Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Sở Hữu Dị Năng

Chương 136: Nhẹ nhõm thường ngày (length: 8566)

Chương 136: Nhẹ nhàng thường ngày Ngoài thành vẫn là tuyết trắng xóa bay, hai bóng người đang vật lộn trong đống tuyết.
Đây là kế hoạch mang tên 'Vạn Thái Bình cường hóa huấn luyện', hay còn gọi là 'Bước đầu tiên của thái bình thịnh thế'.
Sau khi một người tên Vạn Thái Bình tự mình đề xuất, đáng tiếc là cả ba người, trừ hắn ra, hai người còn lại đều ủng hộ Lý Trường An lên tiếng đầu tiên.
Hai người đang đánh nhau lần lượt là Vạn Thái Bình và Mã Hạo.
Muội muội cuối cùng vẫn không khuyên được ca ca, nàng biết ca ca những năm này đã hy sinh nhiều thế nào, nàng có thể làm là để người ta đi thu thập những tài liệu có liên quan đến Gia Thành, sau đó chuyển cho Lý Trường An.
Lý Trường An ngồi trên ngọn cây cách đó không xa, một bên theo dõi hai người đối chiến, một bên tra cứu thông tin liên quan đến Gia Thành.
Gia Thành giống Mễ Thành, trước tận thế vốn là một quốc gia, sau ngày tận thế Đế Quốc thành lập, tất cả quốc gia hủy bỏ quốc chế, nhập vào Đế Quốc và đổi tên thành 'Thành'.
Nhưng những đại thành như Gia Thành và Mễ Thành, dưới sự quản lý của Đế Quốc vẫn duy trì phần lớn quyền tự trị.
Và trước tận thế, dị năng vốn là đề tài nghiên cứu bí mật của các quốc gia, chỉ có điều tiến độ nghiên cứu của Gia Thành dường như nhanh hơn các quốc gia khác một chút.
Vào thời điểm tận thế bùng nổ, vì vị trí đặc thù của Gia Thành, gần cực địa, lại có khu vực đủ lớn, nên không ít người ở vào ranh giới hắc ám sau khi thức tỉnh dị năng đều chạy về phía Gia Thành.
'Thành chủ' của Gia Thành khi đó có khứu giác nhạy bén, trong thời gian ngắn đã thu nạp một lượng lớn dị năng giả.
Thời đại đó mọi người hiểu biết về dị năng còn hạn chế, không phân biệt được dị năng khác nhau, thậm chí các phe phái cũng cần phải thông qua Thí Luyện Sở để thẩm tra.
Nhưng Gia Thành lại nắm trong tay những tài liệu quan trọng, từ trong số đông những dị năng giả vừa thức tỉnh mà tìm ra người có tiềm năng để bồi dưỡng.
Cho đến nay, Tình Báo Bộ của Đế Quốc xác nhận, thực lực tiềm ẩn của Gia Thành đã như nước sâu.
Ngầm thừa nhận danh xưng quốc gia ít nhất phải có một Vương Cấp tọa trấn, hoặc nắm giữ sức mạnh có thể kiềm chế Vương Cấp, mà Gia Thành có được loại sức mạnh đó.
Lực lượng bên ngoài Giáo Quốc là giáo tông, cùng với mười hai đại chủ giáo cấp S, trước mắt được biết một nửa trong mười hai người gần đây đã bước vào Bán Vương cấp.
Bên ngoài Đế Quốc đương nhiên là Mã Trấn Thế Vương Cấp, thông tin mật còn có một vị nguyên soái cũng là Vương Cấp, có điều vị nguyên soái này hình như có vấn đề gì đó, từ đầu đến cuối chưa từng ra tay.
Mà thực lực bên ngoài của Gia Thành chính là bốn vị Bán Vương.
Thông tin về Lâm ca không tìm được nhiều, Lý Trường An cũng không biết đối thủ của mình trong tương lai rốt cuộc là ai.
Mã Trấn Thế vẫn đang phái người truy tìm tin tức về Lâm ca, không biết hắn còn sống hay đã chết.
"Không đánh nữa, để ta nghỉ một lát." Vạn Thái Bình liên tục xua tay, cho dù không dùng dị năng, hắn cũng không phải đối thủ của Mã Hạo.
Lúc còn ở Tắc Bắc, Lý Trường An đã dạy đồng đội chú trọng rèn luyện thân thể, sau khi có được dị năng thì cường độ thân thể của Mã Hạo càng tăng lên đáng kể.
Vốn dĩ tay không không dùng dị năng đối chiến thích hợp nhất để khiêu chiến Lý Trường An, nhưng không cần phải lên liền chọn độ khó Địa Ngục, nên từ từ bắt đầu với mức thấp nhất.
Mã Hạo lắc tay, ngồi xuống cạnh Lý Trường An.
Lý Trường An đưa một chén trà nóng, rồi ném cho Vạn Thái Bình bánh mì.
"Ta nhờ người ta đặc biệt tìm, ăn ngon lắm."
"Bánh mì à." Vạn Thái Bình nhận lấy, thuần thục mở bao bì ăn một miếng, lập tức lộ vẻ hài lòng: "Thật là hoài niệm hương vị."
"Ngươi từng ăn qua?" Lý Trường An hơi ngạc nhiên.
Vạn Thái Bình gật đầu: "Ừm, lúc nhỏ thường xuyên ăn, cái này gọi là 'sâu róm' ở giữa thêm bơ.
Nếu như thêm chút nho khô với hoa quả khô nữa, thì tuyệt vời! Gọi là một cái 'địa đạo'!"
"Địa đạo là có ý gì?" Lý Trường An luôn chú ý đến những điểm có chút kỳ lạ.
Ngươi sao cứ hỏi những câu khó giải thích vậy! Vạn Thái Bình suy tư: "Ờ... chính là ý tương đối chính tông, tương đối tốt..."
Hóa ra là như vậy! Lý Trường An ghi nhớ trong lòng.
Sau này hắn cũng có thể dùng như vậy để khen người khác.
Tuyết bông lớn trắng xóa vẫn đang rơi, nhưng cách Lý Trường An vài mét thì liền hóa thành nước nhỏ xuống, chỉ có ba người ngồi trong phạm vi bốn năm mét là khô ráo một mảnh.
Chỉ có xung quanh hắn là ánh nắng ấm áp như mùa xuân, khiến người ta không cảm thấy một chút lạnh lẽo nào của mùa đông.
Đến giờ, không ai hỏi dị năng của Lý Trường An là gì, người hỏi thì không có tư cách biết, mà người có tư cách thì sẽ không hỏi.
Giống như việc Lý Trường An từng nói ở Tắc Bắc là dị năng của mình là ức chế vận hành dị năng của người khác, nhưng bây giờ biểu hiện của hắn hoàn toàn không phải là cùng một loại năng lực.
Mã Hạo có hỏi không?
Sau khi tán gẫu những chuyện tào lao, Lý Trường An bắt đầu phân tích trận đối chiến vừa rồi cho hai người.
"Dị năng của Thái Bình rất đặc thù, nó đòi hỏi trí tưởng tượng của ngươi, giới hạn trên của ngươi rất cao, nhưng giới hạn dưới cũng rất thấp.
Ta không rèn luyện được trí tưởng tượng của ngươi, nhưng để Mã Hạo đối chiến với ngươi, có thể nâng cao khả năng sinh tồn và phản ứng của ngươi.
Ba ngày đối luyện, phản ứng của ngươi tăng lên gần gấp đôi, chắc là do trước đây đối thủ của ngươi quá yếu, nên ngươi không có được sự trưởng thành."
Vạn Thái Bình lập tức đứng lên: "Ngươi khinh thường ta cũng được, nhưng ngươi không được khinh thường đối thủ của ta, họ thật sự đã dùng sinh mệnh để chứng minh sức mạnh của mình!"
Quen với giọng điệu chêm chọc cười của Vạn Thái Bình, Lý Trường An như không nghe thấy, tiếp tục trầm ngâm nói: "Huyễn tưởng cụ hiện cũng có thể cụ hiện những thứ như chiến giáp.
Nếu ngươi muốn đi theo con đường này, ta có thể huấn luyện đặc biệt về cận chiến cho ngươi, về chém giết gần người ta có một chút tự tin."
"Tốt!" Lần này Vạn Thái Bình không lém lỉnh nữa, cực kỳ nghiêm túc gật đầu: "Làm phiền ngươi, cố gắng đừng nương tay."
Lý Trường An nhíu mày, lưu thủ? Cái này ta không biết làm!
Ánh mắt của ba người đột nhiên nhìn về phía xa, một cô gái mặc áo khoác lông chồn trắng đang đi về phía bên này.
Mã Hạo và Vạn Thái Bình tâm ý tương thông liếc nhau, rồi bắt đầu cười nham nhở.
"Kia, ta đột nhiên hơi đói bụng."
"Ta cũng thế, chúng ta về thành ăn chút gì rồi tiếp tục."
"Ừ, ít nhất phải ăn hai tiếng, Trường An ngươi chờ bọn ta ở đây nha."
"Hai tiếng có lẽ hơi đánh giá thấp Trường An rồi?"
"Băng thiên tuyết địa hai tiếng là vừa đủ."
"Có lý!"
Hai người vội vàng đạp tuyết đi.
Để lại Lý Trường An nhìn Ngải Lệ Tháp đang đến gần.
Hai người nhìn nhau, không ai nói gì.
Một người trong lòng trăm mối ngổn ngang, không biết nên mở miệng thế nào.
Một người thì đang tò mò xem hai người Mã Hạo có mang đồ ăn gì về không.
Tuyết bay phủ núi sông, sương bạc thêm màu.
Cảnh tượng này, một nam một nữ, vốn là cảnh sắc đẹp nhất thiên hạ, hết lần này tới lần khác có người không hiểu phong tình.
"Có chuyện gì sao?" Lý Trường An mở miệng trước.
Chỉ một câu nói không chút cảm xúc nào liền làm xáo trộn tâm trạng của Ngải Lệ Tháp, há miệng, vạn điều nhu tình chỉ còn lại một câu: "Đã lâu không gặp."
"Cũng tạm." Lý Trường An tính toán: "Hơn nửa năm rồi nhỉ, ngươi đen đi không ít."
Hai người núp ở xa nghe lén đã lúng túng đến mức muốn đào ba phòng ngủ hai phòng khách trên mặt đất.
Hai người lại rơi vào im lặng.
Lần này Ngải Lệ Tháp lên tiếng trước: "Dạo này ngươi có khỏe không?"
"Không tốt lắm." Lý Trường An nhíu mày: "Ngươi muốn qua bên này không? Chỗ ta không có tuyết, quần áo của ngươi đắt tiền lắm, sắp bị tuyết làm ướt rồi."
"Được!" Giờ phút này nét mặt tươi cười như hoa làm ấm cả trời đông giá rét.
Vạn Thái Bình ứa nước mắt, lau mắt nói: "Không hiểu vì sao, ta bây giờ cảm thấy vui như khi thấy nhà mình có con heo ủi rau cải."
"Ta và ngươi không giống nhau." Mã Hạo lắc đầu: "Ta luôn cảm giác như rau cải nhà mình bị heo ủi."
Vạn Thái Bình ngơ ngác: "Không đến nỗi đó chứ, cô nương này xinh thật."
Vừa nói xong, một bóng người ở đằng xa vội vàng chạy tới lén đến bên Lý Trường An.
"Lý Trường An." Tiểu Đồng Tử lau mồ hôi thở hổn hển: "Ngươi đang làm gì vậy? Hẹn hò hả? Tiểu Phượng Hoàng của ngươi với Mã Trấn Thế cãi nhau rồi!"
Trong một tuần dân Pháp thành ăn hết dưa là đủ no.
Bạn cần đăng nhập để bình luận