Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Sở Hữu Dị Năng

Chương 277: Chính là muốn ăn thịt nướng (length: 10736)

Chương 277: Chính là muốn ăn thịt nướng Thông Thiên thành không có tường thành, kéo dài lối kiến trúc từ trước tận thế, cầu vượt san sát, nhà cao tầng nhiều, người qua lại cũng đông đúc.
Trong thành chia làm hai khu vực là vòng trong và vòng ngoài, chính giữa trung tâm là Thông Thiên Tháp được dựng lên sau tận thế, vòng trong lấy Thông Thiên Tháp làm trung tâm, bán kính ước chừng khoảng tám mươi dặm.
Trong phạm vi tám mươi dặm này là nơi ở của nhân viên chính phủ Đế Quốc, quân nhân cùng gia thuộc, căn cứ vào chức vị từ cao xuống thấp và các bộ phận khác nhau mà vị trí ở cũng từ trong ra ngoài.
Nói một cách đơn giản, người càng quan trọng thì ở càng gần Thông Thiên Tháp, người bình thường giao thiệp xã hội chỉ cần nói mình ở đường phố nào, vị thế sẽ biết ngay.
Vòng ngoài là nơi ở của thương nhân và dân thường, dù có giàu có đến đâu, chỉ cần không phải nhân viên công vụ, thì không thể vào ở vòng trong.
Ngay cả khi dùng chút thủ đoạn để có được một chức vị nhỏ và vào được vòng trong, cũng chỉ được ở vị trí giáp ranh giữa vòng trong và vòng ngoài, như vậy thì nội tâm lại càng thêm xao động.
Huống chi, nhà ở vòng trong không phải muốn mua là mua được, chỉ khi nhậm chức mới có đặc quyền thuê giá rẻ ở khu vực biên giới vòng trong, từ năm năm trở lên mới được hưởng quyền mua nhà với giá gốc, mười năm trở lên được hưởng chiết khấu, hai mươi năm thì được Đế Quốc tặng cho một bất động sản.
Nếu đời sau vẫn tiếp tục nhậm chức cho Đế Quốc thì căn nhà này có thể được truyền lại.
Vạn Thái Bình từng cười với Lý Trường An nói rằng chuyện này giống như là chế độ thế tập.
Thông Thiên thành có thành vệ tuần tra 24 giờ, trong thành đầy những camera giám sát lớn nhỏ, do trí tuệ nhân tạo có tên 'Đạt Ma Khắc Lý Tư' phụ trách.
Tuy nói là trí tuệ nhân tạo, nhưng thực tế không hẳn, Lý Trường An cũng biết một chút, kỳ thật nên tính là sự kết hợp giữa khoa học kỹ thuật và sinh vật.
Trung tâm của trí tuệ nhân tạo là một bộ đại não cấp Vương, được con người đạt được từ sự liên kết dữ liệu và ý thức sau tận thế.
Hệ thống giám sát sẽ phân biệt khuôn mặt, sau đó đối chiếu với dữ liệu, một khi có ai vào Thông Thiên thành, thông tin chi tiết của người đó sẽ ngay lập tức được phản hồi về phòng thẩm tra tin tức của Đế Quốc.
Việc có thẩm tra hay không cũng không còn quan trọng nữa, Đạt Ma Khắc Lý Tư có hiệu suất cao hơn con người rất nhiều.
Do đó, trước khi vào thành, Lý Trường An đã phải đợi gần nửa ngày ở ngoại thành, cho đến khi gặp phải một tên muốn cướp của hắn.
Hắn thay quần áo trên xác chết, lấy đi máu, vân tay ngón giữa và tròng đen mắt rồi thay thế vào mình, cuối cùng bóp mặt cho giống bộ dạng của người kia, Lý Trường An mới đường hoàng bước vào Thông Thiên thành.
Mang bộ dạng của người khác đã quá quen thuộc, dù sao cả đời này cũng chẳng có bao nhiêu thời gian để sống thật với bản thân.
Có chút phiền phức chính là mái tóc, mái tóc dài trắng như tuyết thẳng tới hông, ngày thường thì buộc cao đuôi ngựa, lúc này nếu để vậy vào thành thì quá lộ liễu.
Đáng tiếc là ngay cả bản thân hắn cũng không thể khống chế mái tóc trắng biến thành đen, chỉ có thể cạo hết để kiểu đầu đinh, lại đội mũ lên thì không ai đặc biệt chú ý tới hắn nữa.
Nói riêng về vòng trong, trật tự trị an và môi trường vệ sinh của Thông Thiên thành đều là số một thế giới, Tô thành đang nỗ lực theo hướng phát triển của vòng trong Thông Thiên thành.
Đương nhiên vòng ngoài cũng không kém vòng trong quá nhiều, điểm khác biệt lớn nhất vẫn là những thứ vô hình kia, tỷ như áp lực.
Trong một tòa thành, tốc độ di chuyển trung bình của mỗi người có quan hệ trực tiếp với áp lực của thành đó, tốc độ càng nhanh thì áp lực càng lớn.
Thông Thiên thành không có khu ổ chuột thực sự, cũng không có ‘chợ đen’ ai ai cũng biết như những thành trì khác.
Thành này có quy tắc của nó, những thứ không nên xuất hiện bên ngoài thì tuyệt đối không có, mọi người đều ngầm hiểu, xem nơi này là một xã hội lý tưởng gần với thực tế nhất.
Điều đáng nhắc đến chính là Đội Thành Vệ nơi này, hơn mười năm trước Lý Trường An đã từng thấy một lần, quả thực khác biệt so với những nơi khác.
Không phải là trong Đội Thành Vệ của Thông Thiên thành không có những kẻ yếu kém, ngược lại số lượng cũng không ít, nhưng chúng chỉ kém ở đầu óc chứ không phải là thực lực.
Phải nói rằng người có thể vào được Đội Thành Vệ của Thông Thiên thành thì thực lực bản thân cũng không thể xem thường, cùng cấp bậc, đội viên Đội Thành Vệ của Thông Thiên thành luôn mạnh hơn những thành trì khác một bậc.
Về những cái dơ bẩn của các thành trì khác thì ở đây cũng có, nơi nào có người thì sẽ có, dù chỉ có hai người.
Trong thành náo nhiệt hơn những gì Lý Trường An tưởng tượng, hắn cũng chưa từng thấy thành nào có đại sự toàn thành ăn mừng như vậy, lần đầu tiên hắn thấy cả tòa thành được trang hoàng đèn hoa rực rỡ.
Có lẽ có rất nhiều người mang trên mặt nụ cười gượng gạo, nhưng giữa biển người thì khó nhận ra, có lẽ là quy định không cho phép ai thể hiện vẻ mặt đau khổ.
Nghe ngóng một chút mới biết là để chúc mừng cho tân nhiệm Văn Nguyên soái, bắt đầu tính từ hôm nay, hai ngày sau sẽ được định là ngày kỷ niệm.
Lý Trường An đứng ở đầu đường, có chút ngơ ngác, chuyện thiếu niên năm nào làm, hình ảnh hai người nương tựa vào nhau trong đường cống dường như vẫn còn trước mắt, mà giờ đây hắn đã đạt được ước muốn.
Trong tòa thành này lại có thêm một người mang khuôn mặt tươi cười, Lý Trường An thật lòng cảm thấy cao hứng cho bạn mình, hắn dường như quên mất mình muốn làm gì.
Đương nhiên hắn cũng không hề quên, hắn đã thay đổi khuôn mặt và nhóm máu, nếu như chết ở Thông Thiên Tháp, cũng sẽ lập tức tan thành một đống bùn nhão hỗn tạp bởi những dòng máu khác nhau.
Cho dù có người đoán rằng hắn đã vào Thông Thiên Tháp, nhưng chỉ cần không có ai chứng minh được, thì người vào Thông Thiên Tháp cũng chỉ là một con quái vật.
Văn An Nhiên sẽ không biết đó là hắn, cũng sẽ không vì vị trí hai người mà khó xử, càng sẽ không đau khổ vì giết hắn, mặc dù không biết rõ sẽ mất bao lâu để vượt qua.
Lý Trường An thậm chí đã nghĩ kỹ, nếu nhất định phải chết, vậy thì chết trong tay Văn An Nhiên, việc xâm nhập Thông Thiên Tháp chưa ai làm bao giờ, vậy công lao này hãy để lại cho bạn mình.
Trong thành không có khu ổ chuột cũng không có chợ đen, nhưng lại có những công trình ngầm dưới lòng đất, nói trắng ra thì đó chính là những tầng hầm.
Những nơi kém chút thì có một đường ống thông gió, trong phòng còn không có cả cửa sổ, lâu ngày không thấy ánh mặt trời, cho dù xử lý thế nào, trong phòng vẫn luôn có mùi ẩm mốc.
Khá hơn chút thì có một ô cửa sổ nhỏ chỉ bằng miếng gạch, cũng mở ở nơi cao hơn mặt đất chừng mười mấy cm.
Khi đi trên đường, dừng chân bên tường hút điếu thuốc, có lẽ ở bên mắt cá chân sẽ có ánh mắt từ trong ô cửa sổ hẹp đó nhìn ra.
Men theo trí nhớ đã có chút mơ hồ về phương hướng, Lý Trường An tìm đến quán rượu mà hắn đã thấy hơn mười năm trước.
Lần đầu tiên tới Thông Thiên thành, hắn chỉ là một cậu bé mười mấy tuổi, lạ lẫm với nơi này, vừa ra khỏi nhà ga đã ngó nghiêng khắp nơi, đôi mắt tràn đầy sự tò mò với mọi thứ.
