Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Sở Hữu Dị Năng

Chương 258: Hung thủ giết người (length: 11220)

Chương 258: Hung thủ giết người “Hôm nay là… Tốt ngày… Tử…” Lý Trường An ho ra máu, hát những ca khúc mà bốn phía người nghe không hiểu.
Thân thể của hắn đã không thể chống đỡ sự xâm nhập của Mạt Nhật Hào Giác, chiếc kèn lệnh cuối cùng trong lòng bàn tay hắn vỡ vụn, trước mắt chỉ còn lại bốn mươi người.
Mặc cho ngân thương xuyên qua cổ họng, hắn liền bẻ gãy yết hầu của kẻ cầm súng.
Chân trái bị chém đứt từ dưới đầu gối, kẻ cầm đao không kịp bỏ chạy, bị Lý Trường An một quyền đánh nát đầu.
Rút ngân thương ra khỏi cổ, hắn chủ động ra tay, giả vờ một chiêu, lấy việc vai bị đánh nát làm cái giá lớn, ngân thương đâm trúng ngực tên dị năng giả dung nham kia.
Dị năng giả chữa bệnh vội vàng cứu giúp đồng đội bị thương, lại phát hiện hoàn toàn vô dụng, người bị thương chắc chắn phải chết.
Chỉ còn tay trái, hắn lấy trong ngực hộp thuốc lá ra một điếu cho mình hút, trong khói mù lượn lờ, hắn vẫn nhẹ hát những ca khúc không ai hiểu.
Những người còn lại khoảng hơn ba mươi người cẩn thận bao vây hắn, tên đàn ông trước mắt mỗi lần xuất hiện đều như là ánh hào quang cuối cùng, nhưng vẫn liều chết lấy đi năm sáu mạng của huynh đệ bọn họ.
“Giết hơn một trăm sáu mươi huynh đệ ta, lợi hại!” Đội trưởng của đội hai trăm người này đứng cách Lý Trường An không xa, hắn vừa nói chuyện để phân tán sự chú ý của Lý Trường An, một bên để thủ hạ chuẩn bị động thủ.
Lý Trường An nhìn hắn, như cười mà không phải cười: “Ngươi tên gì? Trước kia là người của Tắc Bắc Quân?”
“Hoàng Minh Hạo, làm binh ở Tắc Bắc bảy tám năm.” Hoàng Minh Hạo dáng người thẳng tắp, mắt như sao sáng, cho dù vừa rồi phe mình ở thế yếu cũng không hề bối rối.
Lý Trường An dập tắt thuốc, ý cười biến mất: “Ngươi có biết người nào tên là Trương Cường Tráng không?”
“Không biết.” Hoàng Minh Hạo lắc đầu, rồi phát hiện ý trong lời nói, kinh ngạc hỏi: “Cũng là người của Tắc Bắc Quân?”
Lý Trường An gật đầu: “Hắn là đội trưởng của ta.”
“Ngươi cũng là người của Tắc Bắc Quân?” Hoàng Minh Hạo vô cùng ngạc nhiên, trong Tắc Bắc Quân lúc nào lại có nhân vật như vậy?
Hơn nữa sao lại đi giết huynh đệ nhà mình? Lúc nhận nhiệm vụ hắn không hề biết rằng đây sẽ là huynh đệ trong quân.
Lý Trường An lại gật đầu, nói: “Một năm rưỡi trước, lúc quái thú công thành, ta làm một thời gian, giết hắc cấp, từng giết cả hồng cấp, khi đó ở trong đội tinh anh, cùng Phân Lý Nhĩ.”
Hoàng Minh Hạo nhíu mày, hắn đương nhiên biết danh tiếng của Phân Lý Nhĩ, cũng biết đội của Phân Lý Nhĩ khi đó đã lập công không nhỏ, cũng đã từng nghe qua một chút.
Nếu như tên đàn ông trước mắt này nói thật, vậy hắn đáng lẽ là công thần, chiến công trên người không thấp hơn những người mới lên chức như bọn họ.
“Huynh đệ, xin lỗi.” Hoàng Minh Hạo ôm quyền: “Ta là quân nhân, mệnh lệnh của ta là giết chết ngươi, ta không thể hỏi ngươi đã trải qua những gì.
Sau khi ngươi chết ta sẽ không để người khác làm nhục thi thể của ngươi, đó là giới hạn mà ta có thể làm được.”
Lý Trường An ngồi thẳng người: “Ta không thể chết ở đây, ta còn rất nhiều chuyện cần làm, mệnh lệnh ngươi nhận được không phải là giết chết ta, mà là chịu chết.”
Hít một hơi thật sâu, Hoàng Minh Hạo nhẹ nhàng phất tay.
Cây cỏ cát đá đều tụ lại về phía Hoàng Minh Hạo, tạo thành từng lớp áo giáp bên ngoài hắn, trong giây lát một người khổng lồ đứng hiên ngang tại chỗ.
Hệ chiến đấu 【vũ trang】.
Cho dù từng là chiến hữu, giờ phút này cũng chỉ có đấu sống chết.
“Các huynh đệ, dốc toàn lực lên, để chúng ta đưa huynh đệ kia lên đường!” Mọi người trang nghiêm, đồng thanh hô to: “Huynh đệ đi tốt!”
Lý Trường An ngẩng đầu nhìn những kẻ địch đánh tới từ bốn phương tám hướng.
Ta không dám đưa ra hứa hẹn, vì ta biết có lẽ có một ngày ta không còn là ánh sáng trong lòng nàng, trước khi tan biến khỏi lòng nàng, ta lại càng không thể chết.
Nếu ta chết, xin đừng nhớ đến ta nữa.
Cột Lôi Quang to như cổ tay bổ thẳng tới mặt, có người bổ sung 【tăng phúc】, Lôi Quang trong nháy mắt phình to như eo.
Ngọn lửa bốc lên trong Lôi Quang, ánh lửa lôi chiếu rọi cả vùng hoang dã.
Mặt đất ngưng kết thành Hàn Băng, nâng Lý Trường An lên, khiến hai chân hắn cách mặt đất, súng ngắm ở xa xa nổ, viên đạn to bằng hai ngón tay nhắm thẳng mi tâm Lý Trường An.
Sau khi vũ trang, Hoàng Minh Hạo cao lớn bước nhanh về phía trước, vòng ra sau lưng Lý Trường An, hai tay ôm lấy eo Lý Trường An, tự mình thì thoát ra khỏi lớp vũ trang.
Thế công như thủy triều trong nháy mắt xé tan Lý Trường An thành mảnh vụn, nụ cười trong tích tắc nổ thành một đống thịt nát.
“Xin lỗi huynh đệ.” Hoàng Minh Hạo thở dài.
Huyết nhục biến mất không còn tăm tích, thân hình Lý Trường An hiện ra sau lưng một người trong bọn họ, cả người không hề có thương tích nào, khôi phục như trước khi thổi kèn lệnh.
【Chí tử trở về】Cự kiếm đặt trong hai tay hắn, tách ra làm song kiếm, kiếm phong vung lên chém rụng một cái đầu, buông chuôi kiếm, song kiếm liền chém về phía một người khác bên cạnh.
Lý Trường An bám sát sau kiếm, song kiếm trên tay hắn như có sinh mạng, những quân sĩ này không chỉ đối mặt với một mình hắn.
“Nhanh tản ra!” Hoàng Minh Hạo dù sao cũng là đội trưởng, cũng có chức vụ phó tướng và quân hàm mang theo, tuy không hiểu tại sao Lý Trường An lại ‘khởi tử hoàn sinh’ được, nhưng vẫn đưa ra phán đoán hợp lý nhất.
Trước kia đã phải đánh đổi mạng sống của rất nhiều huynh đệ mới khiến Lý Trường An mất đi năng lực chiến đấu, và đó vẫn là trong tình huống đánh phân tán.
Bây giờ Lý Trường An đã xông vào đám người, trong nháy mắt đã có hai người chết, đối mặt với đối thủ cận chiến cực mạnh này, tụm lại chỉ sẽ chết càng nhanh.
Người khổng lồ màu máu bước nhanh ra từ sau lưng Lý Trường An, cái bàn tay to lớn như đầu xe tải quạt những quân sĩ vừa lùi về trở lại.
Lý Trường An cầm kiếm mà đi, một tay gỡ đầu của một người.
Những kẻ yếu đuối chỉ cần bị người khổng lồ màu máu vỗ một chưởng là nát thành mưa máu, thậm chí Lý Trường An còn không cần phải bồi thêm nhát kiếm nào.
Trong chốc lát đã có tám người chết dưới tay hắn.
Hoàng Minh Hạo lại vũ trang, dị năng của hắn cho phép ghép bất cứ vật gì lên người để làm áo giáp bên ngoài, bình thường trong chiến đấu sẽ có những vật liệu được phối riêng cho hắn.
Bây giờ chỉ có đất đá và vũ khí của chiến hữu đã chết.
Lưỡi dao sắc từ phía sau đâm tới, rạch rách da thịt Lý Trường An, từ kẽ sườn cho tới xương sống, lưỡi đao cắm vào cột sống thì dừng lại, xé nát nội tạng Lý Trường An dọc đường.
Lý Trường An vặn người vung tay đập nát đầu người kia, Hoàng Minh Hạo gầm nhẹ xông lên, hai bàn tay to như bồ phiến mạnh mẽ đập vào đầu Lý Trường An.
Tiếng ù tai không dứt, trên hộp sọ xuất hiện vết nứt, Lý Trường An hất mạnh đầu, lấy vai mở đường, tông nát lớp vũ trang ngoài của Hoàng Minh Hạo, vai đè lên lồng ngực Hoàng Minh Hạo.
Lớp vũ trang vỡ nát trong giây lát, Hoàng Minh Hạo nôn ra máu, bay ngược mấy chục mét, máu tươi vẩy giữa không trung, vẽ nên một đường cong như cầu vồng.
Một dị năng giả mang Tháp Thuẫn vội vàng bảo vệ Hoàng Minh Hạo, Lý Trường An lại xông tới, cơ bắp tay phải nhúc nhích như một sinh vật sống, một quyền nện vào Tháp Thuẫn.
Tháp Thuẫn không hề nhúc nhích, nhưng dị năng giả phía sau lưng bắt đầu nổ tung từ hai tay, cho tới khi toàn thân nát vụn thành một đống thịt nhão.
“Cú đấm này gọi là ‘quán thông’, ta hy vọng có một ngày nắm đấm của ta có thể đánh tới một nơi khác của hành tinh này.” Lý Trường An lại giơ tay lên: “Đi tốt.”
Cỏ hoang trên mặt đất sinh sôi nảy nở, trong chốc lát như cốt thép, nâng Lý Trường An lên cao.
Dị năng giả điều khiển cỏ dại ở sau lưng Lý Trường An không xa, hai tay đâm xuống lòng đất, tê tâm liệt phế hô to: “Đưa đội trưởng đi!”
Người khổng lồ màu máu nhấc chân dẫm xuống, người dị năng giả cơ thể to lớn lao tới, hai tay nâng lên chống lại cú dẫm của người khổng lồ, cho dù quỳ một chân xuống đất, xương vai vỡ vụn, hắn chỉ cắn răng không rên một tiếng.
Dị năng giả chữa bệnh nhân cơ hội này tiến lên cõng Hoàng Minh Hạo lên, vừa cứu chữa vết thương cho Hoàng Minh Hạo, vừa chạy về phía Tắc Bắc Thành.
Cỏ dại bắt đầu đứt đoạn, xem chừng không giữ nổi nữa.
Một dị năng giả bị người khổng lồ màu máu đánh nát nội tạng lảo đảo chạy tới, rút lựu đạn bên hông, bổ nhào về phía trước, từ sau lưng ôm lấy Lý Trường An, không quay đầu lại hô lớn: “Đánh vào đây này!”
Sau một giây do dự, có người ném ngân thương trong tay, rõ ràng là sắp xuyên qua người dị năng kia cùng Lý Trường An.
Cỏ dại cuối cùng đứt gãy, Lý Trường An xoay người, đưa tay bắt lấy ngân thương lao tới, thở dài: “Đáng không?”
Không ai trả lời hắn, lựu đạn sau lưng phát nổ, ngọn lửa cùng lực xung kích xé nát dị năng giả kia.
Lý Trường An loạng choạng vài bước mới giữ vững được thân hình, sau lưng một mảnh cháy đen, mơ hồ thấy được cột sống chưa từng bị bẻ gãy dưới lớp da thịt nát vụn.
Những người còn lại không tới hai mươi người, lại vẫn có người chết, sau khi Lý Trường An xuất hiện trong đám người, giết chết mấy tên dị năng giả phụ trợ kia, thì thắng bại kỳ thật đã rõ.
Nếu không ai có thể hạn chế được hành động của hắn, hắn có thể chiến mà cũng có thể lui.
Sau một chút do dự, những thi thể tản mát dưới đất bị hắn hút vào người để khôi phục thể lực, vết thương dần dần khép lại.
“Lão tử lần này mà có thể trở về, không nổ cái đầu chó của Ngô Kiến ra mới lạ.” Có người chửi thề một tiếng, toàn thân bốc cháy ngọn lửa nóng rực, lao điên cuồng về phía Lý Trường An.
Ai nấy đều mang tín niệm chắc chắn phải chết, không cần mình có thể giết chết tên đàn ông này, chỉ cần có thể ngăn hắn lại, tạo cơ hội cho đồng đội.
“Tắc Bắc binh sĩ ta không sợ chết!” “Lão tử quân hàm cao, lão tử lên trước!” “Tiểu tử thối, cút sang một bên, có thể trốn thì mau trốn.” “Xem thường người đúng không, ta liền không trốn, đưa lựu đạn cho ta, ta cho hắn nếm mùi đại tăng phúc!” “Lão Hắc, dị năng của ngươi vô dụng, mang theo mấy người bọn hắn đi trước, rượu mừng của ta ngươi đừng mong, chúc các ngươi trăm năm hạnh phúc!” Người người kẻ trước ngã xuống, người sau tiến lên, miệng thảo luận những lời khác nhau, lại không có ai chọn lui lại.
Lý Trường An nhìn thấy trong mắt của bọn hắn có e sợ, có quyết tâm tử chiến.
Không lâu sau, chiến đấu kết thúc, mặt đất cháy đen vẫn còn bốc lửa, nhiều nơi là những hố sâu do vụ nổ để lại.
Cầm lấy tấm Tháp Thuẫn kia cắm trên mặt đất, ở góc dưới bên phải viết tên mình.
“Hung thủ giết người Lý Trường An lập.” Lý Trường An bước đi hướng phía ngược lại với thành Tắc Bắc, đùi phải còn chưa mọc ra, chỉ có thể một tay chống kiếm, một tay vừa mới nối lại, cơ bắp nhúc nhích miễn cưỡng không đến mức tróc ra.
Xương đầu sụp đổ đang từ từ nhô lên khôi phục, hốc mắt phải trống rỗng, xương sống lưng lộ ra ngoài không khí, từ phía sau có thể nhìn thấy nội tạng trong lồng ngực.
Hắn sống sót, chỉ là có chút không vui.
Bạn cần đăng nhập để bình luận