Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Sở Hữu Dị Năng

Chương 307: Theo ở nơi nào tới thì về nơi đó (length: 8941)

Chương 307: Theo ở nơi nào tới thì về nơi đó
“Hắn ở đâu?” Tra Lý Tư trong sở chỉ huy đợi nửa ngày, lại chưa từng đợi đến Lý Trường An đến đây.
Ngô Giai Giai cầm tin tức vừa truyền đến thở dài: “Có người nhìn thấy hắn tiếp cận tường thành, sau đó liền mất dấu, bọn họ theo không kịp tốc độ của Lý tiên sinh.”
“Hắn vẫn là không muốn đứng ở trước sân khấu.” Tra Lý Tư thở dài: “Tính toán, điều này cũng phù hợp tính tình của hắn, tóm lại hắn sẽ không đối với chuyện trong thành ngồi nhìn mặc kệ. Chuẩn bị chiến đấu thôi, Đế Tuấn trốn về Gia thành, đoán chừng sẽ tăng nhanh thời gian Hạ Tiểu Tiếu ra tay, thời gian của chúng ta không còn nhiều lắm, tất cả đồ đạc kiểm lại một chút, chuẩn bị cho chiến tranh sau cùng thôi.”
Ngoài cửa lớn, Lý Phụng Tiên bước nhanh chạy đến, nhìn quanh một chút rồi có chút uể oải nói: “Cha ta không tới sao? Còn tưởng rằng hắn sẽ đến đánh ta một trận, lớn như vậy rồi còn chưa bị phụ thân đánh bao giờ.”
Ngô Giai Giai buồn cười, hướng về phía Tra Lý Tư gật gật đầu sau đó xoay người rời khỏi sở chỉ huy.
“Ngươi có chuyện gì không?” Tra Lý Tư bất đắc dĩ, coi như Lý Phụng Tiên đã là người một nhà, hành động của Lý Trường An đã đủ nói rõ bọn họ nhận biết nhau. Về phần có phải là phụ tử hay không, Tra Lý Tư rất hiếu kỳ, nhưng Lý Trường An không có ở đây cũng không có cách nào chứng thực.
Lần này Lý Phụng Tiên cho thấy một mặt đáng tin cậy, cộng thêm Lý Phụng Tiên vẫn là Vương cấp, Tra Lý Tư cũng không ngại đối với hắn thêm chút kiên nhẫn.
“Trương Hải, ngươi tìm vài người qua kiểm kê một chút vật tư đi, dù sao đó cũng là chiến công của chúng ta.” Lý Phụng Tiên không khách khí ngồi xuống, gác chân bắt chéo. Hắn đang thưởng thức vẻ mặt kinh ngạc của Tra Lý Tư.
“Vật tư?” Tra Lý Tư quả thật khiếp sợ đứng lên: “Các ngươi mang vật tư trở về?”
Lý Phụng Tiên buông tay: “Kia là đương nhiên, có của không lấy, trời chu đất diệt, nhân lúc cha ta hành hung Đế Tuấn, chúng ta vụng trộm cào cả nhà kho lẫn mặt đất một lượt.”
Tra Lý Tư nuốt nước miếng một cái, trên mặt mang theo nụ cười: “Lợi hại! Dưới mắt Đế Tuấn mà mang được những thứ này về, công này coi như là của các ngươi.” Cười cười, thần sắc của Lý Phụng Tiên đột nhiên ảm đạm xuống: “Có người chết, hắn tên là…”
“Cáp Luân đúng không?” Tra Lý Tư cắt ngang Lý Phụng Tiên, tiến lên vỗ vỗ vai Lý Phụng Tiên: “Nhớ kỹ tên của hắn, người khác quên thì ngươi cũng phải nhớ, hắn không xem như chết vô ích. Ở đây chính là như vậy, mỗi ngày đều có người chết, tên của bọn họ không nhất định sẽ được người nhớ kỹ, cho nên ngươi biết hắn vì cái gì mà chết, thì hãy nhớ kỹ hắn. Ta không biết ngươi từ đâu đến, nhưng ta thấy lúc đầu ngươi cũng không thích chúng ta, nhưng bây giờ ngươi khó chịu, như vậy rất tốt, có ngươi ở đây, về sau có thể bớt chết một ít người.”
Lý Phụng Tiên rất lâu không nói gì, hắn nhớ tới cha.
-----
Lý Trường An vốn định trực tiếp vào thành, nhưng lời Đạt Ma Khắc Lợi Tư đã khiến hắn thay đổi dự định.
“Nơi này là nơi có số lượng người của Cộng Trợ Hội đông nhất thế giới, tụ tập vượt quá chín mươi phần trăm thành viên Cộng Trợ Hội, ngươi không muốn biết bọn họ đang sống như thế nào sao?”
Cho nên Lý Trường An quyết định đi xem thử, hắn muốn nghe nhiều người khác nói về Thái Bình, đặc biệt là những người bình dân. Nhớ lại trước kia, Thái Bình cũng thích vụng trộm trốn đi nghe người khác khen ngợi, mặc kệ là khen hắn Lý Trường An, hay là khen chính hắn, Thái Bình đều sẽ cảm thấy vui vẻ.
Từ bên ngoài nhìn, Mễ thành không thay đổi nhiều, đường phố vẫn là đường phố đó, bất quá tập tục trong thành khác biệt. Rõ ràng là thời kỳ chiến tranh, lại không nghe thấy bao nhiêu tiếng than khóc rên rỉ, mọi người đi lại vội vàng, trên mặt lại không chỉ còn sự chết lặng, trong tòa thành này có một chút hy vọng.
Lý Trường An đi trên đường phố, chú ý đến từng ngóc ngách trong thành, nghe mọi người trò chuyện, trên mặt thỉnh thoảng sẽ vô tình lộ ra nụ cười.
“Đa tạ Vạn tiên sinh, chúng ta mới có thể có cuộc sống tốt hơn.”
“Còn không phải sao, thằng bé nhà ta bây giờ cũng không còn chạy loạn nữa, nghe nói còn muốn nhập hội!”
“Vậy thì tốt quá rồi, đáng tiếc con trai ta còn nhỏ, nếu không thì cũng cho nó đi nhập hội.”
“Đợi thêm hai năm là được, bây giờ mọi người đều là dị năng giả, ai cũng có cơ hội mạnh lên, biết đâu đến lúc đó Cộng Trợ Hội mời nó đấy.”
“Cầu mong là vậy!”
Thật tốt! Lý Trường An từ đáy lòng cảm thấy vui vẻ, thế giới thật sự đang thay đổi, ít nhất tương lai mà Thái Bình mong chờ đang từng chút một đến gần, hắn thay bạn mà thấy vui.
Đi ngang qua một hàng thịt, Lý Trường An dừng bước, mới phát hiện mình không có thẻ căn cước cũng không có tiền mặt.
“Tiểu ca muốn mua gì? Ta đây là quầy hàng được chứng nhận, không gian lận, không bớt xén cân lượng.” Ông chủ hàng thịt xúm lại, trên gương mặt đầy vẻ dữ tợn nở đầy nụ cười. Theo tay ông chủ nhìn lên, Lý Trường An quả nhiên thấy trên tường có treo bảng, trông giống như giấy khen, trên đó viết ‘Quầy hàng thành tín được chứng nhận’, chủ quán tên là Hùng Lục. Phát âm có hơi kỳ quái, có thể cũng phù hợp với thân thể cường tráng hơn hai mét, bốn năm trăm cân của hắn, thậm chí còn khiến người ta hoài nghi rốt cuộc hắn bán loại thịt gì. Phía dưới cùng là chữ ký của phủ thành chủ, cuối cùng còn có tên Tân Tây Á.
Tráng hán Hùng Lục cười ngây ngô: “Chỗ ta bán thịt, có thể mang qua tiệm cơm bên kia, chỉ cần trả một chút tiền công là có thể chế biến thành món tiểu ca muốn ăn, còn được tặng món chính. Đối diện tay nghề quả thực không tồi, ai ăn qua cũng khen ngon… Thật không dám giấu, quán kia là bà xã của ta mở, nhưng tay nghề không phải là nói quá đâu, ta ăn hơn hai mươi năm rồi vẫn không thấy chán.”
“Thật xin lỗi.” Lý Trường An bất đắc dĩ cười nói: “Trên người ta không có tiền, làm phiền ông làm ăn rồi.”