Trong người không có một xu dính túi, chỉ dựa vào vài miếng lương khô rẻ tiền và nước uống miễn phí trên đường phố, tuy ăn không ngon, nhưng hắn thực sự đã ra khỏi nhà nhìn thấy thế giới.
Sự tò mò với thế giới này lớn hơn cả nỗi lo sợ trước sự xa lạ, hắn đi lại trên đường, giống như một con chuột già chui ra từ cống thoát nước, thân hình gầy gò nấp trong hẻm nhỏ dựa tường, trong đôi mắt to tròn mang một chút hào quang rực rỡ.
Tuy đến đây là để thí luyện, nhưng trước khi bước vào thí luyện hắn vẫn do dự, đã trải nghiệm được sự tươi đẹp của thế giới, hắn có chút không muốn chết.
Đúng lúc này gặp Giang Thủy Bộ, mặc bộ trường bào màu đen của giáo hội, vạt áo thêu chỉ bạc, hai người nhìn qua trang phục và khí độ đã biết là người không cùng thế giới.
Nhưng Giang Thủy Bộ, chính là người như vậy, khi đi ngang qua Lý Trường An đã dừng lại và đưa cho hắn một miếng bánh quy.
"Tội nghiệp a, đói bụng không? Ăn đi." Trên mặt Giang Thủy Bộ lộ vẻ thương hại.
Lý Trường An ngồi xổm trên mặt đất ngước nhìn khuôn mặt này, sau đó lắc đầu: "Ta không có tiền."
Giang Thủy Bộ ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía Thí Luyện Sở phía sau, trên gương mặt non nớt có chút nghi hoặc: "Ngươi muốn vào bên trong thí luyện sao?"
"Muốn." Lý Trường An gật đầu.
Giật mình một lát, Giang Thủy Bộ cười nói: "Ta mời ngươi ăn cơm, nếu ngươi còn sống trở ra từ bên trong, hãy kể cho ta nghe bên trong như thế nào?"
"Đây là giao dịch sao?" Lý Trường An hỏi lại.
"Đúng! Đây chính là giao dịch." Giang Thủy Bộ lại đưa thêm miếng bánh quy.
Lần này Lý Trường An không từ chối, nhận lấy hai cái bánh quy ăn hết.
Giang Thủy Bộ vươn tay về phía Lý Trường An: "Đi thôi, ta dẫn ngươi đi ăn nhiều hơn, ăn no rồi mới có sức đi thí luyện."
Bữa cơm đó ăn ngay tại quán rượu gần Thí Luyện Sở này, bánh mì và thịt nướng, thêm một cốc bia lớn đầy bọt, cũng là lần đầu tiên Lý Trường An uống rượu.
Cuối cùng Giang Thủy Bộ lấy lý do muốn xem thực lực của Lý Trường An nên cùng Lý Trường An đấu tay đôi, mười mấy phút sau Giang Thủy Bộ ôm một bên mắt bị thâm tím rời đi.
Lý Trường An từ đó về sau bước vào Thí Luyện Sở.
Nhân sinh của hắn vốn dĩ đã sớm muốn kết thúc, sau khi gặp Lâm ca thì kéo dài thêm, lại sau khi gặp Giang Thủy Bộ thì bước lên một nấc thang mới.
Bước vào quán rượu, lúc này mới hơn năm giờ, trong quán cũng không tính là đông người, hơn nữa đồ ăn trong quán cũng không hề rẻ, hương vị cũng không được coi là ngon, ít ai xem đây là bữa chính.
Lý Trường An ngồi xuống một góc khuất, cô gái mặc đồ chiêu đãi chỉnh tề nơ con bướm ở cổ áo, cầm thực đơn đến đón.
"Tiên sinh, xin hỏi ngài muốn dùng gì ạ?" Cô gái mỉm cười, nhìn tướng mạo thì đoán hẳn người này là một kẻ nát rượu.
Lý Trường An với khuôn mặt có râu quai nón thô kệch, cùng một cái bụng bia dễ thấy.
“Mười cân thịt nướng cùng bánh mì, một ly bia.” Lý Trường An nói nhìn quầy hàng phía sau một chút: “Lão bản của các ngươi đâu?” Quả nhiên là khách hàng lớn, Nữ Hài còn chưa kịp vui mừng đã nghe thấy nửa câu sau của Lý Trường An, ánh mắt ảm đạm, cười gượng một tiếng: “Khách nhân ngài hỏi là ông nội ta à? Hắn hôm trước đã qua đời rồi.” “Thật xin lỗi.” Lý Trường An thở dài, vị lão nhân kia cũng coi như đã tán gẫu vài câu, hắn vốn định đến xem tình hình gần đây của lão nhân.
Tính mạng con người thật yếu ớt, hắn không hiểu những người mong muốn sống lâu kia đang nghĩ gì, mắt thấy những người quen lần lượt chết đi, chẳng lẽ không phải thống khổ hơn sao? Trường sinh không thống khổ sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận