vừa nghiêng đầu, lại gặp thằng bé buổi sáng.
Nó lúc này mặc đồ tang trắng toát, đầu đội khăn trắng.
Chỉ nhìn một cái liền biết nhà có người mất.
"Đại gia, là vậy, ta biết ngài thương ta."
"Đồ của ông nội ta cũng không đáng giá nhiều tiền như vậy."
Thằng bé vẫn rụt rè nói.
"Haiz…Ông nội ngươi chôn cất xong rồi sao?"
Lý Trường Thọ không để ý lời giải thích của thằng bé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận