Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Sở Hữu Dị Năng

Chương 140: Đem tay lái cho ta (length: 10555)

Chương 140: Đưa tay lái cho ta, Nha Thành gió có chút lạnh.
Nơi này là Nam Mỹ vùng cực nam, đã từng nơi này là quốc gia đá banh rất lợi hại, nhưng bây giờ chỉ toàn tiếng ai oán trên đất.
Cái lạnh giá khiến cho cuộc sống càng khó khăn, cho dù là trong thời kỳ hòa bình, cũng không ít người chết vì cái lạnh mùa đông trong cơn ác mộng.
Đường phố tiêu điều, Vạn Thái Bình vốn cho rằng khu ổ chuột của Pháp đã xem như tồi tệ, nhưng bây giờ mới biết cuộc sống ở đó còn có chút tươi đẹp.
Lý Trường An đi ở phía trước, không biết hắn kiếm đâu ra một mảnh ga trải giường, xé ra rồi mỗi người một nửa quấn quanh như váy.
“Chúng ta đi đâu?” Hàn Phong hạ, Vạn Thái Bình cũng bắt đầu cảm thấy đói khát, sớm biết vừa nãy liền không sĩ diện, cùng Lý Trường An ăn một chút thịt tươi dính máu.
“Hoàn cảnh nơi này so với ta nghĩ còn kém một chút, e là người chỉ huy có vấn đề.” Lý Trường An dừng bước nhìn ngó bốn phía.
“Ngươi xem, chỉ miễn cưỡng duy trì được kết cấu xã hội, chúng ta đi nửa tiếng, người tuần tra chỉ có chưa đến tám người.
Hơn nữa như đi lướt qua sân khấu, vừa nãy có một gian phòng một người phụ nữ đưa tay ra lại bị kéo trở về, vậy mà mấy người kia như không thấy.
Không có chỗ ở dạng quán trọ để chúng ta nghỉ ngơi, may mà ta vừa nãy đã giấu một miếng thịt, chúng ta đến khu trung tâm tìm nhà dân tá túc.” Vạn Thái Bình kinh ngạc đánh giá Lý Trường An, lúc hai người đến cũng mang theo túi đeo lưng đựng lương khô, nhưng trên biển gặp Hải Thú tập kích, khi lên tới đất liền tất cả đồ đạc đã bị mất.
Nói cách khác hai người toàn thân không có chỗ nào có thể để đồ, vậy Lý Trường An đã giấu miếng thịt kia ở đâu?
Vạn Thái Bình vô thức nhìn vào mông Lý Trường An. Hướng kia... Dù rất thất lễ, nhưng dường như chỉ có khả năng này!
Cảm nhận được ánh mắt của Vạn Thái Bình, Lý Trường An nghi ngờ liếc phía sau, cũng không thấy gì bất ổn.
“Ngươi nhìn cái gì?” Lý Trường An nhíu mày, luôn cảm thấy ánh mắt Vạn Thái Bình rất kỳ lạ.
“Ta chỉ là tò mò ngươi giấu thịt ở đâu, nói thật có cần tìm chỗ tắm rửa trước không, tránh để người khác đoán được?” Vạn Thái Bình gượng cười.
Lý Trường An lắc đầu: “Không cần, ta dùng huyết khí bao lấy rồi, không dính máu của ta.” Máu của ngươi? Cần phải liều mạng như vậy sao! Vạn Thái Bình trợn tròn mắt.
Sau đó thấy Lý Trường An xé toạc vết thương trên bụng, tay thò vào bụng lấy ra một khối thịt to bằng cánh tay.
“Ngươi xem không dính đồ gì ha.” Vạn Thái Bình vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Cũng tốt cũng tốt, ta còn tưởng là cái kia... Không có gì, chúng ta đi nhanh thôi, trời sắp tối rồi.” Lý Trường An cau mày, luôn cảm thấy Vạn Thái Bình đang nghĩ chuyện thất lễ.
Bộ chỉ huy tạm thời đặt trong thành, một mặt là để điều hành, một mặt khác cũng để thuận tiện cho người dân.
Về lý thuyết, bộ chỉ huy nên xây ở phía sau đại bản doanh thì tốt, nhưng phía sau lại gần bờ biển, dễ bị quái thú tập kích, nguy hiểm chỉ đến từ một hướng.
Lấy bộ chỉ huy làm trung tâm, xung quanh xây không ít nhà trệt, bằng mắt thường cũng thấy những căn nhà trệt này so với khu khác thì kiên cố hơn và thoải mái dễ chịu hơn.
Dù đã tới thời điểm sinh tử tồn vong, giai cấp vẫn không buông tha nhân loại.
Dẫn Vạn Thái Bình đi gần nửa vòng, Lý Trường An nhanh chóng tìm được mục tiêu của mình.
Theo kinh nghiệm của hắn, căn nhà trệt này bên ngoài chỉ phơi ít quần áo, cơ bản đều là đồ phụ nữ, trong phòng có lẽ chỉ có một phụ nữ.
Một phụ nữ có thể có nhà riêng ở đây, hoặc là bản thân người đó rất giỏi, hoặc là có người bảo bọc, thậm chí có thể người đó đã chết, dư uy vẫn cho người phụ nữ này được hưởng quyền tiếp tục sống.
Kinh nghiệm của Lý Trường An cho rằng, nên tránh xa phụ nữ, phụ nữ sống một mình là nguy hiểm nhất, nhưng bên ngoài căn phòng này lại có chậu ăn nhỏ, bên trong có chút đồ ăn còn chưa hỏng.
Chỉ một chi tiết nhỏ này đã khiến Lý Trường An chọn nơi này, nếu người phụ nữ ở đây còn có lòng tốt, vậy mặc kệ điều kiện khác thế nào, người phụ nữ này là lựa chọn tốt nhất.
Lý Trường An tiến lên gõ cửa một tiếng, không lo trong nhà không có ai.
Trong thành tan hoang thế này, không ở nhà còn đi đâu? Đi mua sắm sao?
“Ai vậy?” Trong phòng truyền ra tiếng nữ lười biếng.
Lý Trường An không phản ứng, nhưng sau lưng Vạn Thái Bình thì giật mình, giọng của người phụ nữ như mèo cái đang lên cơn động dục, liếm láp trái tim hắn.
Bên trong có một yêu tinh!
Cửa phòng từ từ mở ra, trong cửa là một người phụ nữ ăn mặc hở hang.
Một thân lụa mỏng màu tím che kín cơ thể, dường như che hết tất cả, lại tựa như không che gì cả, toàn thân toát ra khí tức chín muồi.
Những chỗ cần lộ ra đều tràn đầy, chỗ cần thiếu thì doanh doanh một nắm.
Ánh mắt Vạn Thái Bình không cách nào kiểm soát liền rơi vào người phụ nữ, sau đó mới vội dời lên nhìn mặt người phụ nữ, rồi thì ngẩn người.
Vẻ đẹp của người phụ nữ là một sự ban ân, vẻ đẹp quá mức thì là tội nghiệt.
Người phụ nữ trước mắt là tội nghiệt lớn nhất thiên hạ.
“Chào ngài.” Sắc mặt Lý Trường An không hề thay đổi, trong mắt chỉ có chút mệt mỏi: “Hai huynh đệ ta hôm nay mới vào thành, giờ không có chỗ nào để ở, ngài xem có tiện cho chúng ta tá túc một đêm được không?
Ta cam đoan ngày mai sẽ đi, cái này xem như tiền phòng, nếu ngài nhân từ có thể đổi cho chúng ta chút lương khô, hai huynh đệ ta vô cùng cảm kích.” Ánh mắt người phụ nữ liếc qua thân trên cường tráng của Lý Trường An, trong mắt có chút ánh lên, thay đổi vẻ dịu dàng: “Hai người các ngươi đi đường chắc chịu khổ nhiều lắm ha.
Mau vào đi, tiền phòng gì chứ, ta lấy nấu cho các ngươi chút gì ăn, phòng của ta đều trống không cả, muốn ở bao lâu cũng được.
Ta ghét nhất nhìn thấy người chịu khổ, nhất là những người trẻ tuổi như các ngươi, vừa nghĩ đến các ngươi còn trẻ mà phải chịu dày vò, nước mắt ta lại không kìm được mà muốn rơi xuống.” Vạn Thái Bình thấy vậy chua xót!
Ngươi rơi nước mắt thì cứ rơi, lau mép miệng làm gì? Tuyến lệ của ngươi dài trong miệng sao?
Người phụ nữ nhận thịt từ tay Lý Trường An, vẫy tay: “Mau vào đi, trong phòng ấm lắm.” Vừa nói vừa lắc mông đi vào.
Lý Trường An thấp giọng sát tai Vạn Thái Bình: “Cẩn thận một chút, người phụ nữ này có gì đó lạ lạ.” “Có gì mà lạ, loại phụ nữ này sinh ra đã không phù hợp rồi.” Trong miệng Vạn Thái Bình một mùi chanh.
“Không phải, nàng nhìn ta ánh mắt rất lạ.” Lý Trường An cau mày: “Ta từng thấy trên người quái thú, đó là ánh mắt muốn ăn thịt ta.
Hơn nữa nàng dễ dàng thu nhận chúng ta như vậy, ta nghi là nàng chỉ xem người khác như đồ ăn, ban đêm chúng ta chia nhau canh gác.” Phi! Vạn Thái Bình khinh một tiếng, là muốn ăn ngươi, có điều không phải cái loại mà ngươi nghĩ đâu!
Trong phòng đốt lửa than, quả thực ấm hơn bên ngoài nhiều, điều này càng làm Lý Trường An chú ý, không phải ai cũng có than để dùng.
Dị năng giả hệ hỏa dùng sẽ mệt, than thì không, nên nhiều công trình vẫn dùng than.
Điện năng đa phần là phong điện và thủy điện, nhà máy điện hạt nhân là một thứ xa xỉ, mỗi đại thành bình quân có một cái như vậy, và được dùng chuyên cho quân sự.
Người phụ nữ tên Liên Hương, không nói nhiều về thân thế, chỉ nói là chồng chết khi chạy nạn, trước khi chết có chút quyền lợi ở Nha Thành, nên người ta thương tình cho ở lại phòng.
Lý Trường An không quan tâm, chỉ đổi cách nói chuyện khách sáo, muốn xem trong thành có còn chợ đen không, hắn muốn mua chút đồ thì chỉ có thể đi chợ đen.
Lòng tham tài phú của con người dường như vô tận, dù ngay lúc này, nơi tàn tạ thế này, vẫn có người mưu cầu phát tài.
Muốn ở ngoài thành lâu dài, hắn cần chút lương khô, thiết bị đánh lửa, tốt nhất mua được chút quân trang.
Ví như thuốc nổ chẳng hạn, dù là dị năng giả cấp S, nếu biết cách dùng thuốc nổ vẫn sẽ có hiệu quả.
Hắn tới là để mạnh lên chứ không phải để tìm cái chết, nên phải đảm bảo mình sống sót.
Sau kinh ngạc ban đầu, Vạn Thái Bình cũng nhanh chóng hoàn hồn, không nói chua xót nữa, mà cũng có chút đề phòng Liên Hương.
Rất đơn giản, hắn nhìn không thấu thực lực của Liên Hương.
Với thực lực cấp S của mình, hắn không nhìn ra bản lĩnh của người khác cao thấp ra sao, hoặc là người phụ nữ này hoàn toàn không có thực lực, hoặc là đã giấu quá kỹ.
Người có đầu óc đều hiểu, phụ nữ này không thể không có thực lực, nếu không bây giờ cũng không ở đây, mà đã bị nhốt ở nơi âm u nào đó như chim trong lồng.
Trời dần tối, Liên Hương lấy thịt Lý Trường An đưa nấu canh, lại còn thêm chút bánh ngô coi như thức ăn chính.
Kẻ dưới mái hiên, Lý Trường An chỉ có thể cố gắng kìm lại sự thèm khát, nếu không hắn sẽ không đủ ăn.
Trong căn nhà có ba phòng, Liên Hương định cho Lý Trường An và Vạn Thái Bình ở chung một phòng, nhưng bị Lý Trường An uyển chuyển từ chối.
Trước khi ngủ, Liên Hương còn tươi cười dịu dàng mời hai người uống chén trà an thần.
Đây không chỉ là một thứ xa xỉ, đồ này e rằng chỉ có quan chức quân đội cấp cao mới có, thân phận người phụ nữ này lại càng bí ẩn.
Trong phòng không có giường, hai người trải chăn đệm nằm dưới đất, thay phiên nhau gác đêm.
Vạn Thái Bình thực sự quá mệt, liền để Lý Trường An gác ca đầu, còn hắn thì an nhiên ngủ thiếp đi, yên tâm giao lại cho Lý Trường An.
Dựa lưng vào vách tường, Lý Trường An không dám lơi lỏng, trước khi ngủ chén trà kia hắn vẫn để ý, dù sao Liên Hương chính mình cũng không có uống.
Bởi vậy Lý Trường An dùng huyết khí bọc lấy nước trà ngậm trong cổ họng, đi nhà vệ sinh lúc một ngụm phun ra.
Nhưng mà Lý Trường An cũng không biết khi nào mình vậy mà ngủ thiếp đi...
Lại mở mắt, xông vào mũi là mùi thơm của nữ nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận