Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Sở Hữu Dị Năng

Chương 194: Cho ngươi ném tệ (length: 8330)

Chương 194: Cho ngươi ném tệ Viện Nghiên Cứu không nằm trong Gia thành mà ở ngoại ô, cách tường thành phía Tây khoảng hai cây số.
Diện tích trên mặt đất vào khoảng mười hai cây số vuông, công trình cao nhất khoảng sáu mươi ba mét, công trình thấp nhất nằm sâu dưới lòng đất hơn hai trăm mét.
Đế Quốc đã nhiều lần sử dụng dị năng giả sóng âm để khảo sát và phác thảo bản đồ địa hình dưới lòng đất, nhưng bản đồ này đã được cập nhật lần cuối từ nửa năm trước nên không hoàn toàn chính xác.
Các công trình kiến trúc trên mặt đất của Viện Nghiên Cứu lấy tòa nhà lớn nhất gọi "Sáng Lâu" làm trung tâm, có một lối đi kết nối với khu xử lý công vụ phía Tây gọi "Tống Lâu", và một lối đi khác kết nối với khu sinh hoạt phía Nam gọi "Đường Lâu".
Ở phía Bắc của toàn bộ Viện Nghiên Cứu còn có một tòa nhà nhỏ nhất là "Hán Lâu".
Tên gọi Đường, Tống, Sáng, Lâu tương ứng với các triều đại cổ xưa, ba tòa nhà này công dụng đã được điều tra rõ ràng, chỉ có Hán Lâu là chưa rõ công dụng.
Phía Tây là Đại Hải, phía Đông là Gia thành, Viện Nghiên Cứu này lại không xây tường vây cao lớn, vì dù sao nơi nghiên cứu chính vẫn là ở dưới lòng đất.
Mà nếu thật sự có người dám ra tay với Viện Nghiên Cứu thì thực lực của kẻ đó cũng không phải thứ mà tường vây có thể ngăn cản được.
Vậy nên chỉ đơn giản dựng lưới điện, phòng quân tử chứ không phòng tiểu nhân, phòng chủ yếu là những lưu dân lạc vào đây.
Cứ mười mét là một trạm gác, một trạm gác có bốn người, đội trưởng là dị năng giả cấp A. Cứ mười tổ thì là một ban, mỗi ban có một dị năng giả cấp S.
Nói cách khác, lực lượng quân sự thường trực của toàn bộ Viện Nghiên Cứu có ít nhất sáu người cấp S, hơn sáu mươi người cấp A. Về số lượng thì hơn rất nhiều so với đám đạo tặc của Vạn Thái Bình, nhưng chiến lực thì không cùng cấp bậc.
Giống như Dương Tuấn Triết, có thể hoàn thành nguyên tố hóa trong nháy mắt Lý Trường An ra tay, loại phản ứng này cùng với sự kiểm soát dị năng của hắn mạnh hơn rất nhiều dị năng giả hoang dã khác.
Nếu để bọn này trực tiếp xông vào Viện Nghiên Cứu, thậm chí không thể làm tổn hại gân cốt, còn bị toàn bộ thanh trừ.
Vậy nên Mã Hạo đi.
Lính canh thấy bóng người tới gần liền quát lớn: “Bằng hữu phía trước, đây là Viện Nghiên Cứu Gia Thành, lập tức dừng lại!” Mã Hạo giơ hai tay lên như kiểu chào của quân Pháp, ra hiệu trong tay mình không có gì, sau đó nói: “Ta là nguyên tướng quân Đế Quốc Mã Hình Thiên, người phụ trách của các ngươi đâu?” “Mã tướng quân?” Đèn pha hơi di chuyển để lính canh thấy rõ mặt Mã Hạo.
“Giống như thật sự là Mã tướng quân!” “Cấp trên không có thông báo Mã tướng quân đến mà.” “Mau đi báo cáo, gọi Mạc tiên sinh tới đây.” Tất cả họng súng vẫn chĩa vào Mã Hạo, mỗi dị năng giả vẫn duy trì cảnh giác.
Mã Hạo nhíu mày, đám lính canh này trên biên chế vẫn thuộc về Đế Quốc, nhưng lại cảnh giác hắn như vậy, uy danh của Hạ Tiểu Tiếu ở đây có lẽ cao hơn nhiều so với Đế Quốc.
Chờ khoảng mười phút, vị Mạc tiên sinh kia mới khoan thai đến muộn.
Tóc màu vàng nhạt hơi dài, chải kiểu đại bối, đeo kính không gọng, thân hình thon dài, mặc bộ âu phục màu tím than có sợi hoa văn màu trắng nhạt.
“Mã tướng quân?” Mạc tiên sinh tháo kính ra xoa, trên mặt tươi cười mang theo sự mỉa mai: “Đến chỗ chúng ta có chuyện gì? Ta dường như không nhận được thông báo.” Mã Hạo cau mày: “Ngươi là ai?” Mạc tiên sinh hơi khom người: “Tại hạ Mạc Phù, thống lĩnh quân đội phòng thủ Viện Nghiên Cứu, cũng thuộc quân đội, theo luật Đế Quốc, trong Gia thành cùng cấp với Mã tướng quân.” Cùng cấp? Vậy tức là có ít nhất thực lực bán vương cấp? Mã Hạo suy tư một chút, trên tài liệu không có tên Mạc Phù, chắc là gần đây mới đăng ký vào.
Nhưng không xung đột với kế hoạch ban đầu.
Mã Hạo nói: “Ta đã từ chức tướng quân của Đế Quốc, bây giờ chỉ là dân thường mà thôi, tới đây vì chuyện riêng.
Lâm Thi Niên và ta là bạn chí cốt, người đã chết rồi, ta muốn mang thi cốt của hắn đi chôn, xin ngươi báo lại với Hạ viện trưởng một tiếng, coi như ta nợ nàng một cái nhân tình.” Mạc Phù cười phá lên, cười đến nửa phút mới dừng lại, xua tay nói: “Xin lỗi xin lỗi, không ngờ Mã tướng quân lại hài hước như vậy.
Lâm Thi Niên vốn là người của Viện Nghiên Cứu chúng ta, Hạ viện trưởng xử lý hắn thế nào cũng không liên quan gì tới Đế Quốc, huống hồ là cái thể diện chẳng đáng gì của Mã tướng quân ngươi.
Cũng quên ngươi còn có một cô em gái tốt, thảo nào dám nói ra những lời này, nhưng mà đáng tiếc dù Mã Trấn Thế tới cũng không có thương lượng gì.
Mã tướng quân từ đâu tới thì về chỗ đó đi, chúng ta rất bận, không có thời gian tiếp một người rảnh rỗi như ngươi.” Mã Hạo thở dài: “Tuy sớm đoán được sẽ như vậy, nhưng dù sao vẫn muốn thử xem, vẫn là phải dùng bạo lực để giải quyết thôi.” “Ồ, Mã tướng quân định tấn công Viện Nghiên Cứu à? Thú vị đấy.” Mạc Phù khinh thường vẫy tay: “Các ngươi canh chừng Mã tướng quân cho cẩn thận, hy vọng Mã tướng quân đừng làm loạn.” Trong bóng tối vang lên ba tiếng nổ chấn động đất trời.
Mạc Phù nhướn mày, giậm chân một cái phóng lên trời muốn ngăn pháo lại, nhưng Mã Hạo nhanh hơn một bước.
Vô Đầu tráng hán đứng chắn trước mặt Mạc Phù, nắm đấm to như quả bóng rổ giáng xuống.
Mạc Phù khoanh hai tay lại, cố sức đỡ một quyền, thân hình trượt về phía sau hơn mười mét, chỉ thấy cánh tay tê dại, rốt cuộc vẫn khinh thường sức mạnh của Mã Hạo.
“Chưa bước vào Vương cấp, ngươi vẫn chỉ là phế vật.” Mạc Phù hừ lạnh một tiếng, cũng dứt khoát không quan tâm đến mấy quả pháo đang bay tới.
Phía sau Mạc Phù có hư ảnh lóe lên, mơ hồ thấy hình dáng đầu hổ, đồng thời mười ngón tay thon dài của hắn biến thành thô ngắn, móng tay biến thành móng vuốt thú dài nửa thước như dao cạo.
Cơ bắp cuồn cuộn như đá tảng, phồng lên làm nứt lớp da bên ngoài, trên thân mọc ra đầy lông tóc, có vân màu vàng nhạt trên nền màu đỏ thẫm, giống như mãnh hổ.
Ở xương cụt, chín đuôi hổ kéo dài ra, nhẹ nhàng quất ra âm bạo liên hồi, chỉ có mặt Mạc Phù là không hề biến đổi.
“Đây là cái thứ gì?” Mã Hạo kinh hãi.
Biến thân của Mạc Phù khác với bọn họ, là sự thay đổi về hình thể, còn dị năng giả như Mã Hạo, dù hình thể biến lớn thì trên thực tế cũng giống như có thêm một lớp áo giáp bên ngoài.
Cho nên dù hắn có biến hóa như thế nào, sau khi khôi phục hình thể bình thường quần áo cũng không hề bị hư tổn, còn Mạc Phù giống như là hóa thú.
Mã Hạo ngẩn người chưa đến một sát na, Mạc Phù đã vọt tới trước người hắn, móng vuốt xuyên thủng ngực Mã Hạo xé toạc một mảng thịt lớn.
Ngay khi Mã Hạo giơ quyền đánh trả, chỗ hai chân hắn đứng đột nhiên sụp xuống, khiến hắn mất thăng bằng ngã về phía sau.
Mạc Phù không bị ảnh hưởng, dương chín đuôi hổ lên, đuôi như tiêu thương xé rách tường âm thanh, đâm thẳng vào lồng ngực Hình Thiên.
Trong tình huống khẩn cấp, Mã Hạo hơi nghiêng người, dùng Lang Nha bổng sau lưng đỡ lấy một đòn, lực mạnh truyền đến khiến hắn bay ra ngoài, lăn hai vòng trên đất.
Vừa đứng dậy, Mạc Phù đã tới trước mặt hắn lần nữa, nhưng cao thủ giao đấu vốn là dự đoán vị trí ra tay lần tiếp theo của đối phương.
Mạc Phù lặp lại chiêu cũ, đuôi hổ vừa giương lên, Mã Hạo đang ngã trên đất liền vỗ xuống đất, bổ nhào đến, hai tay ôm ngang Mạc Phù.
Nhưng hai tay hắn không ôm được gì, Mạc Phù đến sau mà lại đến trước, chỉ dịch hai bước đã tránh được cú nhào tới, đồng thời giơ chân đá vào hông Mã Hạo.
Mã Hạo lại một lần nữa bị hất văng ra, lần này Mạc Phù không vội truy kích.
Hai người giao thủ chưa đến ba giây, pháo kích từ xa mới tới bầu trời Viện Nghiên Cứu, đã có thể thấy rõ hình dạng pháo, nhưng vẫn chưa rơi xuống đất.
Mạc Phù hai đầu gối hơi cong, đang định đưa tay đón ba quả pháo này thì bên tai nghe thấy tiếng kêu nhỏ xíu giòn tan, như có người bắn tiền xu lên không, không chỉ một cái.
Cách đó không xa, Vạn Thái Bình nhếch mép cười một tiếng.
"Dã ta Railgun á!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận