Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Sở Hữu Dị Năng

Chương 269: Khổng Tước đại nhân (length: 10603)

Chương 269: Khổng Tước đại nhân Lý Nho nằm ở trên mặt trăng, ngã chổng vó ngửa mặt lên trên, tại hắn cách đó không xa, một đám hơn ngàn vạn phản thần giả hợp thành người khổng lồ đang giao chiến.
Địch nhân là Thánh đường, nhưng cũng không chỉ là Thánh đường.
Đã rất rất lâu không gặp, Thánh đường vẫn không có một chút thay đổi, thời gian trên người nàng dừng lại, dung mạo ngoài ba mươi, ngũ quan xinh đẹp, da trắng nõn.
Váy liền thân dài màu đen, trên váy ánh sao lấp lánh, đuôi váy như sóng biển khẽ động, hơn mười mét đuôi váy xõa tung trong Hư Không, cùng Hư Không hòa vào nhau, tựa như lông đuôi Khổng Tước.
Đỉnh đầu không đội vương miện, tóc dài cũng tùy ý buông sau gáy, Thánh đường giống như một phu nhân dự tiệc tối, ngoài sự tao nhã và ung dung, không nhìn ra chút sắc bén của cường giả.
Nhưng bất luận là đám phản thần giả ngưng tụ thành người khổng lồ, hay phân tán ra sau thành mấy ngàn vạn phản thần giả đồng loạt ra tay, đều không thể đột phá hai thước quanh người Thánh đường.
“Lý Nho, chúng ta thật lâu không gặp, có thể ngồi xuống nói chuyện.” Thánh đường nhìn Lý Nho trên mặt trăng, giữa hai người cách hơn ngàn cây số.
Nàng không chỉ nhìn thấy, mà thanh âm cũng truyền đến tai Lý Nho trong Hư Không này.
“Không có gì để nói chuyện.” Lý Nho đứng dậy, hướng phía Thánh đường đi đến, hai bước vượt qua hơn ngàn cây số, người khổng lồ lùi lại nhường chỗ.
Thánh đường cười tự nhiên: “Ngươi vẫn như trước đây, khi cần ngươi quyết định thì gọn gàng linh hoạt, nhưng lại luôn kiên trì.” Lý Nho giơ nắm đấm đánh tới, Hư Không trước nắm đấm vỡ vụn, nhưng vẫn bị cản lại ở hai thước quanh người Thánh đường bởi bàn tay phải thon dài trắng nõn của nàng.
“Ngươi biết ngươi đánh không lại ta.” Thánh đường thở dài: “Mấy tỉ năm trước các ngươi đã bị ta giết một lần, lần này cũng biết kết quả tương tự.” Lý Nho thu nắm đấm, cau mày: “Ngươi rốt cuộc chịu mở miệng, mấy tỉ năm trước là ý gì?” “Nghĩa đen, mỗi một thế giới đều bắt đầu lại từ đầu.” Thánh đường nghiêng đầu nhìn về phía sau mặt trăng: “Tính ra, ngươi cũng sẽ không để ta quay lại lần nữa.
Lý Nho, thực lực của ngươi đã rất gần ta rồi, nhưng thật sự là ngươi không hiểu thế nào là chân lý, ba cái danh sách thế giới ngươi biết từ đâu ra không?
Bắt đầu từ một quả tinh cầu hoang vu diễn biến, sinh ra sinh mệnh, sinh mệnh diễn biến tiến hóa, sau đó một ngày nào đó nhân loại đầu tiên đột nhiên xuất hiện.
Ngươi biết nhân loại đầu tiên là gì không? Chính là các ngươi phản thần giả, ta thấy hắn một hóa hai, hai phần là ba, rồi nhân loại hậu thế xuất hiện, bọn hắn sinh sôi nảy nở, học tập.” Một số chuyện Lý Nho đã đoán được, chỉ thiếu một cơ hội xác nhận.
Người khổng lồ tản ra thành từng bóng người, tất cả đều rơi sau lưng Lý Nho, bọn hắn sớm đã chết đi, còn lại chỉ là chấp niệm thúc đẩy thể xác.
Sau gần một tháng chiến đấu, nơi này còn lại không đến một ngàn sáu triệu người, thù hận giữa phản thần giả và Thánh đường đã là không đội trời chung, nhưng điều đó không ngăn bọn họ muốn biết nguồn gốc của mình.
Thánh đường thở dài: “Khi chúng ta đến danh sách thứ hai, thế giới đã hoàn toàn diễn biến, không gian thông đạo giữa hai thế giới nên gọi là thông đạo thời không.
Chúng ta ở trong đường hầm thời gian còn lâu hơn ta tưởng tượng, bởi vậy ta ẩn mình, màn trời bao quanh thế giới, còn ta ở trên mặt trăng xem mọi việc thế gian.
Ngươi biết ta phát hiện ra điều gì không?” “Ta biết.” Lý Nho nắm chặt tay: “Thế giới căn bản không hề bị hủy diệt đúng không? Tất cả là giả dối, cũng không có thời không thông đạo.
Cái gọi là hủy diệt chỉ là lại bắt đầu lại từ đầu, tất cả chôn vùi trở về ban đầu, chúng ta luôn ở trong cùng một thế giới.” “Không sai.” Thánh đường cười gật đầu: “Ta dùng mười vạn năm cố gắng rời khỏi Tinh Thần gần ta nhất, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể.
Cuối cùng ta mệt mỏi, ta muốn trở về, nhưng khi ta vừa quay đầu đã trở lại mặt trăng, ta như dậm chân tại chỗ từ đầu đến cuối.
Mảnh Hư Không này là giả, Tinh Thần chúng ta thấy cũng là giả, đây là một nơi chúng ta vĩnh viễn không thể rời đi.” Lý Nho im lặng.
Thánh đường nhìn mặt Lý Nho, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta đừng chiến đấu, hãy ở đây với ta đi, chỉ có ta và ngươi.
Nếu là ngươi, ta bằng lòng đợi thêm mấy vạn năm, cho đến khi ngươi già chết ở đây, ta sẽ tiếp tục kế hoạch của mình.” Lý Nho sẽ chết, hắn không có tuổi thọ dài dằng dặc như Thánh đường, đến khi tinh thần tan biến thì hắn vẫn sẽ chết.
Giữa phản thần giả và dị năng giả đã như hai sinh mệnh hoàn toàn khác nhau, dị năng giả tinh thần cường đại thì có thể vĩnh tồn, còn phản thần giả cuối cùng có một ngày sẽ chết đi.
“Kế hoạch của ngươi là gì?” Lý Nho chế giễu.
Sau lưng hắn, hơn ngàn vạn phản thần giả bắt đầu tan biến từng người một, lực lượng đang hội tụ về phía hắn.
Thánh đường không ngăn cản điều đó, chỉ tiếp tục nói: “Thay thế Nguyên Sơ, sáng tạo một thế giới chân thật.
Thế giới này là giả, kể cả ngươi và ta, chỉ có Nguyên Sơ là chân thực, ta sẽ thay thế nó!
Ngươi và ta đều là quân cờ của thần, khi chúng ta cả hai còn tồn tại, ván cờ này sẽ không kết thúc, chỉ khi các ngươi chết hết thì ta mới có thể nhảy khỏi bàn cờ.
Ngươi biết ta vốn có thể tự tay giết sạch tất cả phản thần giả, nhưng ta không làm, ta để lại một con đường sống cho các ngươi.
Lý Nho, từ bỏ đi, các ngươi không giết được ta, cũng không thể ngăn cản ta, đây là tất nhiên, các ngươi tất nhiên sẽ chết hết, và chắc chắn có người nhảy khỏi bàn cờ.” “Chết hết?” Lý Nho ngửa mặt lên trời cười lớn, cúi đầu nhìn hành tinh màu xanh dưới chân.
Ánh mắt xuyên Hư Không, xuyên qua tầng tầng mây mù, cuối cùng rơi vào Pháp Thành.
“Chúng ta sẽ không chết hết, hắn đang cố gắng sống sót.” Nhếch miệng cười một tiếng, Lý Nho lại nắm chặt tay: “Ngươi biết chúng ta khác với những người khác ở chỗ nào không?
Tất cả các ngươi có được quá dễ dàng, nên không học được cách trân trọng, còn chúng ta đến việc sống còn khó khăn, nên càng muốn tiếp tục sống.” Lý Nho quay đầu, nhìn những đồng bào đã gần tan hết phía sau, khom người chào sâu: “Mọi người đi trước đi, ta sẽ đến sau.
Tự ý quyết định cho mọi người, thật xin lỗi, nhưng ta vẫn tin đứa bé đó, nó chịu đủ khổ, sống lâu hơn chúng ta nhiều.” Cuối cùng, sau lưng Lý Nho không còn ai, ánh mắt của hắn rơi vào chiến trường xa xôi khác.
Nơi đó mười tám tầng Địa Ngục không giáng, Thế Giới Thụ một cây vô tận cắm rễ vào Hư Không, đó là Hạ Tiểu Tiếu.
Đối thủ của Hạ Tiểu Tiếu đang vất vả chống đỡ.
“Tiểu Hạ!” Tiếng Lý Nho xa xăm vang trong Hư Không.
Tiếng Hạ Tiểu Tiếu vọng ra từ tán cây Thế Giới Thụ: “Ta không thích người khác gọi ta như vậy.” “Ngươi không thích thì liên quan gì đến ta, ngươi coi như nửa học trò của ta, hôm nay ta dạy ngươi bài cuối.” Lý Nho tung Nhất Quyền.
Bóng quyền vượt qua mấy ngàn cây số giữa cành Thế Giới Thụ, một vết nứt bắt đầu lan rộng.
“Lý Nho!” Hạ Tiểu Tiếu gầm lên từ xa.
Lý Nho nhếch miệng cười ha ha: “Bài học cuối cùng là tôn trọng trưởng bối!” Thánh đường hờ hững nhìn tất cả, không ngăn cản, cuối cùng thở dài: “Ngươi thật sự muốn đặt hết Hy Vọng vào hắn?
Ngươi hẳn biết rằng khi Đương Nhĩ chết, sẽ không ai cản được sức mạnh của ta, hắn không có thời gian lớn lên nữa.” “Không phải ta đặt Hy Vọng vào hắn, mà chính hắn tự gánh, hắn mạnh hơn ngươi nghĩ.” Lý Nho vẫy tay: “Thánh đường, tiễn ta lên đường đi.” Hắn chưa từng nói với Thánh đường rằng, khi bước vào Đế Cấp, hắn đã hiểu sứ mệnh của mình, hay nói đúng hơn là sứ mệnh của phản thần giả.
Bọn họ sẽ dùng cái chết để đánh thức thế giới này.
Thánh đường giơ tay lên: “Ta đã từng thích ngươi.” “Ta biết.” Lý Nho xuất quyền: “Năm ngươi mười sáu tuổi đúng không? Ta còn nhớ trời đầy mây, ta nhặt được ngươi trong đống đổ nát.” Thánh đường tránh nắm đấm của Lý Nho, một chưởng đánh vào vai Lý Nho, Lý Nho bay ngược lại đập vào mặt trăng, mặt trăng xuất hiện một vết rách đang lan rộng.
Đây là lần đầu nàng chủ động ra tay.
Nàng không thể quên ngày đó, người đàn ông đeo kính đứng trước mặt, mỉm cười dịu dàng đưa tay về phía nàng.
“Ngươi không có nơi nào để đi sao? Về nhà với ta nhé, sau này đây cũng là nhà của ngươi.” ------- Cảnh tượng xác chết ngổn ngang để hình dung trang viên này còn không đủ, Lý Trường An đứng giữa biển máu núi thây, ngẩng đầu nhìn trời.
Ánh trăng chiều hôm đã đủ rõ, nhưng giờ mặt trăng lại chia làm hai nửa.
Trong trang viên vốn có hơn nghìn người, lúc này chỉ còn mấy chục người vây quanh Địch Luân, không ai dám tiến lên, bọn chúng đã sớm khiếp sợ.
Lý Trường An quay đầu lại nhìn đám người sau lưng Địch Luân, cười nói: “Xin lỗi, vừa nãy lơ đãng chút, chúng ta tiếp tục nhé.” “Không!” Địch Luân hoảng sợ tột độ: “Cầu ngài tha mạng, bất cứ thứ gì ngài muốn ta đều có thể cho!” “Ta muốn thứ ngươi không cho được.” Lý Trường An lắc đầu: “Nhưng ngươi có thể quỳ xuống cầu xin ta.” Không một chút do dự, cả mấy chục người cùng nhau quỳ rạp xuống đất, đầu sát mặt đất, toàn thân run rẩy không ngừng.
Lý Trường An từng bước một tiến tới, bước chân ung dung lại chậm rãi: “Nào, hô lớn tên ta lên.” Địch Luân phản ứng nhanh nhất, cao giọng hét: “Lý Trường An!” Sau đó là còn lại mấy chục người, mỗi người mặt đỏ tới mang tai, dùng hết sức bú sữa mẹ mà hô to.
“Lý Trường An!” “Lý Trường An!” “Lý Trường An!” Lý Trường An hài lòng gật đầu: “Chính là như vậy, hô to lấy tên của ta, sau đó trong tuyệt vọng chết đi.” Một bóng người xé gió lao đến, thoáng cái liền đến bên cạnh Lý Trường An, đưa tay chụp vào nắm đấm Lý Trường An đang định vung xuống.
Nắm đấm của Lý Trường An đột nhiên tăng tốc, trước khi bị ngăn lại đã tung một quyền ra, hơn mười người trước mặt dưới kình quyền hóa thành thịt nát.
“Trường An!” Người tới nóng nảy quát lớn.
Lý Trường An xoay đầu lại, nụ cười không đổi.
“Đã lâu không gặp a, Khổng Tước.. đại nhân.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận