Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Sở Hữu Dị Năng

Chương 120: Lần này đi vì sao (length: 8291)

Chương 120: Lần này đi vì sao
Lúc Lý Trường An xuống xe mở cửa, Vạn Thái Bình vẫn không vượt qua được sự cắn rứt.
“Ta lừa ngươi, không có anh hùng gì cả, thật ra chỉ là dị năng của ta thôi.” Lý Trường An kéo cửa tiệm ra, không quay đầu lại nói: “Ta biết, huyễn tưởng cụ hiện.” “Hả?” Vạn Thái Bình sửng sốt rồi càng thêm nghi hoặc: “Sao ngươi biết?” “Nếu ngươi biết, còn nguyện ý bỏ nợ cho ta?” Quay đầu nhìn Vạn Thái Bình, Lý Trường An mặt không biểu tình: “Trước đây ta nghĩ huyễn tưởng cụ hiện có thể mô phỏng dị năng của người khác không, rồi cụ hiện ra.” “Bỏ nợ cho ngươi là vì dù sao ngươi cũng chẳng đưa tiền cho ta, miễn đi cho xong.” Ngơ ngác một lát, Vạn Thái Bình cúi đầu: “Xin lỗi, ta xem ngươi như đồ ngốc.” “Không sao, ngươi cũng không phải người đầu tiên coi ta là đồ ngốc.” Trên mặt Lý Trường An không hề gợn sóng, hắn đã thật sự quen rồi.
Tiếp đó, Vạn Thái Bình thấy Lý Trường An lấy ra một rương lớn thuốc dùng cho ngoại thương, thuốc uống thuốc bôi đều có, rất thành thạo bắt đầu xử lý vết thương, bôi thuốc cho hắn.
Thao tác của Lý Trường An không dịu dàng, nhưng nhanh gọn dứt khoát, đối với người được băng bó mà nói thì hơi khó chịu.
Vạn Thái Bình vừa nhăn nhó vừa không tiện kêu lên, chỉ đành nghĩ cách nói chuyện phiếm để chuyển hướng sự chú ý.
“Mà này, thực lực hôm nay của ngươi đâu chỉ D cấp?” “A cấp.” “A cấp mà có thể giết trong nháy mắt người cùng cấp thì cũng không đơn giản.” “Cũng được.” “Ngươi là cao thủ A cấp, ở đây bán bánh bao chẳng phải quá lãng phí tài năng?” “Không.” Im lặng vài giây, Lý Trường An lại nói thêm: “Bánh bao của ta bán rất tốt, sữa đậu nành cũng vậy.” Vạn Thái Bình đen mặt, nghiến răng: “Ngươi giấu thân phận trốn ở đây, e rằng cũng có bí mật không muốn ai biết nhỉ, chúng ta...” Lý Trường An không ngẩng đầu, ra sức bó chặt đoạn cuối băng vải: “Không có bí mật, chỉ muốn sống thế này.” Không cho Vạn Thái Bình cơ hội truy hỏi tiếp, Lý Trường An hỏi trước: “Ngươi cụ hiện chiêu thức đó từ đâu ra? Chắc không phải có thật chứ?” Vạn Thái Bình gật đầu: “Là manga, ngươi không biết manga à?” “Thế giới trước tận thế rất phổ biến, hình thức thể hiện câu chuyện qua hình ảnh, trong đó có rất nhiều thể loại.” “Chủ đề ma pháp, dị giới xuyên không, còn có trọng sinh, tóm lại rất thú vị.” Lý Trường An lẩm bẩm: “Manga sao? Ta chưa từng xem qua.” “Có cơ hội ta lấy cho ngươi hai cuốn, bảo quản cũng không dễ đâu.” Vạn Thái Bình thở dài: “Sau tận thế, Đế Quốc đã tịch thu những thứ này, cấm ngành giải trí phát triển.” “Manga DVD đều bị xem là hàng cấm, ta cũng không có nhiều, nhưng miêu tả chiến đấu bên trong rất hợp với ta.” “Tự mình cụ hiện chiêu thức thì hơi phiền, chi bằng trực tiếp cụ hiện các loại quái vật cường lực, nhưng có manga thì khác nào có một bộ khung hoàn chỉnh, chỉ cần mình bổ sung vào là được.” “Hôm nay ngươi thấy chưa phải là chiêu thức mạnh nhất của ta, biết cơ giáp không? Có cơ hội cho ngươi xem ta với Độc Giác Thú.” Vạn Thái Bình càng nói càng hưng phấn, đây là con đường của hắn, sức tưởng tượng của mình có hạn, không bằng hợp nhất ý tưởng của người khác.
Trong lúc nói chuyện, Lý Trường An đã băng bó xong cho Vạn Thái Bình, sức hồi phục của Vạn Thái Bình thật sự đáng sợ, thậm chí còn mạnh hơn cả hắn.
“Có phải cảm thấy khả năng tự lành của ta mạnh không?” Vạn Thái Bình cười đắc ý: “Ta cụ hiện cơ thể ma cà rồng, chỉ cần không bị đâm xuyên tim thì có thể hồi phục rất nhanh.” “Nhưng cũng phiền phức lắm, bây giờ ta lên S cấp, cũng chỉ giữ lại được một vật cụ hiện, nếu khi chiến đấu mà cụ hiện cơ thể ma cà rồng thì không thể dùng chiêu thức khác.” Lý Trường An gật đầu: “Ngươi phải lên đến Vương cấp, Vương cấp thì dị năng sẽ biến đổi, có lẽ sẽ giữ lại được hai vật cụ hiện.” “Vương cấp?” Vạn Thái Bình ngạc nhiên mừng rỡ: “Là cấp bậc trên S cấp sao?” Một bên thu dọn đồ, Lý Trường An một bên bình thản đáp: “Trên S cấp là Vương cấp, trên Vương cấp hình như là Đế cấp, còn lại thì ta không rõ.” “Vậy làm sao đột phá lên Vương cấp? Ta cảm thấy ta đã đến bình cảnh rồi, chỉ cần ngươi nói cho ta phương pháp, ta tin chắc có thể lập tức đột phá lên Vương cấp!” Vạn Thái Bình tay đấm đá không kịp chờ đợi.
Nhìn Vạn Thái Bình sâu sắc, Lý Trường An trầm mặc ngồi xuống: “Ngươi thật sự cảm thấy mình đã đạt đến cực hạn của S cấp sao?” “Đương nhiên rồi!” Vạn Thái Bình vỗ ngực, suýt nữa ho ra máu.
“Nếu như bây giờ là cực hạn của ngươi…” Lý Trường An có chút do dự, nghĩ tới lời thật thì khó nghe của Vạn Thái Bình nên lại quyết định nói thẳng ra.
“Cực hạn thấp như vậy chứng tỏ thiên phú của ngươi rất kém, dù ngươi có đột phá lên Vương cấp thì cũng chưa chắc đánh lại đa số người S cấp, huống chi ta cũng không biết phương pháp.” “Chỉ thấy qua một người, nàng dựa vào đánh ra thế bất khả chiến bại mà đột phá lên Vương cấp.” Mặt Vạn Thái Bình tối sầm như đáy nồi, kiên trì nói: “Cực hạn của ta sao thấp được! Ngươi không hiểu, trong S cấp thì ta đã là một trong số những người lợi hại nhất rồi!” “Không hẳn.” Lý Trường An thẳng thắn: “Ta thấy trong S cấp, ngươi chỉ có thể xem là bình thường thôi.” “Không tính người vừa nói đột phá Vương cấp, cộng thêm người ta chưa thấy ra tay, nhưng bằng trực giác, tổng cộng có bốn năm người, cơ bản ai cũng có thể đánh bại ngươi.” Lý Trường An không hề nói sai, cũng chẳng thèm nói dối, hắn đã thấy toàn bộ người S cấp khi đặt lên bàn cân, mạnh nhất đương nhiên là Văn An Nhiên.
Mã Trấn Thế đã đột phá đến Vương cấp, không tính.
Tiếp đó chắc là Giang Thủy Bộ, sau đó có Tiểu Hồng Mạo, còn có Ngải Lệ Tháp, ngay cả Tô Tỉnh sau Mã Hạo cũng có thể mạnh hơn Vạn Thái Bình.
“Điểm mạnh của ngươi là Nhất Kích chi lực, điểm yếu là tất cả những thứ còn lại, nghiêm khắc mà nói, trước khi lên Vương cấp thì ngươi nên yên phận làm một thích khách.” “Cụ hiện năng lực ẩn thân để tiếp cận đối thủ, sau đó trong nháy mắt phá bỏ ẩn nấp, bộc phát Nhất Kích mạnh nhất, thành công thì lập tức rút lui.” Lý Trường An nói rất chân thành, Vạn Thái Bình vốn còn hơi khó chịu liền ngay lập tức chìm đắm trong đó.
“Đại sư, ta hiểu rồi!” Vạn Thái Bình mặt mày hớn hở: “Do ta hiểu dị năng của mình còn quá ít, hóa ra ta có thể dùng kiểu này!” Lý Trường An lắc đầu: “Chưa hết, thể chất của ngươi rất kém, gần như không rèn luyện, hơn nữa kỹ năng chiến đấu quá kém.” Bây giờ đây là bệnh chung của phần lớn dị năng giả, lười rèn luyện cường độ thân thể, quá ỷ lại vào dị năng.
Chỉ có một số ít người xem trọng vai trò của thân thể trong chiến đấu dị năng.
Không để ý Vạn Thái Bình đang suy tư, Lý Trường An cất đồ, tiện mang theo dao găm, chuẩn bị ra ngoài.
“Ngươi đi đâu?” Vạn Thái Bình giật mình hỏi.
Lý Trường An thay xong quần áo: “Ta đi tìm một người tên là Kim Cố, hình như hắn nhận ra ta, ta hơi lo hắn nói lung tung, định chôn hắn ngoài thành.” Vạn Thái Bình há hốc mồm: “Kim Cố là của nhà Hoài Đặc đấy. Chó má! Ngươi nhất định phải giết hắn sao?” “Không giết hắn, là chôn hắn ở ngoài thành thôi.” Lý Trường An giải thích.
“Chôn ở ngoài thành không khác gì giết hắn?” “Không giống.” “Giống mà!” “Không giống.” Lý Trường An nhíu mày, dừng lại rồi quay đầu giải thích: “Ta chỉ là chôn hắn ngoài thành, lúc ta chôn hắn không chết, sao có thể coi là ta giết hắn!” “Nhưng vì ngươi chôn nên hắn không thể cử động, sớm muộn cũng sẽ chết, sao lại không coi là ngươi giết được!” Vạn Thái Bình cũng nổi lên lòng hiếu thắng.
Cãi lý: “Ngươi không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân chết vì ngươi, vậy cũng là ngươi giết!” Một tiếng sấm vang lên trong đầu Lý Trường An.
Vì ta mà chết thì cũng là ta giết sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận