Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Sở Hữu Dị Năng

Chương 242: Ngươi nói có khéo hay không (length: 11469)

Chương 242: Ngươi nói có khéo hay không Tô Tỉnh trước đó Lý Trường An nghĩ đến có lẽ cha sẽ biến mất, vì vậy thật lâu không dám mở mắt ra.
Cho đến khi trên trán chịu một bàn tay nhẹ nhàng.
“Thằng nhóc thối còn chưa chịu dậy.” Lý Trường An cười mở mắt, cha đang ngồi bên cạnh, phong cảnh xung quanh cũng không hề thay đổi.
“Có phải lâu rồi không ngủ không?” Lý Thiên đưa một điếu thuốc: “Hút một điếu này đi.” Lý Trường An nhận lấy, nhưng chỉ cầm ở trong tay: “Ta hút xong thì cha sẽ biến mất đúng không?” Sững sờ một lúc, Lý Thiên tức giận đưa tay cho Lý Trường An một cái bạt tai.
Lý Trường An toe toét miệng cười ngây ngô, bị đánh rất đau, nhưng chính vì đau như vậy mới khiến hắn cao hứng.
“Không nên thông minh lúc nào cũng thông minh như thế.” Lý Thiên thở dài, từ tay Lý Trường An cầm lấy thuốc trả lại hộp: “Ta vẫn sẽ biến mất.” Lý Trường An gật gật đầu: “Ta biết.” Lý Thiên trong lòng run lên: “Ngươi… từng chết rồi?” “Khi mẹ rời đi ta cũng đã chết.” Lý Trường An bình tĩnh nói.
Trên thế giới này người hiểu rõ về ý thức thể hơn hắn chỉ có Da Mộng Gia Đắc, lần gặp mặt lúc chết khiến hắn hiểu rõ ý thức thể là loại tồn tại gì.
Trầm mặc một lúc, Lý Thiên vỗ vai con trai: “Là cha có lỗi với ngươi.” Không ai hiểu rõ hơn hắn về việc Lý Trường An thực sự chết đi có ý nghĩa gì, hắn là con trai lưu lại một trái tim, trái tim đó mang ý nghĩa sinh mệnh gần như vô tận.
Sau khi hắn chết đi, trái tim đó liền không ai có thể lấy ra cũng không ai có thể phá hủy, Lý Trường An hấp thu năng lượng có một phần dùng để bổ sung trái tim.
Có thể nói trừ phi liên tục chết đến mấy chục lần, nếu không năng lượng sẽ không cạn kiệt, Lý Thiên không thể tưởng tượng con trai đã chết bao nhiêu lần, mãi đến khi thật sự chết đi trở thành ý thức thể.
Lý Trường An lắc đầu: “Ta đã gặp một số người…” Hai cha con ngồi trên ghế dài an tĩnh nói chuyện, Lý Trường An kể những người hắn đã gặp, những sự tình đã xảy ra, bỏ qua những hồi ức không mấy tốt đẹp.
Một hồi sau Lý Thiên cảm thán: “Con có người bạn rất lợi hại, một mình thay đổi cục diện thiên hạ, giành cơm ăn từ tay Nguyên Sơ.
Hiện tại người đời chưa nhận ra đó là sự tích vĩ đại thế nào, có thể chờ thêm vài chục năm, họ sẽ biết đó là một vĩ nhân, ta cũng muốn cảm ơn hắn.” Lý Trường An còn kể về bố cục của Da Mộng Gia Đắc.
Hơn mười năm không gặp cũng không khiến hai cha con này cảm thấy xa lạ, dù nhiều chuyện đều là lần đầu, Lý Trường An cũng là lần đầu tiên nói với cha về những chuyện này.
Giống như con cái trong những gia đình bình thường, con cái vất vả đi làm về kể kinh nghiệm với cha, nghe cha góp ý và khuyên nhủ.
“Bố cục của Da Mộng Gia Đắc không có vấn đề, ít nhất nó không có ý hại con, có được có mất thôi.” Lý Thiên ngồi cạnh con trai, nắm vai con, không chỉ là cha con, mà còn giống như anh em sau khi ở chung.
“Những chuyện này con không cần nghĩ nữa, những chuyện khác sẽ có người lo, cha hy vọng con rời khỏi thí luyện rồi tìm một nơi nào đó sống như người bình thường.” Lý Trường An chỉ im lặng nhìn cha, không trả lời.
Lý Thiên thở dài, trịnh trọng nói: “Nhà chúng ta đã nỗ lực đủ nhiều rồi, cũng đến lúc con nên nghỉ ngơi.
Dựa vào cái gì mà mọi trách nhiệm đều đổ lên vai con? Trên đời không có đạo lý này, Yến Nhi còn sống, con đưa nàng đi tìm một nơi nào đó sống ẩn dật đi.
Trường An, ba không thể thấy con lập gia đình sinh con, cả đời này ba đã nợ con quá nhiều, ba chỉ hy vọng khi ba thật sự rời khỏi thế giới này, con có thể sống thật tốt.
Ba không muốn con lại tiếp tục vất vả, những thù hận còn lại cứ giao cho Lý Nho bọn hắn đi, hắn đã đợi hai thế giới rồi, cũng đến lúc hắn ra tay.” Do dự một lúc, Lý Trường An nhẹ gật đầu: “Cha… con nghe cha, con sẽ chăm sóc tốt em gái.” Lý Thiên cười lớn nắm lấy tay con, cười nói: “Vậy là tốt rồi, sống như người bình thường thôi, sống thật tốt, mệt mỏi thì nên dừng lại nghỉ ngơi.
Cha phải đi, cha là một người cha thất bại, một người chồng thất bại, hy vọng ba không trở thành tấm gương xấu, cuộc đời của con còn dài lắm.” Thân ảnh của ông dần dần trong suốt.
“Trường An, ba nợ con quá nhiều, nhưng con là niềm kiêu hãnh của ba, ba hối hận khi đưa con đến thế giới này, nhưng lại chưa bao giờ hối hận khi làm cha của con, đó là vinh hạnh cả đời.
Ba phải đi đây, hãy chôn ba cùng mẹ nhé, trước kia ba đã không đối tốt với nàng, về sau ba không muốn rời xa nàng nữa.” Cha tiêu tan trước mắt, một chút ý chí yếu ớt tràn vào mi tâm Lý Trường An, xoa dịu ý chí khô cạn của hắn do đau khổ.
Lý Nho từ trên trời rơi xuống, ngồi bắt chéo chân bên cạnh Lý Trường An.
“Cha ta chết thế nào?” Lý Trường An cúi đầu nhìn xuống mặt đất.
“Phần lực lượng của Lý Thiên Đế đang tranh giành quyền khống chế cơ thể, nghiêm túc mà nói thì ông ấy tự sát.” Thở dài, Lý Nho lắc đầu nói: “Cha ngươi nói để ngươi nghỉ ngơi.” “Ta biết.” Lý Trường An ngẩng đầu nhìn trời, hít sâu một hơi: “Đã nghỉ ngơi xong rồi.” Sửng sốt một lúc, Lý Nho lắc đầu bật cười, tựa lưng vào ghế ngồi nhìn trời: “Vậy thì đi giết, giết cho trời đất quang đãng!
Kẻ bội nghĩa giết, kẻ bất lương giết, thế gian này không có ai không thể chết, làm theo tiếng lòng của ngươi cũng tốt, giết đến khi lòng ngươi hả hê thì hết phiền não.” Tinh không vạn dặm, trời trong gió nhẹ, dưới bầu trời xanh thẳm, người trung niên có vẻ nho nhã lại nói những lời tàn nhẫn nhất.
Lý Trường An quay đầu: “Có người nói ngươi điên rồi.” “Ngươi không phải cũng thế à?” Lý Nho nhún vai: “Ta đúng là điên rồi, nhưng ta điên vì không đủ mạnh, nếu ta đủ mạnh thì đã không có bi kịch nào xảy ra.
Kẻ địch của chúng ta không phải Nguyên Sơ, ta thấy tận mắt hắn, đối với hắn mà nói chúng ta chẳng qua chỉ là bụi bặm, ngươi muốn diệt hết bụi bặm sao?
Thánh đường vẫn chưa chết, ta không biết nàng trốn ở đâu, tóm lại ngươi phải cẩn thận với nàng, nàng mới có thể là kẻ địch cuối cùng của ngươi.” “Còn gì muốn nói cho ta biết không?” Lý Trường An ghi tạc lời nói trong lòng.
“Muốn nói thì còn nhiều lắm, nhưng chúng ta không có thời gian.” Lý Nho thở dài.
Tương lai vẫn còn rất xa?
Đó là tương lai không thể thấy, hoặc có thể nói vốn không tồn tại tương lai, kẻ phản thần không có tương lai, hiện tại cần một người đi khai sáng ra tương lai.
“Chín tòa Thí Luyện Sở, bốn ngàn một triệu đồng bào, thêm cả ta nữa, khi màn trời phong tỏa thế giới tan biến, chúng ta sẽ tái hiện ra thế gian, chúng ta sẽ vì ngươi tranh thủ thời gian.
Khi chúng ta thất bại, ngươi sẽ trở thành người Duy Nhất thực sự, hay còn gọi là 'kẻ phản thần', ngươi chuẩn bị xong chưa?” Lý Trường An đứng dậy vươn vai: “Bắt đầu thôi.” Lý Nho nhịn không được cười lớn, cũng đứng dậy, hai người vai kề vai, cựu vương rồi sẽ mất đi, tân vương đăng cơ.
“Còn chút lời không kịp nói ta sẽ để lại trong ý chí của ngươi, chờ ngươi từ từ nghĩ ra, giờ ta đi trước một bước, ngươi cũng nên đi gặp hắn.” Tất cả trước mắt trong nháy mắt sụp đổ, chỉ để lại một vùng tăm tối, khi mở mắt ra, Lý Trường An đã đứng ở bên cạnh suối phun cách Thí Luyện Sở không xa.
Xung quanh Thí Luyện Sở có vô số quân sĩ đang vây quanh, người cầm binh khí, người đặt hỏa pháo, tất cả đều nhắm vào Thí Luyện Sở, chờ đợi người chiến thắng sắp ra ngoài.
Tòa Thí Luyện Sở thần bí và hùng vĩ bắt đầu sụp đổ, tung lên đầy trời bụi bặm, trong bụi bặm bước ra một người trung niên nho nhã, mặc áo khoác trắng của nhà nghiên cứu, đeo kính không gọng, hắn ngước nhìn lên bầu trời.
Hỏa pháo phát ra tiếng nổ ầm ĩ, đủ loại dị năng khác nhau lao đến tấn công hắn, nhưng không ai dám đến gần hắn.
Dù loại công kích nào rơi xuống cũng không thể làm hắn bị thương dù chỉ một chút, thậm chí không thể lưu lại một vết bẩn trên chiếc áo khoác trắng kia.
Người trung niên cất tiếng, âm thanh của hắn vang vọng tận mây xanh.
“Thánh đường, không ngờ tới nhỉ, bắt ta làm vật nuôi dưỡng cổ, lại để ta thành Đế trước, giờ ta có thể đến gặp nàng rồi!
Nhưng trước đó, ta phải thay mặt đồng bào mình đòi lại chút lợi tức… Lý Thiên Đế, đến ăn ta Một Quyền!” Một cú đấm bình thường nhắm vào hướng Thông Thiên thành tung ra.
Huyết khí kéo dài hơn vạn dặm, mặt biển nứt ra làm đôi để lộ thềm lục địa, dãy núi trước nắm đấm cũng bị cắt đôi.
Bên trong Thông Thiên Tháp, một bóng người bước ra, mấy bước đã đến ngoài thành, cau mày giơ tay chắn trước ngực đối diện với cú đấm vô song kia.
Khoảnh khắc tiếp theo, bóng người bị đánh bay ngược ra mấy trăm dặm rồi rơi xuống biển.
“Chúng ta sinh ra là đấu giả, không sợ trời đất không sợ quỷ thần, nếu thật sự có thần, thì hãy giết thần!” Lý Nho ngửa mặt lên trời cười như điên, không thèm nhìn sâu kiến dưới đất, đạp chân bước lên bầu trời.
“Các đồng bào của ta, nên thức tỉnh.” Cùng với tiếng hô của hắn, các Thí Luyện Sở trên toàn thế giới đều đồng loạt sụp đổ, hàng chục triệu bóng người đỏ rực bước ra từ bên trong.
Màn trời cuối cùng cũng đã mở ra.
Trên bầu trời, trời quang mây tạnh biến mất, một thế giới Hư Ảnh đang từ từ hạ xuống, sông núi cây cỏ, cao ốc san sát, tất cả đều có thể thấy rõ ràng.
Trong thành Tắc Bắc, mọi người đều cảm thấy mặt đất đang rung chuyển, có cường giả bay ra khỏi thành đến bờ biển, kinh ngạc đến mức chân run trước cảnh tượng trước mắt.
Đại lục chìm dưới biển sâu đang nổi lên mặt nước.
Lý Trường An ngồi xuống bên cạnh suối phun, im lặng nhìn Lý Nho mang theo hàng chục triệu tộc nhân xông ra khỏi tinh cầu này, nhìn thế giới Hư Ảnh đang hạ xuống.
Thứ nhất danh sách, thứ hai danh sách, đã từng hủy diệt thế giới nay tái hiện, tất cả thế giới đều trùng hợp, trận quyết chiến cuối cùng sẽ ở thế giới này diễn ra, tất cả mọi thứ đều sẽ ở kỷ nguyên này phân định thắng bại.
Bất luận thù hận quá khứ, hay là những cuộc chiến tranh diệt tộc liên quan, dù sao cũng nên đến lúc kết thúc, hắn cuối cùng rồi sẽ lẻ loi một mình.
Theo Lý Nho biến mất ở chân trời, trong thành đã sôi trào, mọi người đều đang bàn tán việc này, đám binh sĩ bao vây Thí Luyện Sở cũng đã rút đi, tòa quân trấn này không còn ý nghĩa.
Lý Trường An liền ngồi bên cạnh suối phun nhìn dòng người qua lại, hắn đang chờ người.
Bọt nước suối phun đứng im giữa không trung, lấp lánh ánh sáng như lưu ly, những người đi đường bốn phía đang bước đi cũng dừng lại giữa không trung, gió nhẹ thổi vào mặt cũng đình trệ.
Cách đó không xa, một thiếu niên nhẹ nhàng bước đến chỗ Lý Trường An, cuối cùng dừng lại trước mặt hắn, tươi cười lên tiếng chào.
“Ngươi khỏe, chúng ta đã lâu không gặp.” Lý Trường An ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt giống mình hồi trẻ như đúc: “Chúng ta từng gặp sao?” “Nghiêm Cách nói là không, nhưng ngươi luôn trong lòng mắng ta, ta nghe thấy được.” Thiếu niên ngồi xuống cạnh Lý Trường An.
Giờ phút này trong lòng Lý Trường An đã có đáp án.
“Ngươi tên Lý Trường An, ta tên Nguyên Sơ, ngươi thấy có khéo không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận