Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Sở Hữu Dị Năng

Chương 213: Vạn thế Thái Bình (length: 7718)

Chương 213: Vạn Thế Thái Bình
Lý Trường An không để ý đến, chỉ là quay đầu nhìn về phía Vạn Thái Bình, mắt lộ ra khẩn cầu: “Ngươi dẫn mẹ ta đi Tô Thành, ta cùng bọn hắn đi.”
“Lời nói nói ngược.” Vạn Thái Bình khoát khoát tay: “Các ngươi đi thôi, ta có biện pháp ngăn lại hắn.”
Không phải liền là lấy mạng đổi mạng sao? Lý Trường An đắng chát cười một tiếng, xoay người nhìn về phía Xa Tử.
Trên cửa sổ xe là khuôn mặt nóng nảy của mẹ, còn có thể nghe được tiếng khóc của cháu ngoại trai sau khi tỉnh ngủ.
“Ta không thể đi được.” Lý Trường An xoay người cùng Vạn Thái Bình đứng ở cùng nhau.
Có Vạn Thái Bình cản trở, Thất Vương trong thời gian ngắn cũng không cách nào đột phá.
Đến bây giờ mới có người chú ý tới sự cường đại của Vạn Thái Bình, hắn một người liền tương đương với nhiều vị Vương Cấp.
Khó trách Lý Thiên đế sẽ ném cho hắn cành ô liu.
“Phong thần nói người xác thực không nhiều.” Lý Thiên đế thở dài: “Lý Trường An sống chết không quan trọng, bất quá ta sẽ tận lực lưu thủ không giết ngươi, ta có thể cho ngươi thêm một cơ hội, cùng ta về Đế Quốc đi.”
Vạn Thái Bình xùy cười một tiếng: “Ta cũng đã nói, ngươi thả Trường An bọn hắn rời đi, ta trở về với ngươi.”
“Vậy chính là không có gì để nói.” Sắc mặt Lý Thiên đế run lên, cũng không nhiều dây dưa, hắn vốn đã có thương tích trong người, không cách nào trong chiến đấu có thể bảo đảm bắt sống một vị song chữ vương.
Hắc khí sau lưng Lý Trường An đã gần như hoàn toàn tiêu tán, bóng người màu máu lảo đảo muốn ngã, từ một phương diện khác mà nói, Lý Thiên đế khắc chế hắn.
Vạn Thái Bình cản lại Lý Trường An, cười nói: “Hắn dường như đang trì hoãn thời gian, cho nên dứt khoát để cho ta bàn giao vài câu hậu sự.
Ngươi mang theo người nhà đi thôi, ta đến ngăn bọn họ lại, ta nói thật đấy, có chuyện chỉ có ta có thể làm, người khác thật sự không làm được.”
“Ta cũng không phải là kẻ vứt bỏ bằng hữu.” Lý Trường An nắm chặt nắm đấm: “Ta chỉ còn một tháng mạng, vốn nên là ta lưu lại.”
“Nhưng mà ngươi ngăn không được hắn mà, ngươi có thể cản hắn được bao lâu? Mười phút? Cùng lắm tính ngươi một giờ, một giờ chúng ta cũng chạy không đi đâu.” Vạn Thái Bình tức giận đẩy Lý Trường An về phía sau.
“Sống tốt vẫn quan trọng hơn mọi thứ, nếu như sau này có cơ hội thì hãy báo thù cho ta, hơn nữa ta cũng không phải thật sự sẽ chết.” Lý Thiên đế có chút hứng thú nhìn hai người: “Quyết định xong chưa? Ai tới trước cản ta?”
“Đương nhiên là ta rồi.” Vạn Thái Bình vung tay lên, Thổ Chi Nguyên Quân bỏ đối thủ, nhanh chân đến phía trước ném Lý Trường An ra phía sau.
“Trường An, ngươi trước ngăn cản mấy Vương Cấp này.” Vạn Thái Bình hít sâu một hơi, sắc mặt kiên quyết.
Từ khi Lý Thiên đế xuất hiện, hắn liền biết hôm nay không chết người không được, từng trải qua sức mạnh của Hạ Tiểu Tiếu, đã hiểu rõ đại khái về Đế Cấp, chính vì vậy mới biết sự chênh lệch giữa hai bên.
Bọn họ không cách nào vượt cấp giết đế.
Đáp án này không thể nghi ngờ là làm người tuyệt vọng, cho dù giãy dụa thì có thể thế nào? Việc dùng Tha Dụng để uy hiếp Hạ Tiểu Tiếu không có tác dụng với Lý Thiên đế.
Hủy diệt toàn nhân loại cùng chết? Không cần thiết phải như vậy.
“Ta muốn cho thiên hạ một trận tạo hóa.” Vạn Thái Bình nhìn về phía Lý Thiên đế, cười đặc biệt rạng rỡ.
Tám vị thần linh đồng thời nhìn về phía Lý Trường An, gật đầu với Lý Trường An, sau đó đều đi đến sau lưng Vạn Thái Bình.
Thất Vương liếc nhau, lao về phía Lý Trường An.
Đều là Vương Cấp, đối với lời giải thích của Lý Thiên đế, bảy người ít nhiều có chút không tin.
Ngư Tiện Dư Nhất Thủ ấn xuống đất, đường lớn hóa thành biển rộng, hắn mặc áo choàng bện bằng bọt nước, chân đạp hải khiếu mà đến.
Thần thoại hệ 【Ba Tắc Đông】 coi như nơi này không phải là biển, hắn vẫn như cũ có thể mở ra sân nhà của mình.
Lý Trường An mặt đầy bi phẫn, không để ý đến thế công của những vương còn lại, trực tiếp xông về phía Ngư Tiện Dư, nhưng khi Ngư Tiện Dư đã làm tốt phòng thủ, Lý Trường An một cái quay đầu xông về phía Trần Sơ vốn đã bị hắn trọng thương.
Không ai ngờ Lý Trường An một bộ dạng ngọc đá cùng vỡ, lại là mưu kế lý trí.
Trần Sơ là người hệ nguyên tố 【Phong Nguyên Tố Chưởng Khống Giả】 điều khiển phong vô hình, vốn đã dồn hết sức định dùng phong trói buộc hành động của Lý Trường An lần nữa, không ngờ Lý Trường An lại lao về phía mình, luống cuống phía dưới thay đổi chiêu.
Xóa đi gió ngăn cản tự thân, tốc độ hành động có thể nhanh hơn mấy lần, không sai mà chung quy vẫn chậm một bước.
Sau lưng Lý Trường An vang lên tiếng súng tiếng kiếm, thậm chí Tam Xoa Kích xuyên ngực, mà hắn gầm nhẹ một tiếng, một quyền đánh nổ đầu Trần Sơ.
Chỉ còn lác đác mấy hắc khí tràn vào thân thể chữa trị vết thương, đã mất đi ưu thế tự lành, hắn đã không thể tiếp tục lấy thương đổi thương mà chiến đấu.
“Thật sự là làm người ta bực mình, kế hoạch không theo kịp biến hóa.” Vạn Thái Bình thở dài, liền ngồi xếp bằng xuống giữa không trung: “Minh Minh ta còn muốn về thăm nhà một chút.
Bây giờ thì hay rồi, nhà không về được nữa, cũng không biết về sau có bao nhiêu người nhớ tới ta.”
Máu tươi từ thất khiếu trào ra, thân thể của hắn giống như đồ sứ bị rạn nứt.
Thần linh cuối cùng theo sau lưng Vạn Thái Bình đi ra.
Dáng vẻ thiếu nữ, tóc dài rối tung, váy sa trắng tinh, da trắng tinh, đôi mắt, tóc, màu trắng thuần chói mắt gần như trong suốt.
Khác với các thần linh khác, sau khi Thiếu Nữ xuất hiện liền ngồi quỳ chân phía sau Vạn Thái Bình, nhẹ nhàng đặt đầu lên bờ vai của Vạn Thái Bình.
“Hồi học cấp ba thích một cô gái, lúc ấy không có thổ lộ, vẫn cảm thấy rất tiếc nuối.” Vạn Thái Bình tự nhủ: “Đời người luôn có rất nhiều tiếc nuối, có lẽ không biết gì lại là hạnh phúc.
Hai năm sau tốt nghiệp, trong buổi họp lớp ta gặp lại nàng, một tấm ảnh đen trắng, còn có một bức thư tình chưa kịp gửi cho ta.
Khi thần linh cuối cùng có thể cụ hiện của ta xuất hiện, ma xui quỷ khiến mà ta lại nghĩ đến nàng, đây có tính là sự tự an ủi trong lúc sắp chết không?”
Lý Thiên đế không nói gì, hắn nhíu mày, bản năng cũng không cảm giác được nguy hiểm, nhưng luôn có loại cảm giác kỳ lạ khó hiểu, hắn đưa tay về phía Vạn Thái Bình vung lên.
Vô hình trảm kích tiêu tan tại vị trí hai mét trước người Vạn Thái Bình.
Lúc này Lý Thiên đế không còn hào hứng, mơ hồ nghĩ tới điều gì, lộ vẻ kinh hãi.
“Các ngươi cũng đến đây đi.” Theo giọng của Vạn Thái Bình vang lên, Lục Vương đang kịch chiến với Lý Trường An cũng đột nhiên bị chuyển đến bên cạnh Lý Thiên đế.
“Chuyện gì thế này?”
“Dị năng Không Gian?”
“Nhưng dị năng Không Gian không phải sẽ có sóng chấn động sao?”
Vạn Thái Bình cười nhìn mấy người, thân thể của hắn cùng thân thể của các thần linh khác cùng nhau trở nên trong suốt.
Lý Trường An bị đánh bay nằm trong hố lớn, tứ chi đều có vết đứt gãy ở các mức độ khác nhau, dưới sườn có hai vết kiếm, nhưng trong Lục Vương vẫn suýt chút nữa lại mất một người.
Hắn liền ngửa đầu nhìn lên bầu trời Vạn Thái Bình, mắt trái vừa mới bị Long Thả một thương xuyên qua, cho dù không tổn thương não bộ, nhưng giờ trước mắt thật sự có chút mơ hồ.
“Trường An!” Vạn Thái Bình không quay đầu, chỉ hô to: “Giúp ta nói với Hạo Tử một câu, bữa rượu kia có lẽ tạm thời ta không thể tham dự được rồi.
Đến thế giới này hơn hai mươi năm, ta vẫn cho là mình cô độc, có thể kết bạn với bất kỳ ai, nhưng luôn có một khoảng cách vô hình.
Không ngờ cuối cùng lại có thể gặp được các ngươi, ta đã nói với ngươi rồi, ta muốn làm anh hùng, bây giờ ta muốn trở thành anh hùng!”
Lý Trường An há to miệng.
Ngươi vốn dĩ chính là anh hùng mà...
Bạn cần đăng nhập để bình luận