Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Sở Hữu Dị Năng

Chương 505: Ta xác định ta là yêu ngươi (length: 10381)

Chương 505: Ta xác định ta là yêu ngươi.
Là một gia tộc quý tộc lâu đời ở Pháp thành, trang viên của gia tộc Hoài Đặc chiếm diện tích cực lớn, giống như một thị trấn nhỏ, chỗ ở của người hầu cũng đã có bốn dãy nhà trệt.
Bên trong hoa viên trồng đủ loại hoa cỏ khác nhau, trong đó có không ít loại không thích hợp sinh trưởng ở Pháp thành, phía sau nhà chính còn có chuồng ngựa và vườn thú, nuôi những con quái thú đã được thuần hóa.
Một chỗ rất nhỏ cũng đã thấy sự xa hoa lãng phí.
Trước ngày tận thế, gia tộc Hoài Đặc không được tính là một gia tộc lớn, nhưng sau tận thế lại phát triển với tốc độ phi thường, dần dần trở thành một con quái vật khổng lồ xưng bá một phương.
Hiện tại chính là thời điểm gia tộc Hoài Đặc đang ở đỉnh cao như mặt trời ban trưa.
Nhưng hôm nay trong trang viên không có lấy một người hầu, A Tu La cùng Hán Na tiến thẳng vào trong, đẩy cửa chính nhà lớn ra.
Bên trong im ắng, không bật đèn, ánh nắng xuyên qua những tấm kính màu rơi xuống, nhất thời lộng lẫy.
A Tu La biết, người biểu đệ kia đã chuẩn bị sẵn sàng, có thể ngăn cản một Đế cấp ít nhất cũng phải là song chữ vương, mà gia tộc Hoài Đặc không có song chữ vương.
Cho nên sự chuẩn bị không phải là phản kháng, mà chỉ là chờ chết.
Trong phòng khách, A Tu La gặp được biểu đệ của mình là Ngải Đức Văn.
Lão Hoài Đặc trước khi qua đời đã giao vị trí của mình cho con trai Ngải Đức Văn, trong suy nghĩ của Lão Hoài Đặc, chất tử là song chữ vương, con trai làm tộc trưởng gia tộc Hoài Đặc, hai anh em chung tay tiến bước, gia tộc Hoài Đặc sẽ nghênh đón đỉnh cao chưa từng có.
May mắn là Lão Hoài Đặc ra đi sớm, không phải chứng kiến cảnh huynh đệ tương tàn này.
“Ca ca, đã lâu không gặp, lần trước gặp ngươi vẫn là ở hôn lễ của ta.” Ngải Đức Văn đứng lên, tay phải đặt ngang bụng hơi khom người hành lễ.
Hắn thân hình cao lớn, làn da rám nắng, mái tóc vàng óng, đôi mắt màu xanh nhạt tràn đầy mị lực, dù là ở quốc gia nào, Ngải Đức Văn đều thuộc hàng mỹ nam tử.
So với khuôn mặt có vẻ hung ác của A Tu La, Ngải Đức Văn có vẻ nhu hòa hơn nhiều.
Dù cho A Tu La vì dị năng mà có màu tóc và màu da khác biệt với Ngải Đức Văn, nhưng đường nét trên khuôn mặt hai người vẫn giống nhau đến vài phần.
Đáng tiếc, mong ước của Lão Hoài Đặc quá mức tốt đẹp, mà những điều tốt đẹp thì luôn khó mà đạt được.
“Xem ra ngươi đã chuẩn bị kỹ càng.” A Tu La kéo chiếc ghế sofa đơn phía dưới chỗ Ngải Đức Văn đang đứng, trước hết để Hán Na ngồi xuống, sau đó mình mới ngồi xuống trên chiếc ghế dài.
Ngải Đức Văn đứng trước mặt hai người, hơi kinh ngạc nhìn Hán Na, nhưng cũng không nói gì, hắn biết mình sắp phải đối mặt với cái gì.
Tuy là anh em, nhưng giữa A Tu La và Ngải Đức Văn không có nhiều giao tiếp, xuất thân và tư tưởng khiến hai người không thể đứng ở cùng một góc độ để suy nghĩ.
Hơi gật đầu, Ngải Đức Văn cười nói: “Chắc chắn sẽ có một ngày này, ca ca ngươi hiểu bao nhiêu về gia tộc Hoài Đặc?” Có lẽ Ngải Đức Văn vốn không muốn nghe đáp án từ miệng A Tu La, hoặc là nói hắn biết A Tu La sẽ không đưa ra được đáp án, nên hắn tự hỏi tự trả lời.
“Ta biết ngươi hiểu không nhiều, trong mắt người ngoài, gia tộc Hoài Đặc có được vinh hạnh này là nhờ vào ngươi, nhưng ta trước giờ không nghĩ vậy.
Cho dù không có ngươi, gia tộc Hoài Đặc vẫn có thể đi rất xa, ta biết ngươi muốn hỏi là ta cùng với Hắc Kim Thương Hội từ khi nào, nhưng ta phải nói cho ngươi biết là, chúng ta vốn là một thành viên của Hắc Kim Thương Hội.” Sắc mặt A Tu La có chút khó coi, bất luận là phỏng đoán hay là những thông tin đã nắm trong tay trước khi vào đây đều chỉ đến đáp án này, nhưng khi nghe Ngải Đức Văn chính miệng thừa nhận thì hắn vẫn không thể tin được.
“Ngày tận thế đến, gia tộc Hoài Đặc cũng bị tổn thất nặng nề, chính phụ thân là người đã bất chấp sự phản đối của mọi người, giết chết ông nội, đem toàn bộ tương lai của gia tộc Hoài Đặc đặt cược vào Hắc Kim Thương Hội.” Ngải Đức Văn thản nhiên nói ra một lời chấn động.
“Nếu như không có sự chống lưng của Hắc Kim Thương Hội, thì gia tộc Hoài Đặc cũng đã là chuyện xưa rồi, ngươi cho rằng còn có được hiện tại sao? Kẻ mạnh sinh tồn, chúng ta đã chọn con đường tốt nhất.
Không bằng nói là ngươi đến làm rối loạn kế hoạch ban đầu của chúng ta, chỉ là phụ thân tin rằng có ngươi ở đây thì tương lai của chúng ta sẽ càng thêm tươi sáng, xem ra phụ thân phải thất vọng rồi.” Ngải Đức Văn lắc đầu cười, lùi về sau một bước ngồi xuống trong không trung, nhấc chân lên, châm cho mình một điếu xì gà, ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối chưa từng nhìn Hán Na.
Một tia đao lóe lên, điếu xì gà vừa mới bén lửa đã bị dập tắt.
A Tu La lắc đầu nói: “Đừng hút thuốc trước mặt phụ nữ có thai.” Sau khi hơi ngẩn người ra, Ngải Đức Văn nhìn về phía Hán Na, bộ dáng tiêu sái thong dong đã không còn, hắn luống cuống tay chân vứt điếu xì gà, vội vàng lao về phía Hán Na, sắp tới gần thì lại thận trọng dừng lại.
Hắn quỳ một chân xuống đất, hai tay run rẩy đưa về phía Hán Na, nhẹ nhàng che lên bụng của Hán Na, khóe miệng mấy lần muốn cười, lại từ từ bình tĩnh lại, hắn muốn cười nhưng trước cái chết làm sao có thể cười nổi.
“Ta... Ta... Ta muốn... Ta muốn làm ba?” Mấy lần há miệng lặp đi lặp lại, Ngải Đức Văn mới nói được một câu đầy đủ.
Hốc mắt Hán Na đỏ hoe, nhẹ nhàng gật đầu, tay phải nhẹ nhàng đặt lên đầu Ngải Đức Văn.
“Ta còn tưởng mình có thể thản nhiên đón nhận cái chết.” Ngải Đức Văn dán lên bụng của Hán Na, dường như nghe được nhịp đập của sinh mệnh mới, nước mắt từ khóe mắt hắn trượt xuống.
A Tu La không nói gì, dù cho trong mắt người ngoài thì người đệ đệ này chỉ là một công tử trăng hoa, nhưng A Tu La biết Ngải Đức Văn là người thông minh, còn thông minh hơn phần lớn mọi người.
Hôm nay hắn thản nhiên nhận cái chết, thì những người khác trong gia tộc Hoài Đặc sẽ không bị liên lụy, gia tộc vẫn có thể kéo dài, A Tu La còn ở đó thì gia tộc Hoài Đặc cũng không tính là diệt vong.
Ngải Đức Văn ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt Hán Na, sự dịu dàng của hắn khiến căn phòng u ám trở nên ấm áp, trong mắt hắn chỉ còn Hán Na.
“Nàng còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Ta ngay lần đầu đã yêu nàng rồi, từ ngày đó ta biết thế giới của ta không chứa được người khác nữa.
Ta thuyết phục chính mình, trên đời không có ai hoàn hảo, thân phận của ta cũng không cho phép ta đi yêu nàng, nên ta muốn đi tìm những khuyết điểm của nàng.
Có lẽ trong suy nghĩ thầm kín, nàng hẹp hòi, có lẽ nàng ghen tị, chỉ cần có một khuyết điểm, ta có thể thuyết phục bản thân, nhưng ta lại không tìm được cái gì cả, càng hiểu nàng bao nhiêu ta càng yêu nàng bấy nhiêu.
Ta không biết ta có phải là người yêu nàng nhất trên đời không, nhưng ta hy vọng ta là người đó, ta muốn cho nàng tất cả, mà ta cũng đang cố gắng để cho nàng tất cả.
Hán Na, chuyện ta hối hận nhất đời này là bị tiếng xấu làm cho lỡ mất của nàng nhiều năm như vậy, nếu như có thể sớm gặp nàng thì tốt biết bao.” Hán Na nhẹ nhàng vuốt ve đầu của người chồng, mắt đỏ hoe khẽ gật đầu.
“Thật ra lúc trước khi nàng quen biết Vạn Thế Vương ta đều biết cả.” Ngải Đức Văn khóe miệng nhếch lên một nụ cười vừa khổ sở lại vừa mỉa mai: “Có lẽ đó là lần đầu tiên ta đưa ra quyết định đi ngược lại những nguyên tắc của chúng ta.
Ta quyết định bỏ qua cho hắn, không đi tìm hắn gây phiền phức, bởi vì nụ cười của nàng rất vui vẻ, có người mang lại cho nàng nụ cười còn thân thiết hơn ta thì ta sẽ làm phiền nàng.” Ngải Đức Văn nhìn ca ca của mình, cười hỏi: “Ta nhất định phải chết sao? Còn có cơ hội không? Ta có thể cố gắng tất cả.” “Thật đáng tiếc.” A Tu La lắc đầu: “Ngươi biết đáp án mà, có rất nhiều người có thể sống, nhưng ngươi thì phải chết, làm sai thì phải cho người khác một câu trả lời thỏa đáng.” Trong lòng đã có đáp án, Ngải Đức Văn cũng không bất ngờ, bọn họ ra tay, nhất định phải có người trả lời thỏa đáng với Vạn Thế Vương, nếu không phải là A Tu La và Hán Na thì không một ai trong gia tộc Hoài Đặc sống sót được.
“Haiz, được sống thật tốt.” Ngải Đức Văn cười khổ một tiếng, lại nhìn Hán Na: “Hán Na, vợ ta, ta vẫn luôn muốn hỏi nàng một câu, nàng có từng…” Hán Na cúi người ôm lấy Ngải Đức Văn, cũng ngắt lời nói chưa ra miệng của hắn.
“Ta yêu ngươi, Ngải Đức Văn Hoài Đặc, ta yêu ngươi, khi chàng đi tới trại trẻ mồ côi để cầu hôn ta, ta nghe được chàng nói một mình trước mặt những đứa trẻ, khi đó ta biết chàng là người ta có thể tin tưởng phó thác.” Ngải Đức Văn trước mắt hiện ra hình ảnh ngày đó, hắn đứng trước mặt lũ trẻ, nhìn những tiểu gia hỏa đáng yêu đang chơi đùa, hắn theo bản năng nói một mình một câu.
“Ta hy vọng con của ta và Hán Na cũng đáng yêu như vậy…” Khi đó chàng từng bước từng bước tiến đến gần ta, như hơn mười năm trước, trong lòng nghĩ đến tên của những đứa con sau này, khi chàng quỳ một chân xuống, trong tay không phải là chiếc nhẫn cầu hôn mà là trao cho ta tương lai của chàng.
“Ta không biết mình yêu chàng đến mức nào, có lẽ ta không phải là người yêu chàng nhất trên thế giới này, nhưng ta xác định là ta muốn cùng chàng hướng đến tương lai.” Nước mắt của Hán Na nhỏ xuống vai Ngải Đức Văn.
Ngải Đức Văn giơ tay lên, nhẹ nhàng đặt lên gáy của Hán Na, người đẹp trong ngực nhắm mắt ngủ say.
Nhẹ nhàng ôm lấy vợ, đặt nàng lên ghế sofa, Ngải Đức Văn quay người đối diện với A Tu La, hai đầu gối quỳ xuống, trán chạm vào nền gạch men sứ lạnh như gương, sàn nhà băng giá.
“Cả đời này ta đã hưởng hết vinh hoa phú quý nhân gian, cứ tưởng rằng nỗi khổ trên thế gian cũng chỉ đến thế mà thôi, nhưng hôm nay ta thật sự đã hiểu... Ta đã hiểu rồi a…” Ngải Đức Văn ngẩng đầu lên, máu tươi trên trán chảy qua khóe mắt, lăn cùng nước mắt nhỏ xuống, hắn nhếch mép, nụ cười cay đắng, một vị công tử quý tộc tao nhã giờ khổ sở khôn tả.
“Con của ta có thể lớn lên khỏe mạnh chứ?” Hắn nhìn người ca ca của mình.
A Tu La gật đầu: “Nó sẽ lớn lên như những đứa trẻ bình thường khác, Lý Trường An sẽ không làm hại đến vợ con của hắn đâu.” Ngải Đức Văn gật gật đầu: "Ta biết tất cả tin tức đều đã để trên bàn trong máy vi tính, chỉ hi vọng ca ca ngươi có thể giúp ta chiếu cố một chút bọn hắn." "Ta không có cách nào cam đoan với ngươi." A Tu La đứng người lên rút đao: "Ta cũng không biết ta có thể sống bao lâu, ít ra ta khi còn sống có thể." Ngải Đức Văn cuối cùng nhìn về phía thê tử của mình, trong mắt của hắn tràn đầy tiếc nuối.
"Bọn hắn lại bởi vì ta mà cảm thấy mất mặt sao?" "Ta không biết rõ, nhưng ta tin tưởng bọn họ yêu ngươi." "Ta cũng thương bọn họ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận