Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Sở Hữu Dị Năng

Chương 294: Xưa nay liền không có cái gì chúa cứu thế (length: 10756)

Chương 294: Xưa nay vốn không có cái gọi là chúa cứu thế Chiến đấu kéo dài hơn một tháng, cho đến hôm nay cuối cùng mới có thể có được chút thời gian nghỉ ngơi. Viện quân của Gia thành vẫn chưa đến, quân đội còn lại thì lui về phía sau hai trăm dặm để đóng quân phòng thủ.
Mễ thành có được sự yên tĩnh hiếm hoi, nhưng thời đại này không có cái gọi là thẻ miễn chiến, Tra Lý Tư cũng không có thời gian nghỉ ngơi. Hắn đảm nhiệm chức quan chỉ huy, tự nhiên phải chịu trách nhiệm cho cuộc chiến tiếp theo.
Lần trước Tiên Phong Quân phá trận kết thúc, Tra Lý Tư trong đống thi thể ngổn ngang tìm được Lê Thanh chỉ còn lại nửa thân, có lẽ khi đó để Lê Thanh chết đi mới là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng Tra Lý Tư từ bỏ hình tượng được tạo dựng bấy lâu nay, vượt qua mọi ý kiến phản đối, dốc hết sức dùng bí mật chỉ trích, trước mặt mọi người tuyên bố sẽ tập trung mọi lực lượng để cứu chữa Lê Thanh.
Từ thời khắc đó trở đi, nếu Lê Thanh chết đi, trách nhiệm sẽ đổ lên đầu Tra Lý Tư. Cũng may Lê Thanh gắng gượng thở ra một hơi, với bộ dạng nửa sống nửa chết tiếp nhận 24 giờ điều trị không gián đoạn.
Tra Lý Tư biết đây không phải kỳ tích, vị Vạn Cổ đại đế ở khắp mọi nơi kia cuối cùng vẫn để mắt đến những người theo bước chân hắn, ban cho một chút ưu ái mà mọi người rất khó nhận thấy.
“Tiên sinh Tra Lý Tư.” Ngô Giai Giai từ Bắc thành trở về tạm thời đảm nhiệm vị trí thư ký, dù sao căn cơ của Tra Lý Tư quá nhỏ bé, mà thân phận và địa vị của Ngô Giai Giai trong Cộng Trợ Hội cũng không kém Lê Thanh quá nhiều.
Một chén trà nóng được đặt trước mặt Tra Lý Tư, Ngô Giai Giai ngồi xuống bên cạnh.
“Lê Thanh đã khá hơn chút nào chưa?” Tra Lý Tư xoa xoa huyệt thái dương đang căng đau, cầm chén trà lên tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi một chút, hắn đã thức trắng một đêm rồi.
Ngô Giai Giai gật đầu nói: “Đã tốt hơn nhiều, việc tái tạo thân thể cần không ít thời gian, chúng ta thiếu quá nhiều kỹ thuật, nên chỉ có thể để đội điều trị cố gắng hết sức thôi.”
“Vậy thì tốt rồi, hắn không thể chết được.” Đặt chén trà xuống, Tra Lý Tư định tiếp tục xử lý công việc thì quay đầu lại nghi hoặc hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”
Thở dài, Ngô Giai Giai nhỏ giọng: “Có một số ý kiến không hay lắm, mong ngươi đừng để bụng.”
Tra Lý Tư nhíu mày: “Ta chỉ là nhận lời nhờ vả của Lê Thanh, tạm thời tiếp nhận công việc, người khác nói thế nào không liên quan đến ta.” Hắn đương nhiên biết mọi người đang bàn tán bí mật về điều gì, vừa vào Mễ thành hơn một tháng liền tiếp quản tổng chỉ huy, cuối cùng lại gạt mọi ý kiến để cứu chữa Lê Thanh.
Địa vị và thực lực đều có, xông pha chiến trường, đáng lẽ không thể bị bắt bẻ mới phải, nhưng nhân tâm lại kỳ lạ như vậy, luôn có người muốn gán cho hắn những suy đoán có lẽ.
Nội bộ Cộng Trợ Hội cũng không phải là một khối thép vững chắc, trên đại thể mục tiêu đều giống nhau, nhưng theo số người tăng lên, phương hướng của họ cũng bắt đầu thay đổi.
Tra Lý Tư cũng biết đây là xu thế tất yếu, không có đoàn đội nào có thể từ đầu đến cuối đồng lòng, huống chi hiện tại thành viên đăng ký trong danh sách của Cộng Trợ Hội đã vượt quá một trăm nghìn.
Ngoại trừ số ít phụ nữ, trẻ em và người già, còn lại đều đã lên chiến trường. Số quân trú đóng ở Mễ thành đa phần đều là thành viên của Cộng Trợ Hội, người nào cũng mang trên mình chút công trạng.
Nên xử lý như thế nào đây? Tuyệt đối công bằng là không thể tồn tại, có người thân hi sinh trên chiến trường, liệu bọn họ có nên được hưởng một chút đặc quyền nào đó hay không?
Một người lính liên lạc bước nhanh chạy vào, sau khi hành lễ cất cao giọng nói: “Quan chỉ huy các hạ, có người tìm ngài, hắn nói hắn là ‘Nhi tử’ của vị tiên sinh Lý kia...” Sắc mặt người lính liên lạc có chút kỳ lạ, lắp ba lắp bắp hỏi rồi mới nói ra hai chữ cuối cùng: “... Nhi tử.”
Cái tên Lý Trường An trong Cộng Trợ Hội không thể nói là không ai không biết, nhưng cũng chỉ là nghe nhiều nên quen, đa phần đều sẽ tôn kính gọi một tiếng “tiên sinh Lý”.
Vậy nên việc nhi tử của tiên sinh Lý đến đây hẳn phải là chuyện lớn, có điều ‘nhi tử’ kia có vẻ tuổi tác khiến người ta không thể tin nổi.
“Vậy mau đưa vào đi!” Tra Lý Tư vội vàng đứng lên, bất kể có phải là thật hay không, cứ gặp đã rồi tính: “Ta nghe nói hắn còn chưa lập gia đình, cũng không biết ‘nhi tử’ của hắn lớn chừng nào rồi...”
Lời còn chưa dứt, Lý Phụng Tiên đã bước vào phòng.
Tra Lý Tư há hốc mồm, nhất thời không nói nên lời.
Bảo Lý Trường An có ‘nhi tử’ lớn như vậy, hắn nhất định sẽ không tin, có điều bộ dạng này sao mà giống quá vậy!
“Ngươi là ‘nhi tử’ của Lý Trường An?” Tra Lý Tư cảm thấy hơi đau đầu, không hiểu vì sao lại cảm thấy có khả năng là thật.
“Cha ta là Lý Trường An, ta là thứ tử Lý Phụng Tiên, lần này đến Mễ thành là để thay cha ra trận.” Lý Phụng Tiên mỉm cười: “Những điều ta nói sau đây có thể sẽ có chút khó tin.
Trong mười ba đứa trẻ, chỉ có mình ta sống sót, hơn nữa năm nay ta ba tuổi, cho nên có lúc sẽ nói vài lời có vẻ ngây thơ, mong tiên sinh Tra Lý Tư thứ lỗi.
Dựa theo bối phận thì ta vốn nên gọi ngươi là thúc thúc, nhưng cân nhắc đến việc ngươi sẽ không quen, nên chúng ta cứ nói chuyện ngang hàng vậy, ngươi muốn gọi ta là đại chất tử cũng được.”
Tra Lý Tư xoa xoa mi tâm, chỉ vào cửa nói: “Ngươi bây giờ đi ra ngoài đi, ta có thể xem như chưa có ai đến quấy rầy.” Còn ‘mười ba nhi tử’, thật muốn gặp mẹ ngươi một lần.
“Khụ khụ.” Lý Phụng Tiên đứng thẳng dậy, ho nhẹ hai tiếng, nghiêm mặt nói: “Mễ thành cần chiến lực, cho nên ta thay cha ta là Lý Trường An tới đây.
Ngươi cứ bình tĩnh đã, Lý Trường An chính là cha ta, có điều không giống như những gì ngươi nghĩ, ta là vì hắn mà sinh ra, nên ta gọi hắn là phụ thân.
Tính thời gian thì các ngươi cũng sắp nhận được tin hắn rời khỏi Thông Thiên thành, ta cũng tiện thể qua đây giúp một tay, ngươi đừng có đuổi người.”
“Hình dạng của ngươi rất khó khiến người ta tin được.” Tra Lý Tư phất phất tay, bảo lính canh ở cổng lui xuống.
Lý Phụng Tiên nghi ngờ vuốt mặt mình: “Ngươi nói là gương mặt này sao? Ta sẽ nhớ kể cho cha ta, ngươi nói mặt hắn khó khiến người ta tin được.”
Tra Lý Tư không thể không thừa nhận người trước mắt có gương mặt gần như giống hệt Lý Trường An, nhưng khí chất hai người lại hoàn toàn khác biệt. Chỉ cần ai quen biết Lý Trường An đều có thể dễ dàng nhận ra điểm khác biệt.
Trong hai năm qua tính tình của Lý Trường An có phần thay đổi, nhưng vẫn là người hướng nội, ít khi bộc lộ cảm xúc, chứ đừng nói là vui buồn lộ ra mặt, chỉ có tiếp xúc sâu mới biết con người thật bên trong hắn ẩn giấu một tên điên.
Còn Lý Phụng Tiên, dù dung mạo có chín phần giống Lý Trường An nhưng lại giống một học giả nho nhã thanh lịch hơn. Chỉ có nhìn sâu vào đôi mắt mới có thể thấy rõ ẩn chứa trong đó một sự điên cuồng.
Điểm này cuối cùng cũng giống với Lý Trường An, xét trên điểm này thì hai người có khả năng là cha con là không nhỏ.
Nghĩ một chút, ánh mắt Tra Lý Tư dừng lại trên bản đồ, nhíu mày nói: “Lúc này, không có bằng chứng nào chứng minh thân phận của ngươi, ta thật sự không thể tin ngươi được.
Nhưng ta có một nhiệm vụ, một nhiệm vụ rất nguy hiểm và gian khổ, ngươi có thể thử…”
“Ta nhận lời.” Lý Phụng Tiên nhún vai: “Bất kể là nhiệm vụ gì, ngươi cứ nói đi, có điều công lao phải tính cho cha ta, sau này ông ấy sẽ đến.”
Tra Lý Tư thở dài: “Với tình hình hiện tại, cho dù hắn đến cũng không thể xoay chuyển được tình thế, đối thủ của chúng ta không chỉ là hơn mười vạn người bên ngoài.”
“Nếu cha ta có thể ngăn được Hạ Tiểu Tiếu thì sao?” Lý Phụng Tiên hỏi ngược lại.
“Ngươi nói thật sao?” Tra Lý Tư hai mắt sáng lên: “Không phải đùa đấy chứ?”
Lý Phụng Tiên gật đầu, nhếch miệng lên: “Bước vào đây rồi đây là lần đầu tiên ta nghiêm túc đấy.”
“Nếu ngươi không đùa…” Tra Lý Tư đập bàn một cái: “Ta cần sửa đổi kế hoạch tác chiến, với điều kiện tiên quyết là Lý Trường An có thể ngăn cản Hạ Tiểu Tiếu, lần này có lẽ chúng ta không bị thua!”
Ngày hôm sau, thám tử của Thông Thiên Tháp truyền tin, Lý Trường An chính thức bước vào Vương cấp tại Thông Thiên Tháp, được phong Vạn Thế Vương. Hắn giao chiến với cường giả lão làng Lý Thiên đế, toàn bộ khu vực mười dặm biến thành phế tích, nhưng Lý Trường An toàn thân trở ra.
Quái thú một phương chìm đắm trong yên lặng một thời gian, một cái tên không ai biết đến Diêu Vương bước vào Đế Cấp, được phong Tứ Hải Đế. Dù Da Mộng Gia Đắc đã siêu thoát, nhưng quái thú một phương vẫn có hai vị Đế Cấp, lại thêm hàng trăm Vương Cấp.
Sau nhiều năm đánh nhỏ đánh lớn, quái thú một phương cuối cùng đã lại hé ra một góc của tảng băng trôi kể từ sau ngày mạt thế. Không ai biết dưới đáy biển sâu rộng kia còn ẩn chứa bao nhiêu cường giả.
Tây Châu và Tô Thành thì vẫn bình lặng, Mã Trấn Thế một thời bá đạo dường như đã trở thành dĩ vãng, Đế cấp chiến lực chính thức bước lên vũ đài.
Đến chạng vạng tối, một tin tức quan trọng hơn nữa đã giáng xuống Mễ Thành.
Hạ Tiểu Tiếu đã trở về Gia Thành, ít ngày nữa sẽ thân chinh.
Mễ Thành đang hân hoan vui vẻ vì thắng mấy trận chiến bỗng chìm vào im lặng, sóng ngầm mãnh liệt, mọi người đều hiểu những thắng lợi trước đó đều là nhờ vị cường giả gần đế kia chưa hề tham chiến.
Bên ngoài phòng bệnh được chăm sóc đặc biệt của quân doanh, Tra Lý Tư nhìn Lê Thanh qua lớp kính. Trong trận chiến trước đó, Lê Thanh chỉ còn lại nửa thân trên, từ xương sườn trở xuống đã biến mất hoàn toàn.
Mễ thành không có nhiều trang thiết bị chữa bệnh tốt, chỉ dùng dịch dinh dưỡng để ngâm Lê Thanh, sau đó dùng dị năng để tái tạo cơ thể cho hắn, cố gắng duy trì sự sống của hắn không bị tàn lụi.
Việc này tốn rất nhiều nhân lực vật lực, ba dị năng giả chữa bệnh mạnh nhất thay phiên nhau, gần như 24 giờ không gián đoạn sử dụng dị năng cho Lê Thanh.
Ngô Giai Giai từ ngoài cửa bước vào, nhẹ chân nhẹ tay, sau khi nhìn Lê Thanh bên trong mới thấp giọng hỏi: “Có muốn tung tin Lý tiên sinh sẽ đến hay không? Hiện tại lòng người hoang mang, không được yên.”
“Không được.” Tra Lý Tư kiên quyết lắc đầu: “Ta không thể xác định Lý Trường An có thể hay không ngăn lại Hạ Tiểu Tiếu, nếu đến lúc đó không ngăn được, quá nhiều kỳ vọng sẽ khiến trong thành càng thêm bối rối.
Việc dựng hình tượng cho Trường An quá sớm sẽ gây cho hắn áp lực rất lớn, bảo vệ tòa thành này không phải trách nhiệm của riêng hắn, không ai muốn một mình nhận lấy mọi ánh nhìn để rồi hy sinh cho người khác.
Mọi người trong thành càng nên ghi nhớ từng người lính đã hy sinh, chứ không phải để một người hào quang che lấp những người khác, đến khi đó, mỗi một lần thất bại nhỏ đều sẽ khiến Lý Trường An đau khổ hơn.” Ngô Giai Giai gật gật đầu không nói thêm lời, người trước mắt ở một số phương diện rất giống Vạn tiên sinh, bọn hắn luôn luôn nhìn xa trông rộng, mưu tính không phải cho cái lợi trước mắt.
Nàng không khỏi cũng có chút hâm mộ —— Lê Thanh, vận khí của nàng thật tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận