Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Sở Hữu Dị Năng

Chương 162: Vương Cấp lực lượng chân chính (length: 11442)

Chương 162: Vương Cấp lực lượng chân chính. Người ngã xuống bao nhiêu lần mới có thể không đứng lên nổi nữa đây?
Trên tường thành không có người nào vây xem, mọi người đều tụ tập về phía nam của thành, quân hạm đã đỗ ở bờ biển, đưa những thường dân có thể rời đi lên tàu.
Còn những quân sĩ của Nha thành trước kia thì một bộ phận sẽ bị giữ lại, bọn hắn sẽ trở về xây dựng lại Quân trấn.
Trong thành còn khoảng bảy triệu người, việc di chuyển cũng không hề dễ dàng, ai nấy đều lo sợ bị bỏ lại, ý nghĩ của thường dân luôn đơn giản như vậy.
So với cái gì chiến đấu Vương Cấp thì sinh tồn quan trọng hơn, huống hồ đây còn là đại nhân của Đế quốc đích thân đuổi người.
Ngoài các đại nhân của Đế quốc ra thì chỉ còn Hắc Đạt Nhĩ bị giữ lại, thân thể hắn bị hòa tan vào trong tường thành, chỉ còn lại cái đầu ở bên ngoài.
Những người còn lại đều ngồi trên tường thành nhìn xuống, chỉ có Văn An Nhiên là có vẻ thoải mái, còn lại đều ít nhiều thận trọng.
Vạn Thái Bình càng cắn răng nhíu mày, trong lòng vô cùng tin tưởng Trường An Hội sẽ không sao, nhưng nhìn tình hình chiến đấu như vậy thì vẫn lo lắng.
Lý Trường An lại một lần nữa bị đánh lui, có lẽ là lần thứ tư hoặc lần thứ năm gì đó, nhưng điều đó không quan trọng, từ lúc giao chiến đến giờ đã qua ba tiếng rồi.
Suốt ba tiếng đồng hồ, vết thương trên người càng lúc càng nhiều, nhưng hắn vẫn chưa từng ngã xuống.
Hách Lạp Khắc Lặc Tư thở hổn hển, hắn thực sự không thể tin được rằng trận đầu với Vương Cấp của mình lại không thể hạ gục được một tên S cấp, mà đối phương lại còn là cận chiến!
Không kéo dãn khoảng cách, cũng không chạy trốn, chỉ là trượt không trượt thu mà thôi, một khi giao chiến, liền như một con rắn trườn dính chặt vào hắn để du đấu.
Hách Lạp Khắc Lặc Tư không ngờ rằng thân thể cao lớn của mình lại trở thành chiến trường cho hai người, Lý Trường An cứ bám lấy hắn không ngừng biến đổi vị trí để chiến đấu.
Khiến cho Hách Lạp Khắc Lặc Tư không thể nào dùng vũ khí, lại càng không thể toàn lực ra tay, nếu không Lý Trường An tránh được thì hắn sẽ không kịp thu lực lại mà làm bị thương chính mình.
Đây là một trận chiến ức chế đến cực điểm! Vốn tưởng rằng sau khi nói xong những lời hào hùng thì sẽ là một trận chiến nhiệt huyết không sợ sinh tử, kết quả lại hoàn toàn ngược lại.
“Ngươi rất giỏi trốn đấy!” Hách Lạp Khắc Lặc Tư hít một hơi sâu, thể lực tiêu hao không nhỏ, nhưng với Vương Cấp mà nói thì hồi phục cũng không khó.
Lý Trường An không nói gì, so với Hách Lạp Khắc Lặc Tư thì thể lực hắn tiêu hao càng lớn, mà tốc độ hồi phục thì lại kém xa đối phương.
Điều phiền phức nhất chính là không mang theo đồ ăn bổ sung thể lực gì cả, hiện tại hắn chỉ dựa vào tích lũy từ trước đó mà thôi.
Vì thế nên hắn thậm chí không dùng đến huyết khí, mà chỉ dựa vào tố chất cơ thể.
Thấy Lý Trường An không đáp, Hách Lạp Khắc Lặc Tư lại cười khẩy một tiếng: “Ngươi không dốc toàn lực thì thậm chí không thể phá được phòng ngự của ta.” Thực tế thì cả hai người bị thương đều có thể đếm được trên đầu ngón tay, chỉ khác là Hách Lạp Khắc Lặc Tư chỉ bị thương ngoài da, còn Lý Trường An thì đã hai lần bị thương không hề nhẹ.
Thậm chí trên xương còn xuất hiện những vết nứt nhỏ.
Lực lượng của Bán Vương bình thường vào khoảng ba bốn vạn cân, còn Vương Cấp thì cũng chỉ khoảng trên dưới mười vạn cân.
Mà một quyền của Hách Lạp Khắc Lặc Tư thì vượt quá một triệu cân, chỉ cần chạm vào cũng đủ bị thương, trúng đòn chắc chắn sẽ chết.
Lý Trường An vẫn không nói gì, ánh mắt hắn từ đầu đến cuối đều đặt trên hai đầu gối của Hách Lạp Khắc Lặc Tư, dựa vào kinh nghiệm chiến đấu thì hắn cảm giác được Hách Lạp Khắc Lặc Tư đang dồn sức vào đầu gối.
Quả nhiên, ngôn ngữ không thể khiến Lý Trường An mất tập trung, Hách Lạp Khắc Lặc Tư liền dứt khoát xông lên, một bước đã vượt qua mấy mét, hình thể khổng lồ không hề trở thành vướng víu, mà vẫn nhanh như chớp.
Lý Trường An chỉ chậm một chút xíu đã chọn phản ứng, Hách Lạp Khắc Lặc Tư nhấc chân xông kích, mục tiêu là mặt của Lý Trường An, Lý Trường An liền cúi người lao qua phía dưới đầu gối, tiếp theo nhảy lên bám vào lưng của Hách Lạp Khắc Lặc Tư.
Lực bộc phát cũng là một loại lực lượng, nhưng việc tăng tốc từ lực lượng sẽ không thể nào không gây ra tiếng động, điểm này thì cả hai đều bình đẳng.
Dị năng giả tốc độ cần tăng tốc để có được lực lượng, nhưng lực lượng bản thân lại giảm xuống. Dị năng giả lực lượng thông qua lực lượng để tăng tốc, thì tất nhiên sẽ thiếu sự nhanh nhẹn và ẩn nấp.
Mục tiêu của Lý Trường An vẫn là ót của Hách Lạp Khắc Lặc Tư, dù hình thức sinh mệnh có biến đổi thì Đại Lực Thần cũng vẫn dùng thân thể người.
Dù thân thể có rắn chắc đến đâu thì cũng sợ nước chảy đá mòn, huống hồ hắn không chỉ là nước.
Bởi vì quá cường tráng mà người lực sĩ không thể cào được sau lưng, hiện giờ Hách Lạp Khắc Lặc Tư cũng đang ở trong tình huống tương tự.
Nhưng lần này Lý Trường An đã cảm nhận được uy hiếp của cái chết.
Không đợi Lý Trường An kịp phản ứng, một bàn tay lớn đã tóm lấy hắn cả cánh tay.
Bàn tay lớn của Hách Lạp Khắc Lặc Tư xuyên qua ngực hắn, bắt gọn Lý Trường An ở trên lưng lại.
Chỉ trong nháy mắt, khí tức của Hách Lạp Khắc Lặc Tư liền suy yếu đi không ít, nhưng trên mặt hắn lại là nụ cười thỏa mãn.
“Cuối cùng cũng bắt được ngươi, con chuột đáng ghét.” Hách Lạp Khắc Lặc Tư hít một hơi sâu, dùng sức bóp.
Không có tiếng vỡ vụn thành thịt nát như dự kiến, ngược lại trong tay có cảm giác như đang bóp một quả bóng nước, mềm yếu không xương.
Vì không nhìn rõ cảnh tượng sau lưng nên Hách Lạp Khắc Lặc Tư chỉ có thể cau mày rút tay ra khỏi lồng ngực, hắn vẫn giữ chiều cao gần mười mét, kéo Lý Trường An cùng đi ra cũng không thành vấn đề.
Ngay khi vừa kéo ra hết thì Hách Lạp Khắc Lặc Tư cau mày, trên ngực vừa rồi như bị thứ gì cắn một cái vậy, có chút đau đớn.
Đưa tay lên mới phát hiện trong lòng bàn tay của Lý Trường An đang ngậm một miếng thịt dính máu.
“Ghê tởm.” Hách Lạp Khắc Lặc Tư cau mày, hắn phát hiện như không thể nào bóp chết được Lý Trường An, chỉ có thể nhấc một tay khác lên để ép xuống.
Ép ngươi thành một quả bóng!
Lý Trường An không hề biểu cảm, chịu đựng sự đè ép lên nội tạng khiến cho đau đớn vô cùng, nhìn một tay khác của Hách Lạp Khắc Lặc Tư sắp chạm đến, đột nhiên mở miệng ra.
Một đạo huyết tiễn bắn ra từ miệng hắn, chỉ thấy một ánh sáng đỏ lóe lên, huyết tiễn găm vào lòng bàn tay của Hách Lạp Khắc Lặc Tư.
Hách Lạp Khắc Lặc Tư thống kêu một tiếng, đến khi hắn kịp phản ứng thì đã trúng chiêu, lòng bàn tay đau nhức kịch liệt không chịu nổi, như một đứa trẻ con cầm phải một khối than nung đỏ vậy.
Giữa lòng bàn tay một màu huyết hồng, giống như là bị ăn mòn đang lan ra xung quanh.
“Đây là năng lực của ngươi?” Hách Lạp Khắc Lặc Tư chịu đựng đau đớn ở lòng bàn tay, nhấc Lý Trường An lên đỉnh đầu rồi mạnh mẽ ném xuống đất.
Ầm!
Nói là ném người, nhưng lại giống như thiên thạch rơi xuống mặt đất, mấy chục mét mặt đất bị lõm xuống, trong chốc lát tạo thành một cái hố lớn sâu mấy trượng, lấy Lý Trường An làm trung tâm.
Có thể loáng thoáng nghe được tiếng Lý Trường An khạc một ngụm máu ở dưới hố.
Hách Lạp Khắc Lặc Tư giơ hai tay lên, hết quyền này đến quyền khác đấm xuống dưới hố, cho dù không trực tiếp chạm vào Lý Trường An, thì chỉ bị đất bùn nện vào thôi cũng có thể nghiền nát hắn.
Bốn phía là một màu đen tối không thấy bờ, trong lỗ mũi có mùi đất tanh, có mùi máu tươi, có tử khí của người sắp chết.
Lý Trường An ôm đầu, dùng sức ép xuống dưới, lớp giáp tay của cánh tay đã ảm đạm không có ánh sáng, thứ này không phải là sức mạnh nó có thể chống cự lại được.
Tim bắt đầu đập chậm lại, không khí dường như trở nên đặc quánh.
Quyền cuối cùng giáng xuống, Hách Lạp Khắc Lặc Tư ngồi thẳng lên thở mạnh, hắn không biết mình đã đập bao lâu, nhưng thân là một Vương Cấp mà còn thấy đau lưng, vậy thì đã đủ nói lên vấn đề.
“Ta không tin ngươi vẫn chưa chết!” Miệng thì nói vậy nhưng Hách Lạp Khắc Lặc Tư vẫn đào đất lên, hắn không yên lòng nếu không thấy xác của Lý Trường An.
Đào được một thước đã thấy đất bùn nhiễm đỏ tươi, càng xuống sâu thì màu càng đậm… Trên mặt Hách Lạp Khắc Lặc Tư xuất hiện nụ cười đắc ý, rõ ràng đối mặt với một đối thủ thấp hơn không chỉ một bậc, nhưng hắn vẫn cảm thấy đắc ý.
Thân thể của Lý Trường An cuối cùng cũng lộ ra giữa không khí, xương cốt trên người hắn không biết đã gãy mấy chỗ, toàn thân trên dưới đều là vết thương đang rỉ máu, như thể bị ép đến cực hạn, thậm chí lồng ngực cũng đã biến dạng.
“Ngươi vậy mà còn chưa chết! Ta sẽ đưa ngươi đoạn đường cuối cùng!” Hách Lạp Khắc Lặc Tư thu nhỏ thân thể còn khoảng ba mét, một tay nắm lấy đầu của Lý Trường An nhấc hắn lên.
Cánh tay bị huyết tiễn làm bị thương vừa đau vừa mất lực, rất khó nhấc lên, nhưng Hách Lạp Khắc Lặc Tư không quan trọng, trực tiếp cầm lấy đầu Lý Trường An đập vào trán mình.
Với sức mạnh của hắn thì cái cú đập này có thể làm sập tường thành.
Lý Trường An vốn đang thoi thóp thì đột nhiên mở mắt ra, khóe miệng vô thức nhếch lên.
Dị năng 【 phản chấn 】 gấp mười hai lần cướp đoạt được từ người ‘Thập Nhất Nhi Tử’.
Cho dù là tay hay chân của đối thủ đều không phải là lựa chọn tốt nhất, cho nên hắn đã luôn chờ đến thời khắc này!
Đầu va vào người Lý Trường An, đó là một lực lượng khổng lồ giống như núi lửa phun trào, chỉ trong khoảnh khắc Lý Trường An cảm giác được nội tạng và xương ngực mình vỡ vụn.
Mà hai mắt Hách Lạp Khắc Lặc Tư ngay lập tức mất đi thần quang, cái đầu giống như đồ gốm bị rạn nứt, máu tươi từ những vết nứt đó tràn ra, từng chút từng chút một trượt xuống.
Dị năng 【 cực tốc khôi phục 】 từ Trường Thập Nhị được kích hoạt, thân thể đã gần kề cái chết phát ra sức sống mãnh liệt, các cơ quan nội tạng vỡ vụn đang tái sinh, xương cốt hồi phục với một tốc độ khó có thể tưởng tượng.
Cùng lúc Lý Trường An đứng lên, Hách Lạp Khắc Lặc Tư ngửa mặt ngã về phía sau.
"Hô." Lý Trường An nhẹ nhàng thở ra, trực tiếp ngồi xuống tại chỗ, tinh thần mỏi mệt.
Nhưng thân thể dường như không có gì thay đổi, càng không cảm nhận được cái gì thần quyền thần hỏa, trước mặt đúng là thần thoại hệ Vương Cấp, chẳng lẽ có chỗ nào sai sao?
"Ngươi vậy mà có thể đem ta bức đến nước này." Hách Lạp Khắc Lặc Tư âm thanh vang lên.
Lý Trường An sợ hãi, gấp mười hai lần phản chấn tác dụng vào đầu đều không chết? Đây chính là Vương Cấp sao?
Hách Lạp Khắc Lặc Tư thân thể một chút xíu thu nhỏ, cuối cùng không đến cao hai mét, đại khái so với chiều cao trung bình hiện tại hơi cao một chút mà thôi, lại nhìn xem còn có chút gầy yếu.
Vừa mới cảm giác được nguy hiểm muốn né ra, Lý Trường An đã cong người cách mặt đất sáu mét.
Trong nháy mắt, Hách Lạp Khắc Lặc Tư đã vượt qua khoảng cách bảy mét xuất hiện ở trước mặt hắn, sau đó Một Quyền đánh hắn lên trời.
Nhưng đến khi hắn bay lên giữa không trung, mới nghe được thanh âm bạo, bị Hách Lạp Khắc Lặc Tư đập mạnh xuống đất cũng mới nhấc lên bụi bặm.
Mang theo âm bạo sức nặng trăm vạn cân quyền một lần lại một lần đánh vào thân thể Lý Trường An.
Máu tươi làm mờ tầm mắt, cả khuôn mặt máu thịt be bét.
Bên tai nghe không được bất kỳ thanh âm gì, thậm chí không cảm giác được sự tồn tại của thân thể.
Ý thức Lý Trường An đang phiêu đãng...
Đây chính là Vương Cấp sao? Sức mạnh làm cho người hâm mộ a.
Bạn cần đăng nhập để bình luận