Nụ cười của tráng hán tắt ngấm, do dự một chút, vẫn ngăn Lý Trường An lại, nhíu mày nói: “Không sao, ai cũng có lúc khó khăn mà. Như vầy đi, sau lưng ta có mấy trăm cân than đá, ta thấy ngươi cũng rất khỏe, ngươi giúp ta chuyển đi, ta sẽ bảo bà xã ta làm cho ngươi bữa cơm, không dám nói là đầy đủ, nhưng chắc chắn sẽ no bụng.”
Lý Trường An gật đầu: “Cảm ơn.”
Đi theo tráng hán ra phía sau, bên trong đang đốt nước nóng, bên cạnh là một đống than cao.
“Chỉ có nhiêu đó thôi.” Tráng hán lấy cho Lý Trường An chiếc xe đẩy: “Gần đây ta bị thương eo, ngươi biết đấy, cái này không tiện cho bà xã ta biết. Bà xã ta lại sức yếu, bảo nàng chuyển cái này không phải mệt chết nàng sao, ta vốn định đêm tối từ từ chuyển đi, may mà có ngươi đến, cái này chắc không thành vấn đề chứ?”
“Không thành vấn đề.” Lý Trường An lắc đầu. Nói là mấy trăm cân, trên thực tế hẳn là khoảng chín trăm cân, nếu là hán tử cường tráng, đại khái hai ba lượt là chuyển xong, đối diện cũng không tới trăm mét. Huống hồ còn có xe đẩy, ma phiền chỉ là mang lên xe đẩy, chính tráng hán cũng có thể tự mình chuyển xong, không bằng nói là thuận nước đẩy thuyền làm một ân tình, cho Lý Trường An bữa cơm no bụng.
Lý Trường An không ngốc, vốn dĩ hắn đã phân rõ được hảo ý của người khác, huống chi hiện tại hắn có thực lực như vậy. Người có thực lực cường đại thường thường có vẻ dễ chung sống hơn, bởi vì bọn họ có đủ thực lực để coi thường phần lớn những uy hiếp, họ có thể tùy ý thể hiện thiện ý của mình.
Lúc Lý Trường An xoay người cầm xẻng, tráng hán Hùng Lục liếc nhìn những vết sẹo trên người Lý Trường An, nhíu mày, lúc rời đi bước chân cũng nhẹ hơn.
Mấy trăm cân than đá được Lý Trường An một lần đặt hết lên xe đẩy nhỏ, khi hắn vững vàng đẩy xe nhỏ từ sau nhà đi ra, tráng hán vội vàng ra nghênh đón.
“Ngươi có thể đẩy vài chuyến cũng được.” Giọng nói của tráng hán so với vừa rồi thấp hơn chút.
Lý Trường An cười nói: “Không sao, tay của ta rất vững, trước kia ta từng làm việc ở mỏ than, chưa từng làm rơi một khối than đá nào.” Nụ cười của hắn vô cùng tự tin.
Đó không phải chuyện đáng để kiêu ngạo gì cả... Tráng hán nhún nhún vai: “Được thôi, vậy ngươi cẩn thận đừng làm vướng mình, ta đã dặn bà xã rồi, nàng đang chuẩn bị bữa ăn cho ngươi rồi đó.”
“Cảm ơn.” Lý Trường An đem xe đẩy rời khỏi hàng thịt, tựa như những gì hắn đã nói, hắn rất am hiểu chuyện này, đường đi có gập ghềnh cũng không thể khiến chiếc xe bị rung lắc. Không dùng nhiều lực lượng, chỉ là cảm nhận mặt đường xóc nảy, từ đó mà thay đổi phương hướng dùng lực.
Lý Trường An quên mình đã bao lâu không như thế này, đã từng có một mình yếu đuối như vậy, phải bỏ ra nỗ lực gấp mấy lần người thường mới có thể đẩy chiếc xe đẩy ổn định. Hắn bỏ ra nỗ lực gấp hơn mười lần người khác, chỉ nhận được một phần tư tiền lương, nhưng lúc đó hắn luôn tràn ngập hy vọng vào tương lai.
“Ta thay đổi rồi.” Lý Trường An thấp giọng thì thầm.
Lần này Đạt Ma Khắc Lợi Tư không lên tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận