Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Sở Hữu Dị Năng

Chương 362: Hỏa hoa cùng tương lai (length: 9794)

Chương 362: Hỏa hoa cùng tương lai
Chiến trường bị chia cắt, Vương Cấp cùng đối thủ đều có ăn ý tận lực rời xa chiến trường, không đi làm liên quan binh lính bình thường chiến đấu.
Xét về số lượng, Mễ thành binh sĩ hoàn toàn ở thế yếu, cũng không cần Vương Cấp can thiệp, vả lại Vương Cấp số lượng Gia thành chiếm ưu thế.
Khi thấy Mễ thành Vương Cấp số lượng là chín, Hạ Tiểu Tiếu phất phất tay, phía sau lại đứng ra một gã Vương Cấp đã gia nhập chiến trường, cứ như vậy Gia thành phe bao quát Đế Tuấn ở bên trong xuất chiến mười tên Vương Cấp.
Vừa vặn so Mễ thành nhiều hơn một cái, đó cũng không phải Gia thành Cực Hạn, chỉ là Hạ Tiểu Tiếu cảm thấy thú vị.
Cường giả chống đỡ nửa đầu tựa trên vương tọa, nhìn phía trên chiến trường kia huyết nhục văng tung tóe, cũng lấy thế làm vui, trong mắt nàng, thế gian này mọi thứ đều có thể tùy tâm ý sửa đổi.
Liều chết phấn chiến trong mắt nàng chính là một vở kịch.
“Lão Hắc, thật đáng tiếc, ngươi là một đối thủ không tệ, có thể ngươi hôm nay liền phải chết!” Ôn Thanh vung vẩy cánh cửa lớn Cự Phủ, búa vung xuống nổi lên cuồng phong.
Gia thành Hạ Tiểu Tiếu dưới trướng Vương Cấp Khắc Lỗ Tốn, bởi vì trên chiến trường thường hạ độc thủ, cho nên bị Mễ thành Chúng vương gọi là Lão Hắc, hắn đối với xưng hô này cũng lơ đễnh.
“Ta ngược chưa từng coi ngươi là đối thủ, tên ngốc đại cá tử mà thôi.” Khắc Lỗ Tốn âm lãnh cười một tiếng, da hắn vốn đã tái nhợt, nụ cười này càng thêm quỷ dị.
Một cái đuôi rắn từ xương cụt Khắc Lỗ Tốn kéo dài ra, đuôi rắn quất vào cạnh Cự Phủ, bản đang lao đến Cự Phủ bị nện hướng bên cạnh rơi vào khoảng không.
Ôn Thanh lưu lại ba phần khí lực, nhát búa này thất bại, thuận thế dùng lưỡi búa vỗ hướng Khắc Lỗ Tốn, từ xa nhìn lại như cầm cây quạt đánh con ruồi.
Khắc Lỗ Tốn lạnh hừ một tiếng, tám cái đầu từ gáy mọc ra, cùng lúc đó miệng há rộng gấp ba, tám miệng cùng cắn vào cán búa và lưỡi rìu, đúng là ép Cự Phủ dừng lại.
Mà đuôi rắn thì nhân cơ hội này quật về phía Ôn Thanh.
Đánh hơn một tháng, Ôn Thanh sớm đã quen thuộc phong cách chiến đấu của đối thủ này, khi Cự Phủ bị buộc dừng cũng đã lùi ra sau một bước, vác cán búa lên vai, xoay người hất tung Khắc Lỗ Tốn lên.
Thân giữa không trung, thân thể Khắc Lỗ Tốn bắt đầu biến hóa, thân thể lớn lên hóa thành thân rắn, trong giây lát biến thành chín đầu thân rắn khổng lồ, miệng còn chảy nước bọt màu xanh đen.
Thần thoại hệ 【 Tướng Liễu 】 đi theo đường 【 độc 】.
Ôn Thanh vai khiêng Cự Phủ, thân thể hơn hai mét đứng trước Khắc Lỗ Tốn hơn trăm mét có vẻ hơi nhỏ bé.
“Chết đi!” Khắc Lỗ Tốn gầm nhẹ một tiếng, bốn miệng phun ra độc thủy, tầm cỡ như hồ nước lớn.
Hít sâu một hơi, Ôn Thanh vung lên Cự Phủ, Phủ Quang liên tiếp ngăn cản toàn bộ độc thủy, không một giọt có thể đột phá màn che Phủ Quang hắn tạo ra.
Đuôi rắn khổng lồ lần nữa giơ lên nện xuống, giống như một ngọn Tiểu Sơn sụp đổ.
“Như vậy chưa đủ!” Đuôi rắn giáng xuống truyền đến tiếng hét lớn của Ôn Thanh, Cự Phủ đâm lên, lực lượng mãnh liệt như khai thiên.
Đuôi rắn bị đánh đứt đoạn, Ôn Thanh từ chỗ đứt xông ra, trên người dính phải một phần máu tươi của Khắc Lỗ Tốn, máu xanh tươi nhỏ trên da lập tức bốc khói trắng, dù là thân thể Vương Cấp cũng bị ăn mòn thành một cái lỗ.
Đầu rắn quấn vào nhau thành chùy, nện về phía Ôn Thanh.
Ôn Thanh nhếch miệng cười to, lưỡi búa cản trước người, bị Khắc Lỗ Tốn nện xuống từ giữa không trung, không chờ chạm đất đã lại lao lên trời cao.
“Khắc Lỗ Tốn, ngươi từng bại chưa?” Âm thanh của Ôn Thanh từ bên dưới truyền lên.
Trong mắt rắn thoáng hiện tức giận, đuôi rắn vừa mọc lại quật tới, vô số vảy rắn như mưa gió lớn đánh tới, mỗi một mảnh đều có kích cỡ như Cự Phủ.
Cự Phủ khổng lồ như cánh tay thúc đẩy, trong tay Ôn Thanh linh hoạt xoay chuyển, từng mảnh vảy rắn bị chặn lại, mà âm thanh của Ôn Thanh vẫn vang lên, khí thế liên tục tăng lên, đây là tình hình chiến đấu mà Khắc Lỗ Tốn chưa từng thấy trong một tháng đối chiến.
“Có lẽ ngươi chưa từng bại, nhưng ta đã bại vô số lần, từng bị đứt chân gãy tay, thảm nhất là lúc xương cốt trên người gãy gần một nửa, đó mới là đau nhức thật sự.” Ôn Thanh phá vòng vây của vảy rắn, cơ bắp hai tay như bùng nổ, hắn bắt đầu vận dụng đạo của mình.
“Lúc dự định từ bỏ, có người kể cho ta nghe câu chuyện, trong chuyện xưa có người trải qua vô số thống khổ nhưng vẫn hết lần này đến lần khác đứng lên.
Ta vẫn còn có thể đứng lên, còn có lý do gì để từ bỏ sinh mạng này, thứ có thể làm ta ngã xuống chỉ có tử vong, mà ngươi có thể cho ta chỉ là đau đớn mà thôi!” Cự Phủ giơ lên, Ôn Thanh mang theo nụ cười nhếch mép đặc trưng, ta dùng dị năng 【Phủ Vương】 đi con đường 【lực】, ngươi dùng gì ngăn ta!
Một cái đầu rắn bị Cự Phủ chém xuống, Ôn Thanh nhảy vào chỗ đầu rắn bị chặt, Cự Phủ rạch nát huyết nhục, đâm sâu vào thân rắn, cuối cùng đẫm máu xông ra.
Một búa xé mở thân!
“Ngươi thậm chí không làm ta khiếp sợ.” Ôn Thanh vai vác Cự Phủ lao lên không trung, cơ thể bị máu xanh ăn mòn, mặt như ác quỷ.
Khắc Lỗ Tốn phát ra tiếng kêu thảm thiết, vừa chữa trị vết thương, tám đầu rắn phun nọc độc thành lưới độc lớn trói lấy Ôn Thanh.
Hắn không cần phải liều chết đánh tiếp, chỉ cần độc tố trong cơ thể Ôn Thanh càng để lâu càng nhiều, sớm muộn gì hắn cũng chết, người dùng độc giết người há có thể cho đối phương cơ hội phản ứng.
Trong mắt Khắc Lỗ Tốn, Ôn Thanh sớm đã là người chết.
“Muốn hạ độc giết ta?” Ôn Thanh cười nhìn Khắc Lỗ Tốn, tiện tay xé một miếng da thịt thối rữa trên mặt ném đi.
Khắc Lỗ Tốn không đáp, dưới thân hiện ra đầm lầy đen ngòm, rồi giữa không trung càng lúc càng lớn.
“Cảm ơn, cho ta chút thời gian thở.” Ôn Thanh hít một hơi dài, cởi bộ đồ đã rách tả tơi trên người, Cự Phủ rũ xuống bên cạnh, từng bước một tiến lên.
Đau đớn trên cơ thể đã tan biến, thay vào đó là sự tê liệt, tứ chi như nhũn ra, ngay cả đầu óc cũng có chút không tỉnh táo, Ôn Thanh biết đây là triệu chứng trúng độc.
Cũng có thể giờ rút lui về chữa trị vẫn còn cơ hội, trước đó trong chiến đấu cũng từng như vậy, chỉ là lần này có vẻ nghiêm trọng hơn.
Nhưng thật sự lùi ai sẽ ngăn cản Khắc Lỗ Tốn?
Cự Phủ lần nữa vung xuống.
Khắc Lỗ Tốn từ trong thân rắn bước ra, hóa thành hình người tránh được nhát búa này, thân thể to lớn biến mất, mà dưới chân nọc độc hóa thành đầm lầy bắt đầu nổi sóng.
“Không trốn sao?” Khắc Lỗ Tốn nhíu mày, hắn không muốn cùng Ôn Thanh đồng quy vu tận ở đây, có thể giết được Ôn Thanh là tốt nhất, nhưng buộc Ôn Thanh lui cũng là có công.
“Trốn đi đâu?” Ôn Thanh hỏi ngược lại, nắm Cự Phủ lần nữa lao lên, hắn như không biết mệt mỏi, cũng không cảm thấy sự suy yếu của bản thân.
Đầm lầy nổi sóng lớn, nọc độc màu xanh đen ngưng thành trường mâu, che trời lấp đất không đếm xuể.
Nơi này là nhà của lão tử! Ôn Thanh giơ lưỡi búa lên.
---- Sáu người tiểu đội vai kề vai, đội trưởng Diêu Thuận Tâm đứng ở trước nhất, mở đường bằng song kiếm.
Liễu Song phụ trách trị liệu, ném những quang cầu lục sắc trong tay vào người đội trưởng, hai tay đã theo bản năng chuẩn bị cho quang cầu tiếp theo.
Bốn đồng đội còn lại bảo vệ hai bên, phòng bị địch nhân công kích từ cạnh sườn.
Theo tiêu chuẩn của Cộng Trợ Hội, một đội trưởng thường có chín đội viên, nhưng từ khi khai chiến đến giờ, ba người trong số đó đã hy sinh, không rõ chết ở đâu.
Nếu sau chiến tranh còn sống sót, họ cũng sẽ không quên tìm về thi thể của đồng đội trên biển xác.
“Đội trưởng cẩn thận!” Có những luồng sáng thoắt đến gần mặt đất, từ bên cạnh người của Diêu Thuận Tâm có người gắng sức tạo lá chắn để ngăn cản.
Sau đó, luồng sáng đột nhiên tăng tốc, xông thẳng vào Diêu Thuận Tâm trước khi lá chắn được dựng xong, trong một khắc trước khi bị xuyên trúng, một đồng đội lao lên chặn trước, luồng sáng xuyên thủng trán của đồng đội đó.
“Bên trong có thể!” Diêu Thuận Tâm một đao chém chết kẻ địch trước mặt, quay lại chỉ thấy đồng đội mở to mắt ngã xuống.
Liễu Song chỉ liếc qua rồi lắc đầu, đưa ánh sáng vừa tạo ra để chữa trị cho người bị thương vào lưng đội trưởng.
“Bảo vệ tốt Liễu Song!” Diêu Thuận Tâm nghiến răng hô lên.
Bọn hắn không có thời gian bi thương, thậm chí tức giận cũng lên đến cực điểm, bốn phía toàn là địch nhân, không nhìn thấy điểm cuối, bên tai tràn ngập tiếng la hét và những tiếng rên đau đớn.
Có người chết đi, ngay lập tức có người khác lấp chỗ, máu của mấy vạn người chảy vào các hố nhỏ dưới đất, như những hồ nước nhỏ.
Địch nhân bị Diêu Thuận Tâm đâm vào vai, liền hai tay túm lấy lưỡi kiếm trên vai.
Khi Diêu Thuận Tâm rút kiếm, một tên địch nhỏ bé lao tới từ một bên, hai tay hóa thành móng vuốt của thú dữ cắm vào ngực Diêu Thuận Tâm, hai tay xoắn một cái nghiền nát nội tạng.
“Chúng ta chiến đấu vì ước mơ, chỉ có tiến không lùi!” Diêu Thuận Tâm quay đầu nhìn đồng đội, nở nụ cười cuối cùng, hai tay ôm chặt kẻ tấn công lao vào trong đám địch, cùng lúc đó lột lựu đạn trên lưng.
Ngọn lửa nổ tung trong đội quân Gia thành, đây không phải là đóa hoa lửa duy nhất nở rộ, càng không phải là đóa cuối cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận