Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Sở Hữu Dị Năng
Chương 485: Tác dụng chân chính (length: 12149)
Chương 485: Tác dụng chân chính Trong phòng bệnh ánh đèn có chút mờ tối, bác sĩ nói Tam Chính Hạ thân thể bị hao tổn nghiêm trọng, chịu không được bất kỳ một chút kích thích nào, cả người cần ngâm mình ở trong dược dịch đặc thù để chậm rãi trị liệu.
Từ Ngải Lệ Tháp xem như người chủ trì chữa trị cho Tam Chính Hạ, Quân Tử Thanh phụ trách cung cấp dược liệu, liền như vậy, sau mười tiếng đồng hồ Tam Chính Hạ mới khôi phục ý thức.
Ngải Lệ Tháp đang ngồi canh bên giường thì ngủ gật, gần như cùng lúc với Tam Chính Hạ mở mắt ra.
“Ngươi đã tỉnh! Đừng nói chuyện, trước thả lỏng bản thân, ta xem tình huống hồi phục của ngươi thế nào.” Ngải Lệ Tháp ngăn Tam Chính Hạ định mở miệng hỏi thăm.
Tam Chính Hạ chớp mắt vài cái xem như gật đầu, tuy thân thể suy yếu, nhưng tình hình tinh thần tốt hơn nhiều so với thân thể, thống khổ cùng cái chết có ích đối với ý chí.
Kiểm tra xong, các chỉ số đều đang tiến gần mức bình thường, điều này có nghĩa là Tam Chính Hạ tạm thời sẽ không gặp nguy hiểm, dựa vào sức hồi phục cường hãn của Vương Cấp, không bao lâu nữa nàng sẽ có thể quay về chiến trường.
Hiện tại, trong điều kiện cần thêm cao thủ, dù là song chữ vương cũng tốt.
Nếu chỉ có một mình Thánh đường, vậy thì phía Giang Thủy Bộ cũng không phải không có phần thắng, hơn trăm tên song chữ vương đủ để bù đắp hai ba tên chiến lực Đế Cấp.
Chỉ tính những Đế Cấp còn sống trước mắt, vẫn chỉ là số đếm trên đầu ngón tay.
Kế hoạch Giang Thủy Bộ đưa ra là làm suy yếu lực lượng của Thánh đường ở mức cao nhất, sau cùng tập hợp toàn bộ chiến lực cấp cao để vây giết Thánh đường.
Không còn cách nào khác, trừ khi toàn bộ Đế Cấp ngoại trừ Thánh đường liên thủ, nhưng chuyện này rõ ràng là không thể.
Nếu không phải Hư Vô Danh bị vây dưới lòng đất Thông Thiên thành, trận chiến trước đó căn bản không thể kéo dài đến khi Lý Trường An tỉnh lại, dù sao chiến lực bên ngoài của Hư Vô Danh đã cùng hàng với giáo tông.
Ngải Lệ Tháp gửi tin cho Giang Thủy Bộ, sau đó ngồi xuống kể cho Tam Chính Hạ nghe những chuyện sau khi nàng hôn mê.
Nghe đến chuyện Lý Trường An tỉnh lại, Tam Chính Hạ rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, sức mạnh của Lý Trường An mạnh đến mức nào không cần bàn tới, ít nhất Lý Trường An đủ đáng tin.
Hơn nữa Lý Trường An còn là mối liên kết giữa rất nhiều thế lực, đặc biệt là giữa nhân loại và quái thú, nếu không có Lý Trường An, tầng lớp binh lính thấp vẫn không thể thật sự đồng tâm hiệp lực với quái thú.
Mối hận ba mươi năm không thể nói hóa giải là hóa giải, nhưng với uy vọng hiện tại của Lý Trường An trong dân, có hắn làm bảo đảm, mâu thuẫn giữa nhân loại và quái thú có thể tạm thời gác lại.
Chưa đợi Ngải Lệ Tháp nói hết, Giang Thủy Bộ đẩy cửa đi vào, Ngải Lệ Tháp đứng dậy đi đến, hai người khẽ trò chuyện vài câu trước cửa.
"Tình trạng của nàng thế nào?" "Vẫn tốt, dù sao cũng là Vương Cấp. Sao vậy? Ngươi trông có vẻ nặng lòng." "Với nàng mà nói thì đó là một chuyện rất nghiêm trọng, ta hy vọng nàng có thể chấp nhận được." Ngải Lệ Tháp rời phòng bệnh, để Giang Thủy Bộ cùng Tam Chính Hạ ở lại một chỗ.
“Ngươi cảm thấy thế nào?” Giang Thủy Bộ ngồi bên cạnh bồn trị liệu, hạ lồng trên vai Tam Chính Hạ xuống để nàng có thể lộ mặt.
Tam Chính Hạ khẽ mỉm cười: “Như được sống lại lần nữa, không có cảm giác nào tốt hơn cảm giác này rồi… Cảm ơn, cảm ơn hai vị chiến sĩ kia.” “Yên tâm đi, bọn hắn đều là anh hùng, chúng ta sẽ không để bọn hắn hi sinh vô ích, mỗi người chúng ta đều đã chuẩn bị sẵn tinh thần hi sinh.” Giang Thủy Bộ không biết nên nói tiếp tin tức tiếp theo như thế nào.
Dù cho không phải người Anh Thành, lúc nghe được tin tức này cũng sẽ khiếp sợ, phẫn nộ, đừng nói chi đến Tam Chính Hạ.
Nhận thấy sự do dự của Giang Thủy Bộ, Tam Chính Hạ vốn giỏi đoán ý người liền cười nói: “Có chuyện gì mà ngươi phải do dự như vậy, hay là nói thân thể ta xảy ra chuyện gì? Có thể sống sót là ta đã rất hài lòng rồi.” “Có thể sẽ còn tệ hơn so với ngươi tưởng tượng.” Cuối cùng Giang Thủy Bộ vẫn quyết định nói ra, sớm muộn gì Tam Chính Hạ cũng sẽ biết.
Anh Thành đã trở thành lịch sử, trên đời này không còn Anh Thành nữa.
Giang Thủy Bộ chú ý thấy nhịp tim của Tam Chính Hạ thay đổi, định gọi Ngải Lệ Tháp đến.
“Không sao.” Tam Chính Hạ khẽ lên tiếng, nghe ra được giọng nàng nghẹn ngào, chỉ hai chữ mà cũng run rẩy không rõ.
Sau khi do dự liên tục, Giang Thủy Bộ vẫn là ngồi lại xuống, thở dài nói: “Ngươi trước hết bình tĩnh, vết thương của ngươi còn chưa hoàn toàn bình phục.” “Ta biết mình nên bình tĩnh.” Cô gái kiên cường này rốt cuộc cũng rơi nước mắt, nàng đau đớn đến mức khó thở.
Có lẽ trong tòa thành kia có rất nhiều người làm sai chuyện, bọn họ tự tư tự lợi, nhưng điều đó không có nghĩa là đây là cái cớ cho một cuộc giết chóc, mà hơn hết đó là những thường dân thậm chí không có quyền phản kháng.
Bà lão bán đậu hũ hay đẩy xe qua lại ngoài cổng, mỗi lần nghỉ chân ở trước cổng nhà nàng đều sẽ giữ lại cho nàng miếng đậu hũ ngon nhất.
Thỉnh thoảng lại có lũ trẻ hàng xóm không cẩn thận đá bóng vào sân nhà nàng.
Chú ở tiệm đồ chín trên đường, mỗi lần đều cho thêm một miếng củ cải mà nàng thích khi nàng mua đồ ăn.
Cô bé bán hoa hay giả vờ đi ngang qua, lặng lẽ đặt một đóa tường vi đỏ trong khe cửa nhà nàng.
Nơi đó là nhà của nàng, Anh Thành dù có những thứ không tốt, có vô số lý do khiến người ta ghét, nhưng nơi đó vẫn là nơi nàng lớn lên.
Tam Chính Hạ nhìn Giang Thủy Bộ, mắt ngấn lệ: “Nhà của ta không còn nữa.” “Ngươi phải nhanh khỏe lại, chúng ta sẽ cùng ngươi đòi lại món nợ này.” Giang Thủy Bộ cố kìm nén cơn giận trong lòng, nhẹ giọng an ủi Tam Chính Hạ.
Đây cũng là một sự khiêu khích với loài người.
Tứ Hải đế phải chết!
Đột nhiên, Giang Thủy Bộ cảm nhận được gì đó và nhìn về phía Thông Thiên Tháp, một luồng khí tức kinh khủng theo Thông Thiên Tháp truyền đến.
Cùng lúc đó, toàn bộ Đế Cấp trên thế giới đều cảm nhận được luồng khí tức này, xa xăm, hùng vĩ, không giống của loài người.
Nếu thực sự muốn hình dung, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong lòng mọi người đều giống nhau - thần linh!
Có lẽ chỉ có thần linh mới có khí tức như vậy.
Các Đế Cấp của Pháp thành lần lượt xuất hiện bên ngoài phòng bệnh, đẩy cửa bước vào, ai nấy đều mang vẻ nghiêm túc và thận trọng như nhau.
Khoa Ân Tư lên tiếng trước: “Lý Trường An đối chiến Hạ Tiểu Tiếu ở Cực Bắc, sau đó Hạ Tiểu Tiếu bỏ chạy, Lý Trường An đến Thông Thiên Thành đối chiến Lý Thiên Đế.
Theo tin tức chúng ta nhận được, hai phút trước Lý Thiên Đế bị trọng thương, Tứ Hải đế dẫn theo hai Đế Cấp xuất hiện, sau đó hai Đế Cấp kia có chút kỳ lạ."
"Quân Tử Thanh, Khoa Ân Tư, các ngươi ở lại, A Tu La đi cùng ta một chuyến đến Thông Thiên Thành." Chỉ trong chớp mắt, Giang Thủy Bộ đã ra lệnh.
Đế Cấp mới xuất hiện, mà lại không có bất kỳ dị tượng gì, có thể khẳng định có liên quan đến việc Tứ Hải đế hiến tế, đây là lần đầu tiên trong lịch sử loài người xuất hiện việc hiến tế để sinh ra Đế Cấp.
Về cả công lẫn tư, bọn họ đều phải đến một chuyến, ít nhất để tìm hiểu xem đối phương có liên quan gì đến Đế Cấp thật sự, hơn nữa luồng khí tức cổ quái vừa rồi cũng rất bất thường.
Thế gian này chưa bao giờ có bằng chứng chứng minh thần linh thực sự xuất hiện, dù là Nguyên Sơ.
Thêm vào đó giáo tông từng nói, thế gian này có lẽ căn bản không có Nguyên Sơ, vì thế Giang Thủy Bộ bắt đầu suy đoán.
Có lẽ thần linh và Nguyên Sơ không phải như họ vẫn nghĩ, hai thứ này có sự khác biệt về bản chất.
“Xin lỗi, các ngươi không thể đi đâu được.” Thánh đường hiện ra ngoài cửa sổ, nàng đẩy cửa sổ bước vào.
Cánh tay bị mất của nàng vẫn chưa mọc lại.
Vùng không in dấu dưới chân Thánh đường lan ra, bao trùm cả tòa nhà, kết hợp với chiếc ngai do xúc tu dưới chân nàng tạo thành, Thánh đường thoải mái ngồi xuống.
Giang Thủy Bộ nhíu mày, khí thế bùng nổ đến cực hạn: “Ngươi muốn phá bỏ hiệp ước sao?” "Ta đây là đang tốt cho các ngươi." Thánh đường mỉm cười: "Lý Trường An đang phải đối mặt với một Đế Cấp không hề bình thường, các ngươi biết hiến tế là gì không?
Dâng tế phẩm cho thần linh, khẩn cầu thần linh ban cho sức mạnh, tế quả chính là như thế mà có, ta đã thử rất nhiều lần, nhưng không phải lần nào cũng thành công.
Số lượng tế phẩm dâng lên không liên quan đến việc thần linh có đáp lại hay không, mà có vẻ như có liên quan đến người dâng tế, ta đã chủ trì ba lần hiến tế, lần nào cũng không nhận được hồi đáp.
Sau này ta suy đoán, có lẽ có liên quan đến việc ta được Nguyên Sơ lựa chọn, vậy có nghĩa người đã được chọn sẽ không thể nhận thêm sức mạnh nữa.” Trong lúc Thánh đường nói, các bức tường phòng bị biến thành xúc tu, biến nơi đây thành một nhà tù, nàng quyết tâm giữ bọn họ lại.
Thánh đường tiếp tục nói: “Mãi sau này ta mới gặp Liễu Lâm trấn, sau một hồi trao đổi, ta thấy hắn là một người rất có tài, hắn đã chỉ ra sai lầm trong suy đoán của ta.
Có lẽ người được ban sức mạnh cũng giống như nhân vật được chọn trong game, người khác không thể chọn nhân vật đó nữa, vậy điều đó có nghĩa thế giới này không chỉ có một mình Nguyên Sơ là thần linh.
Rõ ràng là, chúng ta đã đoán đúng, người giáng lâm không phải Nguyên Sơ, thế gian này không chỉ có một mình Nguyên Sơ là thần linh.” “Vậy thì sao?” Bốn tên Đế Cấp đứng cùng nhau, dự định dùng vũ lực đột phá.
"Chậc chậc, ngươi vẫn chưa hiểu, không phải ta muốn thay thế Nguyên Sơ sao? Nhưng nếu như có vị thần khác, việc ta thay thế Nguyên Sơ sẽ không còn ý nghĩa gì nữa sao?" Thánh đường cười ranh mãnh.
“Từ rất lâu trước kia ta đã suy nghĩ, tại sao phải để kẻ phản thần giết sạch toàn bộ dị năng giả? Nguyên Sơ cho rằng sự tồn tại của dị năng giả là nỗi đau khổ của hắn, vậy còn lý do nào khác nữa sao?
Về sau, Lâm Trấn kết hợp với suy đoán trước đó cho ta một đáp án, nếu như chúng ta là nhân vật được tuyển chọn trong trò chơi, phản thần giả chính là dã quái trong trò chơi.
Khi tất cả nhân vật bị giết chết, trận trò chơi này cũng liền kết thúc, Nguyên Sơ có lẽ cũng không muốn mở ra trận trò chơi này, cho nên hắn không kịp chờ đợi muốn phải kết thúc.” Theo Thánh đường vung tay lên, một màn ánh sáng trong phòng triển khai, bên trong hình ảnh chính là Lý Trường An đối mặt với hai vị Đế Cấp xa lạ kia.
Trong đó một tên Đế Cấp tóc màu lam quay đầu nhìn lại, dường như xuyên thấu qua màn sáng thấy được đám người trong phòng, ánh mắt của hắn tựa hồ có chút sửng sốt.
“Nhìn thấy không? Chỉ một cái liếc mắt liền để ta cảm nhận được áp lực, đây tuyệt đối là thần linh!” Rõ ràng không phải chuyện gì đáng để cao hứng, Thánh đường lại là cất tiếng cười to.
Giang Thủy Bộ mấy người cũng cảm nhận được áp lực, đây cũng không phải là Đế Cấp đơn giản như vậy, có lẽ là cùng cấp độ với Thánh đường thậm chí cao hơn.
“Tốt tốt.” Thánh đường khoát khoát tay: “Các ngươi cũng đừng nghĩ đến đi hỗ trợ, nếu như ta không đoán sai, Lý Trường An xuất hiện hẳn là có tác dụng khác, để bọn hắn đánh nhau một trận xem sao.” Đã có thể biết được lực lượng của hai vị thần linh kia, nói không chừng cũng có thể diệt trừ Lý Trường An, tại sao không làm chứ?
Quân Tử Thanh lui ra phía sau một bước, cái đuôi màu trắng trong nháy mắt xuất hiện, hướng về phía Thánh đường quét tới, Khoa Ân Tư theo sát phía sau cái đuôi.
A Tu La rút đao ra khỏi vỏ, một đao chém vỡ xúc tu bên trên, đao mang ngay sau đó cùng vách tường phía sau bổ ra.
Đứng trên giường bệnh, Giang Thủy Bộ tức thời đem Tam Chính Hạ đang nằm trên giường bệnh đẩy ra khỏi phòng, xoay người lại hiện ra Minh Vương, thể hiện sự phẫn nộ cùng cực, tay cầm Kim Cương Xử hướng về phía đầu Thánh đường đập xuống.
“Xem kịch vui không tốt sao?” Thánh đường bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt của nàng rơi vào màn sáng bên trên, khóe miệng mỉm cười.
Phản thần giả!
Nếu như suy đoán của chúng ta không sai, ngươi đối với thần linh hẳn là có tác dụng khắc chế, có thể tuyệt đối đừng để chúng ta thất vọng.
Từ Ngải Lệ Tháp xem như người chủ trì chữa trị cho Tam Chính Hạ, Quân Tử Thanh phụ trách cung cấp dược liệu, liền như vậy, sau mười tiếng đồng hồ Tam Chính Hạ mới khôi phục ý thức.
Ngải Lệ Tháp đang ngồi canh bên giường thì ngủ gật, gần như cùng lúc với Tam Chính Hạ mở mắt ra.
“Ngươi đã tỉnh! Đừng nói chuyện, trước thả lỏng bản thân, ta xem tình huống hồi phục của ngươi thế nào.” Ngải Lệ Tháp ngăn Tam Chính Hạ định mở miệng hỏi thăm.
Tam Chính Hạ chớp mắt vài cái xem như gật đầu, tuy thân thể suy yếu, nhưng tình hình tinh thần tốt hơn nhiều so với thân thể, thống khổ cùng cái chết có ích đối với ý chí.
Kiểm tra xong, các chỉ số đều đang tiến gần mức bình thường, điều này có nghĩa là Tam Chính Hạ tạm thời sẽ không gặp nguy hiểm, dựa vào sức hồi phục cường hãn của Vương Cấp, không bao lâu nữa nàng sẽ có thể quay về chiến trường.
Hiện tại, trong điều kiện cần thêm cao thủ, dù là song chữ vương cũng tốt.
Nếu chỉ có một mình Thánh đường, vậy thì phía Giang Thủy Bộ cũng không phải không có phần thắng, hơn trăm tên song chữ vương đủ để bù đắp hai ba tên chiến lực Đế Cấp.
Chỉ tính những Đế Cấp còn sống trước mắt, vẫn chỉ là số đếm trên đầu ngón tay.
Kế hoạch Giang Thủy Bộ đưa ra là làm suy yếu lực lượng của Thánh đường ở mức cao nhất, sau cùng tập hợp toàn bộ chiến lực cấp cao để vây giết Thánh đường.
Không còn cách nào khác, trừ khi toàn bộ Đế Cấp ngoại trừ Thánh đường liên thủ, nhưng chuyện này rõ ràng là không thể.
Nếu không phải Hư Vô Danh bị vây dưới lòng đất Thông Thiên thành, trận chiến trước đó căn bản không thể kéo dài đến khi Lý Trường An tỉnh lại, dù sao chiến lực bên ngoài của Hư Vô Danh đã cùng hàng với giáo tông.
Ngải Lệ Tháp gửi tin cho Giang Thủy Bộ, sau đó ngồi xuống kể cho Tam Chính Hạ nghe những chuyện sau khi nàng hôn mê.
Nghe đến chuyện Lý Trường An tỉnh lại, Tam Chính Hạ rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, sức mạnh của Lý Trường An mạnh đến mức nào không cần bàn tới, ít nhất Lý Trường An đủ đáng tin.
Hơn nữa Lý Trường An còn là mối liên kết giữa rất nhiều thế lực, đặc biệt là giữa nhân loại và quái thú, nếu không có Lý Trường An, tầng lớp binh lính thấp vẫn không thể thật sự đồng tâm hiệp lực với quái thú.
Mối hận ba mươi năm không thể nói hóa giải là hóa giải, nhưng với uy vọng hiện tại của Lý Trường An trong dân, có hắn làm bảo đảm, mâu thuẫn giữa nhân loại và quái thú có thể tạm thời gác lại.
Chưa đợi Ngải Lệ Tháp nói hết, Giang Thủy Bộ đẩy cửa đi vào, Ngải Lệ Tháp đứng dậy đi đến, hai người khẽ trò chuyện vài câu trước cửa.
"Tình trạng của nàng thế nào?" "Vẫn tốt, dù sao cũng là Vương Cấp. Sao vậy? Ngươi trông có vẻ nặng lòng." "Với nàng mà nói thì đó là một chuyện rất nghiêm trọng, ta hy vọng nàng có thể chấp nhận được." Ngải Lệ Tháp rời phòng bệnh, để Giang Thủy Bộ cùng Tam Chính Hạ ở lại một chỗ.
“Ngươi cảm thấy thế nào?” Giang Thủy Bộ ngồi bên cạnh bồn trị liệu, hạ lồng trên vai Tam Chính Hạ xuống để nàng có thể lộ mặt.
Tam Chính Hạ khẽ mỉm cười: “Như được sống lại lần nữa, không có cảm giác nào tốt hơn cảm giác này rồi… Cảm ơn, cảm ơn hai vị chiến sĩ kia.” “Yên tâm đi, bọn hắn đều là anh hùng, chúng ta sẽ không để bọn hắn hi sinh vô ích, mỗi người chúng ta đều đã chuẩn bị sẵn tinh thần hi sinh.” Giang Thủy Bộ không biết nên nói tiếp tin tức tiếp theo như thế nào.
Dù cho không phải người Anh Thành, lúc nghe được tin tức này cũng sẽ khiếp sợ, phẫn nộ, đừng nói chi đến Tam Chính Hạ.
Nhận thấy sự do dự của Giang Thủy Bộ, Tam Chính Hạ vốn giỏi đoán ý người liền cười nói: “Có chuyện gì mà ngươi phải do dự như vậy, hay là nói thân thể ta xảy ra chuyện gì? Có thể sống sót là ta đã rất hài lòng rồi.” “Có thể sẽ còn tệ hơn so với ngươi tưởng tượng.” Cuối cùng Giang Thủy Bộ vẫn quyết định nói ra, sớm muộn gì Tam Chính Hạ cũng sẽ biết.
Anh Thành đã trở thành lịch sử, trên đời này không còn Anh Thành nữa.
Giang Thủy Bộ chú ý thấy nhịp tim của Tam Chính Hạ thay đổi, định gọi Ngải Lệ Tháp đến.
“Không sao.” Tam Chính Hạ khẽ lên tiếng, nghe ra được giọng nàng nghẹn ngào, chỉ hai chữ mà cũng run rẩy không rõ.
Sau khi do dự liên tục, Giang Thủy Bộ vẫn là ngồi lại xuống, thở dài nói: “Ngươi trước hết bình tĩnh, vết thương của ngươi còn chưa hoàn toàn bình phục.” “Ta biết mình nên bình tĩnh.” Cô gái kiên cường này rốt cuộc cũng rơi nước mắt, nàng đau đớn đến mức khó thở.
Có lẽ trong tòa thành kia có rất nhiều người làm sai chuyện, bọn họ tự tư tự lợi, nhưng điều đó không có nghĩa là đây là cái cớ cho một cuộc giết chóc, mà hơn hết đó là những thường dân thậm chí không có quyền phản kháng.
Bà lão bán đậu hũ hay đẩy xe qua lại ngoài cổng, mỗi lần nghỉ chân ở trước cổng nhà nàng đều sẽ giữ lại cho nàng miếng đậu hũ ngon nhất.
Thỉnh thoảng lại có lũ trẻ hàng xóm không cẩn thận đá bóng vào sân nhà nàng.
Chú ở tiệm đồ chín trên đường, mỗi lần đều cho thêm một miếng củ cải mà nàng thích khi nàng mua đồ ăn.
Cô bé bán hoa hay giả vờ đi ngang qua, lặng lẽ đặt một đóa tường vi đỏ trong khe cửa nhà nàng.
Nơi đó là nhà của nàng, Anh Thành dù có những thứ không tốt, có vô số lý do khiến người ta ghét, nhưng nơi đó vẫn là nơi nàng lớn lên.
Tam Chính Hạ nhìn Giang Thủy Bộ, mắt ngấn lệ: “Nhà của ta không còn nữa.” “Ngươi phải nhanh khỏe lại, chúng ta sẽ cùng ngươi đòi lại món nợ này.” Giang Thủy Bộ cố kìm nén cơn giận trong lòng, nhẹ giọng an ủi Tam Chính Hạ.
Đây cũng là một sự khiêu khích với loài người.
Tứ Hải đế phải chết!
Đột nhiên, Giang Thủy Bộ cảm nhận được gì đó và nhìn về phía Thông Thiên Tháp, một luồng khí tức kinh khủng theo Thông Thiên Tháp truyền đến.
Cùng lúc đó, toàn bộ Đế Cấp trên thế giới đều cảm nhận được luồng khí tức này, xa xăm, hùng vĩ, không giống của loài người.
Nếu thực sự muốn hình dung, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong lòng mọi người đều giống nhau - thần linh!
Có lẽ chỉ có thần linh mới có khí tức như vậy.
Các Đế Cấp của Pháp thành lần lượt xuất hiện bên ngoài phòng bệnh, đẩy cửa bước vào, ai nấy đều mang vẻ nghiêm túc và thận trọng như nhau.
Khoa Ân Tư lên tiếng trước: “Lý Trường An đối chiến Hạ Tiểu Tiếu ở Cực Bắc, sau đó Hạ Tiểu Tiếu bỏ chạy, Lý Trường An đến Thông Thiên Thành đối chiến Lý Thiên Đế.
Theo tin tức chúng ta nhận được, hai phút trước Lý Thiên Đế bị trọng thương, Tứ Hải đế dẫn theo hai Đế Cấp xuất hiện, sau đó hai Đế Cấp kia có chút kỳ lạ."
"Quân Tử Thanh, Khoa Ân Tư, các ngươi ở lại, A Tu La đi cùng ta một chuyến đến Thông Thiên Thành." Chỉ trong chớp mắt, Giang Thủy Bộ đã ra lệnh.
Đế Cấp mới xuất hiện, mà lại không có bất kỳ dị tượng gì, có thể khẳng định có liên quan đến việc Tứ Hải đế hiến tế, đây là lần đầu tiên trong lịch sử loài người xuất hiện việc hiến tế để sinh ra Đế Cấp.
Về cả công lẫn tư, bọn họ đều phải đến một chuyến, ít nhất để tìm hiểu xem đối phương có liên quan gì đến Đế Cấp thật sự, hơn nữa luồng khí tức cổ quái vừa rồi cũng rất bất thường.
Thế gian này chưa bao giờ có bằng chứng chứng minh thần linh thực sự xuất hiện, dù là Nguyên Sơ.
Thêm vào đó giáo tông từng nói, thế gian này có lẽ căn bản không có Nguyên Sơ, vì thế Giang Thủy Bộ bắt đầu suy đoán.
Có lẽ thần linh và Nguyên Sơ không phải như họ vẫn nghĩ, hai thứ này có sự khác biệt về bản chất.
“Xin lỗi, các ngươi không thể đi đâu được.” Thánh đường hiện ra ngoài cửa sổ, nàng đẩy cửa sổ bước vào.
Cánh tay bị mất của nàng vẫn chưa mọc lại.
Vùng không in dấu dưới chân Thánh đường lan ra, bao trùm cả tòa nhà, kết hợp với chiếc ngai do xúc tu dưới chân nàng tạo thành, Thánh đường thoải mái ngồi xuống.
Giang Thủy Bộ nhíu mày, khí thế bùng nổ đến cực hạn: “Ngươi muốn phá bỏ hiệp ước sao?” "Ta đây là đang tốt cho các ngươi." Thánh đường mỉm cười: "Lý Trường An đang phải đối mặt với một Đế Cấp không hề bình thường, các ngươi biết hiến tế là gì không?
Dâng tế phẩm cho thần linh, khẩn cầu thần linh ban cho sức mạnh, tế quả chính là như thế mà có, ta đã thử rất nhiều lần, nhưng không phải lần nào cũng thành công.
Số lượng tế phẩm dâng lên không liên quan đến việc thần linh có đáp lại hay không, mà có vẻ như có liên quan đến người dâng tế, ta đã chủ trì ba lần hiến tế, lần nào cũng không nhận được hồi đáp.
Sau này ta suy đoán, có lẽ có liên quan đến việc ta được Nguyên Sơ lựa chọn, vậy có nghĩa người đã được chọn sẽ không thể nhận thêm sức mạnh nữa.” Trong lúc Thánh đường nói, các bức tường phòng bị biến thành xúc tu, biến nơi đây thành một nhà tù, nàng quyết tâm giữ bọn họ lại.
Thánh đường tiếp tục nói: “Mãi sau này ta mới gặp Liễu Lâm trấn, sau một hồi trao đổi, ta thấy hắn là một người rất có tài, hắn đã chỉ ra sai lầm trong suy đoán của ta.
Có lẽ người được ban sức mạnh cũng giống như nhân vật được chọn trong game, người khác không thể chọn nhân vật đó nữa, vậy điều đó có nghĩa thế giới này không chỉ có một mình Nguyên Sơ là thần linh.
Rõ ràng là, chúng ta đã đoán đúng, người giáng lâm không phải Nguyên Sơ, thế gian này không chỉ có một mình Nguyên Sơ là thần linh.” “Vậy thì sao?” Bốn tên Đế Cấp đứng cùng nhau, dự định dùng vũ lực đột phá.
"Chậc chậc, ngươi vẫn chưa hiểu, không phải ta muốn thay thế Nguyên Sơ sao? Nhưng nếu như có vị thần khác, việc ta thay thế Nguyên Sơ sẽ không còn ý nghĩa gì nữa sao?" Thánh đường cười ranh mãnh.
“Từ rất lâu trước kia ta đã suy nghĩ, tại sao phải để kẻ phản thần giết sạch toàn bộ dị năng giả? Nguyên Sơ cho rằng sự tồn tại của dị năng giả là nỗi đau khổ của hắn, vậy còn lý do nào khác nữa sao?
Về sau, Lâm Trấn kết hợp với suy đoán trước đó cho ta một đáp án, nếu như chúng ta là nhân vật được tuyển chọn trong trò chơi, phản thần giả chính là dã quái trong trò chơi.
Khi tất cả nhân vật bị giết chết, trận trò chơi này cũng liền kết thúc, Nguyên Sơ có lẽ cũng không muốn mở ra trận trò chơi này, cho nên hắn không kịp chờ đợi muốn phải kết thúc.” Theo Thánh đường vung tay lên, một màn ánh sáng trong phòng triển khai, bên trong hình ảnh chính là Lý Trường An đối mặt với hai vị Đế Cấp xa lạ kia.
Trong đó một tên Đế Cấp tóc màu lam quay đầu nhìn lại, dường như xuyên thấu qua màn sáng thấy được đám người trong phòng, ánh mắt của hắn tựa hồ có chút sửng sốt.
“Nhìn thấy không? Chỉ một cái liếc mắt liền để ta cảm nhận được áp lực, đây tuyệt đối là thần linh!” Rõ ràng không phải chuyện gì đáng để cao hứng, Thánh đường lại là cất tiếng cười to.
Giang Thủy Bộ mấy người cũng cảm nhận được áp lực, đây cũng không phải là Đế Cấp đơn giản như vậy, có lẽ là cùng cấp độ với Thánh đường thậm chí cao hơn.
“Tốt tốt.” Thánh đường khoát khoát tay: “Các ngươi cũng đừng nghĩ đến đi hỗ trợ, nếu như ta không đoán sai, Lý Trường An xuất hiện hẳn là có tác dụng khác, để bọn hắn đánh nhau một trận xem sao.” Đã có thể biết được lực lượng của hai vị thần linh kia, nói không chừng cũng có thể diệt trừ Lý Trường An, tại sao không làm chứ?
Quân Tử Thanh lui ra phía sau một bước, cái đuôi màu trắng trong nháy mắt xuất hiện, hướng về phía Thánh đường quét tới, Khoa Ân Tư theo sát phía sau cái đuôi.
A Tu La rút đao ra khỏi vỏ, một đao chém vỡ xúc tu bên trên, đao mang ngay sau đó cùng vách tường phía sau bổ ra.
Đứng trên giường bệnh, Giang Thủy Bộ tức thời đem Tam Chính Hạ đang nằm trên giường bệnh đẩy ra khỏi phòng, xoay người lại hiện ra Minh Vương, thể hiện sự phẫn nộ cùng cực, tay cầm Kim Cương Xử hướng về phía đầu Thánh đường đập xuống.
“Xem kịch vui không tốt sao?” Thánh đường bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt của nàng rơi vào màn sáng bên trên, khóe miệng mỉm cười.
Phản thần giả!
Nếu như suy đoán của chúng ta không sai, ngươi đối với thần linh hẳn là có tác dụng khắc chế, có thể tuyệt đối đừng để chúng ta thất vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận