Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Sở Hữu Dị Năng

Chương 241: Chiếu rõ không tồn tại tương lai (length: 13452)

Chương 241: Chiếu rõ không tồn tại tương lai
Kiếm Quang như kinh hồng, vút qua mà đến.
Lý Trường An nghiêng đầu, Kiếm Quang theo trên gương mặt xẹt qua, lưu lại một đạo vết sẹo sâu đủ thấy xương, trên gò má rơi xuống một chút mảnh xương.
Vết thương đang chậm rãi khép lại, một bóng người đứng ở cách Lý Trường An mấy mét.
Lý Trường An ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ còn lại hắn cùng người trước mắt này, sau cùng là Vương Cấp.
"Ngươi cũng chỉ dùng kiếm thôi à." Người kia khóe miệng hơi nhếch lên, mang theo một chút khinh thường: "Cự kiếm không phải dùng trong loại trường hợp này." Sự thật đúng là vậy, thân kiếm khổng lồ đồng nghĩa với việc không linh hoạt, người phá trận giỏi dùng đại kiếm, nhưng trong lúc một đấu một, cự kiếm ngay từ đầu đã rơi vào thế yếu.
Chưa kể đến những cái khác, riêng việc tiêu hao thể lực cũng không cùng đẳng cấp.
"Ta thấy nó thích hợp." Lý Trường An không giải thích gì thêm, nhìn người kia: "Ngươi là vương gì?" Người kia một kiếm đâm tới, Thân Tùy Kiếm Tẩu, đầu kiếm chiến minh rung ra vô vàn hoa lệ, sau đó mới tiếng như sấm bên tai Lý Trường An nổ vang.
"Kiếm vương!" Lý Trường An lắc nhẹ vai phải, cự kiếm từ trên vai vọt lên, chém nửa vòng cung, vòng cung phá tan kiếm hoa, cự kiếm bắn ra chuôi bốn thước Thanh Phong.
"Có chút bản lĩnh." Kiếm vương bị lệch Kiếm Phong điểm trúng thân cự kiếm, điểm chạm ngay chỗ trọng tâm của cự kiếm.
Cự kiếm hơi nghiêng một chút, Kiếm vương một kiếm đâm tới trước, Lý Trường An nghiêng đầu tránh được, Kiếm Phong sượt qua đầu hắn.
Kiếm vương rung cổ tay một cái, Kiếm Phong hơi uốn cong, như nhuyễn tiên quất một cái vào mặt Lý Trường An, kéo ra một vệt máu.
Đồng thời, Lý Trường An giơ chân đá vào cạnh cự kiếm, cự kiếm chịu lực lần nữa vung ngang về phía Kiếm vương.
Kiếm vương đành phải thu kiếm về chắn trước người, chạm nhau với cự kiếm của Lý Trường An, thép va chạm, Kiếm vương trúng chiêu phải lùi lại mấy chục mét, hổ khẩu hơi run lên, nới lỏng ngón tay rồi lại nắm chặt chuôi kiếm.
"Kiếm của ngươi không ổn lắm." Lý Trường An lau vết máu trên mặt, hai tay nắm chặt cự kiếm lao về phía trước.
Câu nói không hề mang theo cảm xúc đó ngược lại làm dấy lên chút giận dữ trong Kiếm vương, thân là Kiếm vương, lại bị người khác chê kiếm của hắn không được!
Đây chẳng khác nào vũ nhục.
Người cao 1m76, vung cự kiếm dài hơn 2m7, có lẽ nhìn vào sẽ thấy hơi buồn cười, nhưng trong tay Lý Trường An, thứ duy nhất người ta nhìn thấy là sát ý thẳng tiến không lùi.
Người cầm cự kiếm, luôn mang trong mình thế không phá không về!
Đầu kiếm chọc lên, đất bằng bỗng nổi vòi rồng, Lý Trường An chân đạp cuồng phong mà lên, kiếm chính là cánh tay kéo dài, dưới chân xoắn một cái, xoay tròn như chong chóng.
Không chỉ có kỹ pháp đối chiến, xoay tròn mũi chân cũng là vũ bộ, kỹ thuật giết người phần lớn không hoa mỹ, nhưng sự bạo lực mới là cái đẹp kích thích adrenalin nhất.
Kiếm vương hơi nhíu mày, nhảy lên không trung, vòi rồng có phong nhãn, hắn muốn đánh tan phong nhãn đó, rồi từ trên trời lao xuống, Kiếm Phong nhắm thẳng đầu Lý Trường An.
Giống như thần phạt từ trên trời giáng xuống.
Sát ý bành trướng, kiếm thế phá không mà đến nhanh như lôi đình.
Trong chớp mắt, Kiếm Phong dường như sắp xuyên qua đầu Lý Trường An, giây sau cự kiếm trong tay Lý Trường An tuột ra, hướng về phía mình chém tới, còn hắn thì thuận thế cúi người xuống.
Cự kiếm xoay tròn lướt qua gáy Lý Trường An, áp sát lưng hắn xoay vòng, Thanh Phong bốn thước từ trên trời rơi xuống cọ vào thân kiếm tóe ra những bông lửa lộng lẫy.
Giơ tay phải ra bắt lấy chuôi kiếm đang xoay tròn, Lý Trường An ngồi dậy, kiếm thế không giảm chút nào, từ đầu đến cuối kiếm của hắn không ngừng lại, giờ phút này vẫn tiếp tục mượn lực trên thân kiếm quay người vung kiếm chọc lên.
Kiếm vương còn đang rơi từ trên trời xuống, lúc này mới lộ vẻ kinh hãi, không kịp suy nghĩ nữa, vặn mình lộn người từ trên Kiếm Phong mà qua một cách khó khăn.
Hai chân vừa chạm đất, Lý Trường An đã cầm kiếm xông lên lần nữa, lực không thể dứt, kiếm pháp cự kiếm là mượn lực liên hoàn, khi lực đạt đến đỉnh điểm thì chỉ cần thuận thế mà làm.
"Sao ngươi có thể mạnh như vậy!" Kiếm vương hoảng hốt, thấy không kịp lùi lại phía sau, đành dựng kiếm lên chắn trước người cố ngăn đại phong xa của Lý Trường An.
Chỉ cần gián đoạn được kiếm thế của Lý Trường An một lần, hắn sẽ phải phát lực lại từ đầu, đây cũng là một trong những nhược điểm của cự kiếm.
"Ngươi chiến để thắng, còn ta thì khác." Mặt Lý Trường An không chút cảm xúc.
Mỗi một trận của ta đều là đánh cược tất cả.
Kiếm vương hít sâu một hơi, trên thân kiếm dâng lên làn sương trắng mờ ảo, hình thành một ranh giới vô hình bao bọc quanh thân kiếm.
Hệ chiến đấu 【 kiếm kỹ 】 sử dụng thành thục bất kỳ loại vũ khí nào có lưỡi kiếm, thông qua kiếm để lĩnh ngộ phương thức chiến đấu thích hợp nhất với bản thân, học được càng nhiều kiếm chiêu thì thân thể cũng càng thêm cường đại.
Mà hắn nói là 'kiếm đạo', thanh kiếm của hắn là mạnh nhất, khi hắn chiến trước khi chết, kiếm của hắn sẽ không bị phá hỏng, áp chế tất cả những đối thủ dùng kiếm.
Dùng kiếm đạo nhập vào thân kiếm, kiếm của hắn có thể chém đứt tất cả vật hữu hình!
Vào một khắc khi hai thanh kiếm sắp va vào nhau, Kiếm vương xoay chuyển Thanh Phong trong tay, đưa Kiếm Nhận nhắm ngay cự kiếm của Lý Trường An.
Cho ta gãy! Trong lòng gầm nhẹ một tiếng, Kiếm vương chờ đợi khoảnh khắc cự kiếm của Lý Trường An bị chém gãy đôi.
Bang!
Trên thân kiếm tóe lên tia lửa, cự lực truyền đến, Kiếm vương khó tin quỳ một chân xuống đất, tức giận hét lên: "Không thể nào, sao kiếm của ngươi không gãy!" "Có lẽ vì đó là xương sống của ta." Lý Trường An lần nữa giơ cự kiếm lên.
Kiếm vương chật vật lăn sang bên né tránh, chống tay xuống đất đứng dậy, theo bản năng vung Thanh Phong ra sau lưng, lực truyền đến trên thân kiếm, hắn không chút do dự buông tay bỏ kiếm, bản thân thì cao cao bay vọt lên không trung.
Lý Trường An một kiếm trảm hụt, tùy ý cho thanh một tay kiếm kia vạch một đường ở vai rồi rơi xuống đất, ngẩng đầu nhìn Kiếm vương trên không, giẫm mạnh chân lao lên không trung.
Rõ ràng trong tay không có gì, thấy Lý Trường An càng ngày càng gần, Kiếm vương lại lộ ra nụ cười.
"Đến!" Ra lệnh một tiếng, thanh một tay kiếm vừa rơi xuống đất phá không bay đi, xuyên qua tim Lý Trường An, trở lại tay Kiếm vương.
Kiếm vương ngửa mặt lên trời cười lớn, cầm kiếm lần nữa lao về phía Lý Trường An, hắn đã sớm phát hiện cơ thể Lý Trường An cứng cáp dị thường, loại vết thương này không chắc có thể giết hắn.
"Ta thật là vương, còn ngươi thì là cái gì!" Nuốt xuống ngụm máu tươi ọc lên cổ, Lý Trường An thở dài, may mà vào giây cuối cùng khiến tim lệch vị trí, hắn không có quả tim thứ hai, nếu lại bị xuyên tim thì không chết cũng trọng thương.
Về phần câu hỏi của Kiếm vương, Lý Trường An chỉ suy nghĩ rồi đưa ra câu trả lời: "Ta... là thất phu." Đối mặt Kiếm vương đang xông đến, Lý Trường An buông lỏng cự kiếm, tùy ý cho nó rơi xuống từ trên không.
Mũi kiếm đâm xuyên qua phổi Lý Trường An, xuyên ra sau lưng, chỉ còn chuôi kiếm, còn Lý Trường An nhân cơ hội này dang hai tay ôm lấy Kiếm vương.
Hai cánh tay tựa như thép khóa chặt Kiếm vương, năm ngón tay đâm vào thân thể Kiếm vương rót máu tươi của bản thân vào, khiến Kiếm vương không thể thoát ra.
Hai người ôm chặt lấy nhau, từ trên không rơi thẳng xuống đất.
Cự kiếm rơi xuống đất trước, mũi kiếm hướng lên trên.
"Thả ta ra!" Kiếm vương lúc này mới phát hiện có gì đó không ổn, dù hắn có cố gắng thế nào cũng không thể thoát ra.
Tất cả lực lượng đều dồn vào việc chống cự bị Lý Trường An ghì chết, căn bản không có cách thoát khỏi hai cánh tay của Lý Trường An.
"Ngươi cũng sẽ chết!" Kiếm vương phát ra tiếng gầm không cam lòng, kiếm đạo của hắn tàn phá trong cơ thể Lý Trường An, nhưng vẫn không cách nào khiến Lý Trường An phải lui bước.
"Ta sẽ không chết ở đây." Lý Trường An hơi ngẩng đầu, cắn một cái, từ vai Kiếm vương kéo xuống một mảng thịt lớn, nuốt trọn, lấy máu thịt của địch bù đắp cho mình.
Cự kiếm dưới đất dường như đã ở ngay trước mắt, đi cùng là con đường chết không thể tránh khỏi.
"Lão tử không cam tâm a!" Mũi kiếm đâm vào lưng Kiếm vương, chưa kịp đâm xuyên cơ thể Kiếm vương thì Lý Trường An đột ngột buông tay, dùng sức đẩy xuống dưới, mượn lực lật người qua một bên, cự kiếm không đâm vào người hắn.
Cự kiếm rộng hai bàn tay xuyên qua thân thể Kiếm vương, lộ ra từ trước ngực, đâm gãy xương sống của hắn, đâm nát trái tim của hắn.
Lý Trường An đứng dậy bên cạnh Kiếm vương, hơi khó hiểu nói: "Ngươi không biết rõ loại tình huống này đáng lẽ phải ôm chặt ta đồng quy vu tận sao?" Kiếm vương mở to mắt nuốt ngụm khí cuối cùng, hắn vốn nghĩ Lý Trường An có cách nào đó bị cự kiếm xuyên qua vẫn có thể sống.
"Ta đã nói ta sẽ không chết ở đây." Lý Trường An thở dài ngồi xuống bên cạnh Kiếm vương, huyết khí từ trong cơ thể hắn tràn ra bắt đầu thôn phệ thân thể Kiếm vương.
Cự kiếm về lại trong tay, kiếm không nặng, nhưng vai hắn không được thoải mái, so với cự kiếm thì còn nhiều thứ nặng hơn, Kiếm vương không phải Vương Cấp đầu tiên chết trong tay hắn, cũng sẽ không là người cuối cùng.
"Một trăm chín mươi bảy điểm." Lý Trường An lẩm bẩm nhìn trời, chờ đợi âm thanh tuyên bố chiến thắng vang lên.
Con đường hắn phải đi còn rất dài, còn vô số kẻ địch đang chờ hắn, cuối cùng vẫn phải một đường chém giết mà thôi.
Trong dự liệu, thanh âm cũng không vang lên, một đạo Nhân Ảnh từ trên trời đi xuống, đứng trước mặt Lý Trường An.
“Ngươi đi một mình có hơi thiếu sót.” Nhân Ảnh nhìn Lý Trường An, chậm rãi mở miệng.
“Không liên quan đến ngươi.” Sắc mặt Lý Trường An khó coi, dù người đứng trước mặt là tiền bối, cũng là kẻ đã từng phản bội Thần.
Lý Nho có khuôn mặt chữ điền, đeo một cặp kính gọng mỏng, trên mặt lộ vẻ ý cười, ánh mắt ôn hòa, giống như một người trưởng bối hiền lành.
“Đừng vội mắng ta.” Lý Nho cười, vung tay lên: “Có chút thứ, ngươi xem trước một chút.” Cảnh tượng bốn phía đột nhiên biến đổi, như thể dịch chuyển tức thời đến một nơi khác, trông giống như một công viên.
Xung quanh trồng đầy thảm thực vật xanh tươi, có cây cối cao lớn, cũng có hoa dại không ai gọi được tên, gió nhẹ mát rượi thổi vào mặt mang theo chút hương thơm của cỏ xanh.
Hắn ngồi trên một chiếc ghế dài, xung quanh không có một ai, bên tai có tiếng bước chân ngày càng đến gần.
Một người trung niên từ xa đi đến ngồi xuống cạnh Lý Trường An, hắn mặc bộ âu phục đã cũ sờn, bạc màu và có chút không vừa vặn.
Người đàn ông nới lỏng cổ áo, từ trong túi trước ngực móc ra một gói thuốc lá, lấy ra một điếu đưa cho Lý Trường An.
Lý Trường An thật thà nhận lấy điếu thuốc.
“Cũng đã học hút thuốc lá rồi à.” Người đàn ông cười mắng một tiếng, đưa tay lên định vỗ vào đầu Lý Trường An, nhưng lại đột ngột trở nên khẽ khàng, dịu dàng xoa đầu Lý Trường An.
“Đứng lên cho ta xem nào.” Người đàn ông kéo Lý Trường An đứng dậy, đánh giá một chút, cười ha hả: “Lớn rồi, lớn rồi, còn cao hơn cả ta.” Nước mắt chẳng biết từ lúc nào đã vỡ òa, Lý Trường An loạng choạng bước về phía trước một bước, cẩn thận đưa tay ra, chỉ sợ chạm vào liền sẽ tỉnh mộng.
Người đàn ông tiến lên một bước, đưa tay ôm lấy Lý Trường An.
“Xin lỗi con trai, bao nhiêu năm qua con khổ rồi.” “Không khổ, không hề khổ chút nào!” Lý Trường An lắc đầu nguầy nguậy: “Cha! Xin lỗi… Xin lỗi cha… con đã không bảo vệ tốt được mẹ… xin lỗi cha…” Lý Thiên vỗ bờ vai đã cứng cáp của con trai, lắc đầu: “Không trách con… cha biết không trách con… con của ta so với bất cứ ai đều nỗ lực hơn.” “Cha…” Tất cả lý trí, tất cả kiên cường đều tan thành mây khói vào khoảnh khắc này, Lý Trường An gục vào ngực cha, khóc nức nở: “Con mệt quá… con thật sự mệt quá…” Lý Thiên không nói gì, chỉ im lặng ôm con trai, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, cho đến khi Lý Trường An khóc đến bất tỉnh trong ngực ông.
“Ngươi vốn không nên gặp hắn, có lẽ chỉ vì ngươi gặp hắn một lần mà sẽ làm hao mòn ý chí chiến đấu của hắn.” Lý Nho chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh Lý Thiên.
Rít một hơi thuốc, Lý Thiên nhả ra một vòng khói, chậm rãi mở miệng: “Ta đã là người chết, chỉ còn chút ý thức không biết lúc nào sẽ tan biến, ngươi nghĩ ta quan tâm đến tương lai sao?
Chỉ cần con trai ta sống tốt là được, nó muốn gặp ta, nó cần một người để khóc lóc, vậy thì ta gặp nó một lần, tương lai của đám phản thần giả có liên quan gì đến ta?
Dựa vào cái gì mà con trai ta phải là người cuối cùng, đám rác rưởi chúng ta không cứu được tộc nhân của mình, liền đem Hi Vọng đặt lên người con trai ta?” Lý Thiên quay đầu nhìn Lý Nho, búng tàn thuốc, đưa tay giơ ngón giữa lên.
“Ta vì cái tương lai hư vô mờ mịt kia mà phấn đấu cả đời, bồi lên cả bản thân lẫn gia đình, bây giờ ngươi còn muốn ta bồi cả con trai ta - cút M đi trách nhiệm!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận