Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Sở Hữu Dị Năng

Chương 537: Bọn hắn chết tại phương xa (length: 9706)

Chương 537: Bọn hắn chết tại phương xa Đàn thú giống như là muốn đem Tô thành bao phủ trong biển đen ngòm, mãnh liệt kéo đến, tựa như là một cơn thiên tai mà loài người không thể nào ngăn cản.
Ra khỏi thành, bọn họ kết thành trường thành bằng xương thịt, đem thú triều ngăn chặn gắt gao bên ngoài thành mười dặm, trên đầu tường pháo lớn ầm vang, nhưng như cũ mỗi khắc đều có người ngã xuống.
Tiểu Hồng Mạo ngồi trên vai cự nhân, hát ru yên giấc, điều khiển Cự Lang xông lên chém giết, chiếc mũ trùm màu đỏ của nàng nổi bật trong làn sóng đen kịt, nhưng lại không có ý nghĩa gì.
Nhậm Dương ẩn thân bên trái bên phải Cự Lang, mượn thân thể Cự Lang che chắn thi triển một thân kỹ năng giết địch.
Một bên khác chiến trường, là Valkyrie Ba Nhĩ do Đế Quốc phái tới, còn có hai anh em Ngô Kiếm Ngô Thanh, ba Vương Cấp từ nhiều phía thúc đẩy, phòng ngừa thú triều kéo giãn chiến tuyến.
Tình huống vẫn như cũ không khả quan, số lượng hai bên chênh lệch, chiến lực tương đương, bởi vậy người mạnh xông lên phía trước phải chịu áp lực càng lớn.
Đối thủ của Tiểu Hồng Mạo là Bạch Lộc trên đầu có mào phong lan, cả hai đều là Vương Cấp, dường như cơ thể đã dính liền một chỗ không thể tách rời, phong lan luôn phối hợp cùng Bạch Lộc xuất kiếm khí.
Hai vị này trở thành đại phiền phức của Tiểu Hồng Mạo, kiếm khí vô cùng sắc bén, lựu đạn hướng về phía Bạch Lộc đều bị chém làm đôi, vết cắt trơn nhẵn tuyệt đối.
Hơn nữa kiếm khí dường như có khả năng đoạn tuyệt ‘sinh cơ’, có thể làm cho những thứ bị chém trúng mất đi hiệu lực ban đầu, bất luận là người hay là vũ khí.
Năng lực kỳ quái lại vừa vặn khắc chế Tiểu Hồng Mạo, nhân vật truyện cổ tích nàng tạo ra một khi bị kiếm khí chém trúng, chỉ cần vết thương hơi nặng một chút, liền sẽ lập tức tiêu thất khỏi thế giới này.
Dù ngày thường vốn yêu thích sạch sẽ, giờ cũng chẳng màng tới, nàng đã sớm toàn thân máu tươi, trên người cự nhân cũng treo không ít tàn chi cùng thịt vụn.
Những sinh vật quái dị kia vẫn không biết mệt mỏi lao đến đánh họ, Bạch Lộc ở nơi xa thoăn thoắt xuyên qua giữa thú triều, kiếm khí không chỗ không đến.
“Ta có lẽ sắp không trụ được nữa.” Vỗ đầu cự nhân, Tiểu Hồng Mạo yếu ớt cười một tiếng: “Nếu ta chết ở đây, trước khi chết ta muốn thử xem có thể để các ngươi thoát ly ta mà tồn tại được không.” Cự nhân phát ra tiếng gầm gừ khó hiểu, có thể cảm thấy được nó đang đau khổ.
Tiểu Hồng Mạo ngẩng đầu nhìn trời cao, bên kia chiến đấu vẫn chưa phân thắng bại.
Ta còn phải gắng gượng thêm một hồi!
Dù là liên tục tạo ra truyện cổ tích khiến tinh thần lực của nàng gần như cạn kiệt, đại não vỡ ra giống như đau đớn kịch liệt, dù là chiếc áo choàng nhỏ cất giấu vết kiếm suýt nữa chém ngang lưng.
Có một tiếng kinh hô từ phía sau vang lên, Tiểu Hồng Mạo giật mình, bọn họ đã không chịu đựng nổi việc phía sau bị đánh úp, nhưng chợt phát hiện tiếng kinh hô ẩn chứa niềm vui.
Quay đầu lại, một cự nhân huyết hồng từ trong thành nhảy lên rất cao, ầm vang rơi xuống, trong nháy mắt làm sạch một mảng lớn thú triều.
Hắn cao giọng hét lớn, đầy cõi lòng vui sướng: “Từ hôm nay trở đi, ta không còn là Đạt Ma Khắc Lợi Tư!” Tiếng nói còn chưa dứt, một cự nhân màu máu khác từ bên kia vọt tới, chỉ là cường tráng hơn một chút, giống như một tòa núi cao sừng sững, hắn cũng đang gầm lên, chỉ là dường như mới học nói, còn hơi mơ hồ không rõ.
“Ta… Là… Nhỏ… Huyết nhân nhi!” Tiểu Hồng Mạo ngẩn người, đột nhiên "phì" một tiếng bật cười, lẩm bẩm nói: “Ta đã nói, hắn coi như là đồng đội thật rất đáng tin.” ------ Phượng Hoàng cùng Tất Phương đang kịch chiến trên không trung, ngọn lửa thiêu đốt bầu trời thành màu cam, trong đêm tối mang tới Hoàng Hôn.
Tất Phương không dám bay quá cao, hắn lo lắng sẽ bị chiến đấu trên không trung tác động đến, dù sao đã thấy Thấp Bà thảm trạng.
Cũng không dám hạ quá thấp, Liên Quân bên kia hai chữ Vương toàn là tên điên.
Rõ ràng thực lực cứng rắn yếu hơn Hạ Tiên, Mã Hạo lại trong tình trạng trọng thương phản chế Hạ Tiên, liên tục bức lui Hạ Tiên, ép về phía La thành.
Con quái vật nguồn gốc từ sáng tạo nhân tạo kia đang tàn phá La thành, Liên Quân Tiên Phong quân bị bức lui ra khỏi thành, dựa vào các khe hở trên tường thành giao chiến cùng quái vật.
Quái vật cao hơn trăm mét, toàn thân bao phủ trong khói đen, ngẫu nhiên từ trong khói đen lộ ra tứ chi giống như lẫn lộn các loại sinh vật, vảy, chất nhầy, xúc tu, trên giác hút ở xúc tu mọc khuôn mặt người.
Tác phẩm hợp tác cao nhất của Đế Quốc và quái thú, ngẫu nhiên tạo ra phế phẩm, nhưng lại là tác phẩm đỉnh cao trong số phế phẩm, trong điều kiện tài nguyên sung túc thậm chí có thể mô phỏng lại quái vật.
Không có dị năng gì, nhưng lại phát huy đặc tính sinh vật lớn nhất, lực quái dị kinh khủng cùng khả năng tự lành, tầm nhìn không góc chết toàn diện.
Bên trong thân thể còn có não chính cùng nhiều não phụ, nhìn như thân thể cao lớn, trên thực tế nắm giữ não phụ khống chế cục bộ, về lực phản ứng thậm chí có thể so với vai Đế Cấp.
Dưới vẻ bề ngoài tà ác hỗn loạn, ẩn chứa nội tâm vô cùng tỉnh táo, tuyệt đối lý trí và trung thành.
“Các ngươi tạo ra thứ rất lợi hại đó.” Mã Hạo quay đầu liếc mắt một cái, lại tiếp tục vung Lang Nha bổng trong tay đánh về phía Hạ Tiên.
Hạ Tiên chỉ dùng hai tay chống đỡ, đầu ngón tay mơ hồ có kiếm khí phun ra nuốt vào, chém ra từng đường kiếm trên Lang Nha bổng.
Hắn mệt mỏi ứng phó, không có thời gian chế giễu khiêu khích, lúc Mã Hạo hết hơi thì cũng là lúc hắn mạnh nhất.
Đây là trận chiến không sống thì chết, nhiệt huyết vung vãi trên chiến trường có thể tưới vào những bông hoa mang tên Hy Vọng.
Tra Lý Tư lần thứ bảy từ trên không rơi xuống, dùng Lôi Đình kích thích trái tim của mình lần nữa phát ra lực lượng, một lần nữa lao lên trời, cùng Tam Chính Hạ quay lưng đối mặt địch nhân.
“Ngươi nói…” Nuốt xuống máu tươi trong cổ, Tam Chính Hạ nắm chặt đao trong tay, cười nói: “Ta trước đây không phải là kẻ thích tám chuyện, nhưng ta có một nỗi nghi hoặc.
Ngươi nói thực lực của Lý Trường An, có phải hay không đã sớm có thể nghe được, thanh âm ở bất kỳ nơi nào trên thế gian này không?” Tra Lý Tư lau đi máu tươi trên khóe miệng, cười nhìn phương Bắc: “Có lẽ chính hắn đang trốn ở một góc hẻo lánh vui vẻ, muốn hắn đứng ra đáp lại vẫn rất khó.
Nhưng mà đánh xong trận này trở về, ta sẽ thúc giục hắn nhiều, không thể cứ để người con gái chờ đợi, ít nhiều gì cũng phải cho một lời đáp lại, tránh để người ta nói Vương Vạn Thế của chúng ta là đồ cặn bã.” Vừa nói Tra Lý Tư vừa sờ vào ngực, lấy chiếc nhẫn hộp ra trong áo lót.
Tam Chính Hạ không quay đầu lại, chỉ cười nói: “Còn ngươi và Giai Giai thì sao?” “Đợi đến khi về ta sẽ cầu hôn nàng.” Tra Lý Tư lộ nụ cười: “Đến lúc đó các ngươi cũng phải tới nhé, ta vốn có không nhiều bạn bè, tất cả các ngươi đều phải đến.” “Đương nhiên rồi, nhất định sẽ trở về, ta vẫn chưa từng tham gia hôn lễ bao giờ, điệu nhảy vũ đạo đã chuẩn bị xong vẫn chưa dùng tới.” Tam Chính Hạ cười nói: “Chậm chân rồi à?” “A, ta vẫn cho rằng là ngươi muốn nhường một chút.” “Thì ra đàn ông đều thích mạnh miệng.” ----- Tứ Hải đế, Lý Thiên đế, hai đại Đế Cấp đối chiến Mã Trấn Thế, Mã Trấn Thế vẫn như cũ tiến lui có trình tự, trải qua giao đấu vẫn không nhìn ra dấu hiệu suy yếu.
Bất luận là dị năng của Mã Trấn Thế hay gì, đều quyết định rằng càng nhiều địch thủ đối mặt với nàng, sức mạnh bộc phát sẽ càng mạnh, Tứ Hải đế là một Đế Cấp mới thăng cấp, ngược lại là đang cung cấp sức mạnh gia tăng cho Mã Trấn Thế.
Một mặt khác Lý Thiên đế đã không thể vận dụng dị năng 【Địa Tàng】, giống như bị thần linh thu hồi vậy, làm thực lực của Lý Thiên đế giảm xuống.
Cứ như vậy Mã Trấn Thế vừa vặn có thể chặn lại hai người, nói giết thì hơi miễn cưỡng, khiến hai người nửa bước khó lui cũng không có vấn đề gì.
“Sinh con gái được như Mã Trấn Thế, thực sự khiến người ta ngưỡng mộ.” Lý Thiên đế lắc đầu, nói tới đây lại không nghe ra tiếc nuối hay ngưỡng mộ.
Hắn vốn cũng không phải người được trời ưu ái.
Trong hai danh sách thế giới có Đế Cấp, hắn không phải người mạnh nhất, cũng không phải người có thiên phú nhất, nhưng cuối cùng sống sót đến bây giờ.
Mã Trấn Thế phất tay bổ ra khai thiên quang trước mắt, cười nhạo nói: “Ngưỡng mộ cái gì? Ngươi đừng nói ra mấy lời dung tục thế chứ.” “Ngưỡng mộ ngươi có thực lực thế này khi còn ở tuổi này, còn có lý do để đánh một trận, có bạn bè kề vai chiến đấu.” Câu trả lời của Lý Thiên đế hiển nhiên vượt ngoài dự liệu của Mã Trấn Thế.
Có chút ngây người ra, Mã Trấn Thế lắc đầu: “Thật hiếm thấy, lại có thể nghe ngươi nói lời như vậy.” Nàng nhớ mang máng khi còn ở trong Quân Bộ Đế Quốc, Lý Thiên đế không phải người thích nói chuyện, rất ít khi giao lưu với người khác, ngẫu nhiên gật đầu đã là khó có được.
“Trước kia ta rất thích nói chuyện.” Lý Thiên đế lùi lại mấy bước, nhìn Tứ Hải đế lao về phía Mã Trấn Thế.
Tưởng tượng những năm tháng đó, khi hắn vẫn chưa bước vào Vương Cấp, trời cao biển rộng, cùng hảo hữu hai ba người kết bạn du ngoạn, hăng hái, tâm hồn thiếu niên có thể chứa cả thiên hạ.
Đến bây giờ, vũ trụ rung chuyển dưới tay, giống như mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay, nhưng đến tột cùng có thể nắm bắt được điều gì đâu?
Lão Lâm, ngươi nói đúng đó, nếu đã muốn thua, vậy thì để lại chút gì cho thế hệ sau đi, không phải vì danh tiếng, chỉ để cho bọn chúng có thể dễ dàng hơn chút.
Khóe miệng Lý Thiên đế nhếch lên, rõ ràng không có cảm xúc gì, nhưng lúc này lại cảm thấy vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận