Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Sở Hữu Dị Năng

Chương 372: Thế gian không ta như vậy người (length: 10548)

Chương 372: Thế gian không ai như ta Lý Trường An nắm chặt đao, nhìn Quân Tử Thanh từ trên mây đi xuống, rồi cười xông về phía Hạ Tiểu Tiếu.
Giống như năm đó lần đầu tiên hắn đến hội thợ săn, nhìn thấy tỷ tỷ kia bưng đồ ăn đặt trước mặt hắn.
“Mau ăn đi, không đủ thì còn, đây là tỷ tỷ ta tự làm, ngươi chỉ được phép nói ngon thôi!” Gặp lại, nụ cười vẫn như trước.
“Nhóc con, đánh nhau không?” Hôm nay, nàng lại đứng trước mặt.
Hạ Tiểu Tiếu từ trên vương tọa đứng dậy, một Vương Cấp từ phía sau nàng đi ra, tự sát tại chỗ, rồi bị Hạ Tiểu Tiếu hấp thụ gần hết.
“Lần trước ta có thể làm như không thấy ngươi, lần này tự ngươi tìm đến cái chết.” Hạ Tiểu Tiếu nhìn Quân Tử Thanh ngồi trên mây, vung tay một quyền đánh tới.
Nụ cười của Quân Tử Thanh tắt ngấm, sắc mặt ngưng trọng đứng lên né tránh, đám mây dưới chân tan ra, nàng đạp hư không, vẫy tay về phía Hạ Tiểu Tiếu.
Lạnh lùng hừ một tiếng, Hạ Tiểu Tiếu đạp không đuổi theo, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Quân Tử Thanh, hai tay nắm đấm như đánh trống, lấy người làm trống!
Một chiếc đuôi trắng muốt mọc ra sau lưng Quân Tử Thanh, giống đuôi trâu, nhưng lông lại xù xì như cáo.
Đuôi cuốn lấy hai tay Hạ Tiểu Tiếu, quấn hai vòng, quăng nàng văng ra ngoài.
Giữa không trung, Hạ Tiểu Tiếu lại vung một quyền xuống dưới, cách Quân Tử Thanh không đến mười mét, Quân Tử Thanh không kịp tránh.
Quyền phong đánh trúng mặt Quân Tử Thanh, nàng ngửa đầu ra sau mấy trăm mét mới dừng lại, xương gò má hơi lõm, một vệt máu từ khóe miệng chảy xuống.
“Đáng sợ thật.” Quân Tử Thanh lau mặt, lâu rồi không bị đau, hiếm khi bị một lần.
Hạ Tiểu Tiếu đứng vững ở phía xa, mặt hiện vẻ cười lạnh: “Ngươi cả đời đánh nhau mấy lần? Ba mươi năm trước bị Lý Thiên đế đánh một trận không đau hả?”
“Chuyện ba mươi năm trước ta quên rồi.” Quân Tử Thanh bĩu môi: “Lão bà không cần nhắc chuyện cũ, khoe mình sống lâu hả!”
“Sống lâu mới có tư cách chỉ trỏ người khác.” Hạ Tiểu Tiếu nhanh chân xông tới: “Đối phó ngươi, ta còn chẳng buồn dùng dị năng, ngươi cũng xứng xưng Đế Cấp?”
Quân Tử Thanh không quay đầu nhìn Lý Trường An phía dưới, cũng không quay đầu lại hét lớn: “Lý Trường An, dẫn bạn ngươi đi đi, ta sẽ cản nàng lại, đi mau.” Chiếc đuôi trắng khổng lồ mạnh mẽ vung xuống.
Hai đội quân đang giao chiến phía dưới bị một lực lượng khổng lồ ép tách ra, người của Cộng Trợ Hội bị gió nhẹ đưa đến bên tường thành.
“Còn tâm tư đi quản người khác.” Hạ Tiểu Tiếu xông đến trước mặt Quân Tử Thanh, đấm vào bụng Quân Tử Thanh.
Quân Tử Thanh khụy xuống, máu tươi từ miệng phun ra, chưa kịp phản công, Hạ Tiểu Tiếu nắm cổ nàng văng ra ngoài, trong lúc hai người tách ra, đuôi trắng quất vào mặt Hạ Tiểu Tiếu.
Hạ Tiểu Tiếu đưa tay sờ khuôn mặt nóng rát, trong tay một mảnh trơn trượt. Dính máu tươi, lông trắng trên đuôi như gai thép xé rách mặt nàng.
“Ngăn chúng lại!” Một tiếng quát khẽ vang lên, Hạ Tiểu Tiếu lại lao về phía Quân Tử Thanh.
Nhận lệnh, đám Vương Cấp phe Gia Thành không dám chần chừ nữa, liếc nhau rồi cùng lúc tấn công Lý Trường An.
Sát ý tràn ngập, Lý Trường An vung đao xuống, một Vương Cấp cách ba mét lui lại, trên mặt một vết sẹo sâu thấy cả xương.
Cự Lang lao đến như gió táp, thân dưới như một dải lụa trắng, nhảy lên thật cao, há to miệng cắn vào cổ một Vương Cấp.
“Ngươi cũng đi đi.” Tiểu Hồng Mạo nhảy xuống từ vai cự nhân, cự nhân ngửa mặt lên trời gầm thét, theo sau Cự Lang mà đi.
“Không cho phép tập kích cha ta!” Lý Phụng Tiên hai tay nện xuống đất, mặt đất nổi lên từng mũi đá ngăn cản đám Vương Cấp định tấn công bất ngờ Lý Trường An.
Quân Tử Thanh cắn răng đối mặt với Hạ Tiểu Tiếu, chỉ khi trực diện Hạ Tiểu Tiếu mới hiểu được sự cường đại của nàng, lực áp bách đáng sợ khiến người ta khó thở.
“Ngươi không phải đối thủ của ta.” Hạ Tiểu Tiếu đang nói ra sự thật tuyệt vọng, một Đế Cấp Gia Thượng cùng Lý Trường An song chữ Vương mạnh mẽ, vốn dĩ không thể vượt qua được.
Chỉ là song chữ vương thôi cũng đủ để người người nể sợ, nếu Lý Trường An thành Đế thì sẽ thế nào? Bây giờ Hạ Tiểu Tiếu đang cho mọi người thấy đáp án.
Đó là nghiền ép!
Quân Tử Thanh đỡ lấy cú đấm của Hạ Tiểu Tiếu, xương cánh tay vỡ vụn không chịu nổi, đuôi trắng từ bên cạnh đánh trúng ngực Hạ Tiểu Tiếu.
Nhấc chân đá vào ngực Quân Tử Thanh, Hạ Tiểu Tiếu tận hưởng âm thanh xương vỡ, Quân Tử Thanh lại một lần nữa bay ra ngoài.
Hạ Tiểu Tiếu liếc nhìn vết rách lớn trên ngực, trong một nhịp thở vết thương khép lại, nàng cười đi về phía Quân Tử Thanh.
“Đừng kháng cự, mạng Lý Trường An ở đây.” Quân Tử Thanh miễn cưỡng đứng lên, nhìn Hạ Tiểu Tiếu ngày càng gần, nàng cười tự giễu một tiếng, thân thể dần biến thành hình thú.
Thân nai sừng hươu, đầu giống lang giống cáo, đuôi dài trắng muốt.
Thần thú Bạch Trạch.
“Mạng hắn không ở đây!” Quân Tử Thanh hét lớn: “Tại sao các ngươi lại muốn hãm hại một đứa trẻ, rốt cuộc hắn đã làm sai điều gì!”
Hạ Tiểu Tiếu cau mày: “Ngươi như đang nói chuyện cười, hắn không phải đứa trẻ gì, nếu tính tội giết người, hắn tội ác chồng chất.
Hắn là quái vật, ngươi dù sao cũng là con người, lẽ nào điểm này không hiểu? Đối với con người mà nói, những kẻ phản bội khác loài thì nên trừng trị.”
Bạch Trạch đạp không lao về phía Hạ Tiểu Tiếu: “Hắn không phải quái vật gì cả, ai cũng có sự khác biệt, chẳng lẽ ai cũng là quái vật sao?
Ngươi sống hơn trăm tuổi, ngươi muốn cái gì? Không phải cũng là sống sót, đã muốn sống thì tại sao không thể tha cho hắn một lần!”
“Lý tưởng khác biệt.” Hạ Tiểu Tiếu đưa tay đẩy về phía trước, lòng bàn tay tạo ra cuồng phong.
Đôi sừng hươu lóe lên ánh sáng xanh u ám.
Trong chớp mắt, năng lượng trong cơ thể Hạ Tiểu Tiếu đang tràn đầy bắt đầu tụt dốc không phanh.
“Phóng đại nhược điểm của ta thôi chưa đủ.” Hạ Tiểu Tiếu lắc đầu, hai tay chộp lấy sừng hươu, vừa chạm vào sừng hươu, năng lượng trong cơ thể bỗng nhiên cạn sạch, cảm giác đói khát vô song ập đến như ác mộng.
Hai tay Hạ Tiểu Tiếu không tự chủ mềm nhũn, sừng hươu đâm trúng ngực nàng, hất nàng lên trời.
“Ta ghét cảm giác đói bụng!” Hạ Tiểu Tiếu ôm bụng, khóe mắt nổi gân xanh: “Giờ thì ngươi phải chết chắc!”
Bầu trời tan biến, thay vào đó là cảnh tượng địa ngục trần gian.
Từng tòa cao ốc sụp đổ, mọi người trôi dạt khắp nơi, đường phố đầy xác chết, tiếng rên rỉ vang vọng.
Có người lặng lẽ cắt thịt từ xác chết mang về nhà, bị người khác thấy nhưng không ai trách móc, chỉ là người tham gia lại thêm một.
Cũng có người dùng trẻ con đổi lấy một túi bánh quy, hoặc công khai rao giá vợ con, trên đường có người trưởng thành đánh đập người già gầy yếu, bên cạnh có đứa trẻ lượm túi tiền của người già.
Lại có vô số người quỳ lạy trời cao, mang thiếu nữ lên bàn ăn cúng tế, sau đó mọi người chia nhau ăn.
Hạ Tiểu Tiếu đứng dậy nhe răng cười: “Mười tám tầng địa ngục thêm lời của Nhân Hoàng, ta đặt cho nó cái tên ‘nhân gian trăm cảnh đồ’.”
“Ngươi điên rồi.” Quân Tử Thanh nhìn xung quanh với đôi mắt hổ, cố tìm nhược điểm của Hạ Tiểu Tiếu.
“Đúng, ta đã điên từ lâu rồi!” Hạ Tiểu Tiếu thần sắc dữ tợn: “Ai mà không muốn sống tốt, nhưng ta có sự lựa chọn sao? Ta cũng chỉ là người thôi!
Thế giới này là như vậy, kẻ yếu không có quyền lựa chọn, ta làm tất cả là để mình không phải trở thành một thành viên trong đó.
Hoặc là chấp nhận, hoặc là cướp đoạt, coi như lúc đầu ta lựa chọn như các ngươi, giờ cũng sẽ có một ta khác đứng đây, rồi giống ta bây giờ từng đao giết chết các ngươi!”
Quân Tử Thanh không tìm được nhược điểm của Hạ Tiểu Tiếu, nàng biết nhược điểm nằm trong bức ‘nhân gian trăm cảnh’ kia, muốn ngăn Hạ Tiểu Tiếu thì phải tiến vào địa ngục đó.
“Ngươi không phải muốn cản ta sao? Vậy thì tiến vào thử xem.” Hạ Tiểu Tiếu đứng trong địa ngục nhìn nhân gian.
Quân Tử Thanh nhìn xuống Lý Trường An đang liều chết chiến đấu, khóe miệng hơi nhếch lên, hô lớn xuống dưới: “Lý Trường An, Vạn Thái Bình không chết vì ngươi!”
Âm thanh vọng vào tai Lý Trường An, chân hắn lảo đảo, suýt chút nữa bị đối thủ chộp lấy đầu.
“Nếu không có Vạn Thái Bình, vận mệnh ngươi sớm đã kết thúc, nhưng nếu không có ngươi, hắn cũng sẽ không trở thành Vạn Cổ Đại Đế sau này.” Quân Tử Thanh mỉm cười bước vào địa ngục.
“Các ngươi tìm được nhau, như nhặt được trân bảo, ngươi thay đổi hắn, hắn cứu rỗi ngươi.”
Các ngươi nghĩ ta muốn làm Đế Cấp lắm sao? Ta chỉ muốn làm một trạch nữ cả ngày đọc manga đu phim, mỗi ngày vui chơi giải trí, chẳng muốn gì cả.
Nhưng không được, khi thấy ngươi cõng Vạn Thái Bình rời Gia Thành, ta liền biết ta đang sống trên thế giới này, chứ không phải bên ngoài nó.
Ngay từ đầu ta cứ tưởng mình là anh hùng cứu thế, cuối cùng ta phát hiện ra mình chẳng là cái thá gì, giấc ngủ của ta kéo dài đến tận ba mươi năm, hiện tại cuối cùng ta đã tỉnh giấc.
“Lão nương Quân Vô Xá!” Thân ảnh Quân Tử Thanh hiện lên phía trên Bạch Trạch, nàng ngửa mặt lên trời cười lớn.
Yếu nhất cũng là Đế Cấp, chủ của hội người săn bắn, Một Quyền đánh bay Vạn Cổ đại đế, gõ đầu Vạn Thế vương, đối chiến Lý Thiên đế, còn đánh ngươi Hạ Tiểu Tiếu, thế gian không có người nào như ta!
Nàng vẫy tay về phía Lý Trường An, mang theo ý cười bước vào Địa Ngục.
Giờ phút này, cái lồng giam tự cầm tù mình trong lòng Lý Trường An vỡ tan tành, sát ý của hắn không còn thuần túy nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận