Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Sở Hữu Dị Năng

Chương 369: Nhật nguyệt chém tất cả (length: 11123)

Chương 369: Nhật nguyệt chém tất cả “Cũng đoán được ngươi sẽ đến, bất quá ta vẫn Hi Vọng ngươi đừng đến.” Tra Lý Tư cười khổ mãi, hắn không Hi Vọng Lý Trường An xuất hiện ở đây, chiến tranh là chiến tranh, chiến đấu là chiến đấu, một khi Hạ Tiểu Tiếu tiến vào Đế cấp thì chỉ còn lại chiến tranh.
Không ai có thể đấu với Hạ Tiểu Tiếu, kết cục đã định trước, chẳng có ý nghĩa gì.
“Ta không thể sống cả đời trong hối hận.” Lý Trường An cúi người, nhẹ nhàng nắm lấy tay Ngô Giai Giai đặt vào tay Tra Lý Tư.
Tra Lý Tư ho ra một ngụm máu, mắt hắn nhìn mặt Lý Trường An, thấy rõ khóe mắt Lý Trường An xuất hiện nếp nhăn, da dẻ bắt đầu sần sùi.
Hắn biết Lý Trường An đang già đi, chỉ trong vài giây ngắn ngủi dường như trải qua biến đổi mấy chục năm.
Cũng may độ ta nhanh chóng đến nơi, tiếp nhận hai người bệnh từ tay Lý Trường An, có sự giúp đỡ của hắn, chỉ cần còn một hơi thở là có thể cứu được.
Lý Trường An thu hồi quy tắc một lần nữa bảo vệ lấy thân mình, dù đã già yếu chút cũng sẽ không thay đổi được nữa.
Thời gian chảy ngược khác với quay ngược thời gian, hắn có thể dùng quy tắc để thời gian trên người mình dừng lại, mặc thời gian xói mòn thế nào, thân thể vẫn duy trì ở phút dừng đó.
Còn quay ngược thời gian tức là làm kết quả đã xuất hiện quay trở lại điểm bắt đầu.
Lý Trường An không cách nào quay ngược, việc này tiêu hao sẽ làm hắn chết ngay tại chỗ.
“Ngươi biết rõ sẽ chết vẫn đến, chỉ là để không hối hận sao?” Lúc chữa trị cho Tra Lý Tư và Ngô Giai Giai, độ ta ngẩng đầu nhìn Lý Trường An.
Lý Trường An cười: “Không chỉ có vậy đâu, ta còn muốn xem thay đổi vận mệnh là thế nào.” Tra Lý Tư nhìn Lý Trường An bước xuống tường thành, dáng vẻ Lý Trường An có hơi già đi, nhưng thứ thay đổi lớn nhất là khí chất không thể nói rõ.
Lý Trường An từng như thanh cương đao rỉ sét, trên đao đầy máu khô, nhưng vẫn sắc bén đến mức thổi lông cũng đứt.
Còn giờ Lý Trường An giống thanh đao cũ được lau sạch máu, xóa hết vết rỉ, rồi bôi dầu cất vào vỏ quý.
Dù bề ngoài có hoa lệ thế nào, vẫn thiếu đi sự sắc bén và lực áp bức đáng sợ.
Dù Lý Trường An ôn hòa, nhưng với Tra Lý Tư, một cường giả, khí tức Lý Trường An xưa nay vẫn ngang ngược và nóng nảy, còn nay hắn chẳng cảm nhận được gì.
Ngươi thu hồi phong mang, sao ngay cả lực áp bức của riêng ngươi cũng vứt bỏ? Tra Lý Tư nghĩ vậy, nhưng không nói ra.
Trên không, Hạ Tiểu Tiếu cười nhìn Lý Trường An, không ngăn cản bọn họ nói chuyện, nàng cho đủ thời gian, trái ngọt đã nằm trong tay, chậm chút nữa ăn cũng có sao.
“Ngươi đến là trong dự liệu, ngươi tin không?” Hạ Tiểu Tiếu không hề hoảng hốt, nụ cười tự nhiên như đang trò chuyện với bạn bè, thực ra nàng chẳng có bạn.
Lý Trường An gật đầu: “Tin.” Câu trả lời có hơi ngoài dự đoán của Hạ Tiểu Tiếu, nụ cười nàng dần tắt, nghi ngờ đánh giá Lý Trường An.
“Ngươi không tìm được cách hồi phục, nên ngươi muốn chết?” Nói xong Hạ Tiểu Tiếu từ trên trời xuống, cách Lý Trường An vừa ra khỏi cổng thành chưa đến mười mét, coi là thông cảm cũng được, coi như trò chơi cũng được, nói chung với Lý Trường An thì đây là chuyện tốt.
Lý Trường An cười nói: “Ta không thông minh, nhiều chuyện không nghĩ ra, nhưng ta khá giỏi đánh nhau, có khi đánh rồi tự dưng nghĩ thông.” “Chuyện nghĩ mãi không ra nên vứt cả mạng?” Hạ Tiểu Tiếu nghiêng đầu nhìn Lý Trường An, đưa ngón trỏ ra ngoắc.
Lý Trường An bất động như núi, Hạ Tiểu Tiếu định bắt Lý Trường An đến trước mặt, nhưng tinh thần lực đến trước người Lý Trường An như đá chìm biển sâu.
Lực lượng vô hình đến từ Nguyên Sơ, vậy chẳng lẽ lực lượng vô hình cũng là trăm sông đổ về một biển? Lý Trường An hít sâu cầm đao sau lưng.
Đao tên Tam Nhật Nguyệt Tông gần, nhưng Tam Chính Hạ cũng gọi ‘đao sư phụ để lại’, với Tam Chính Hạ thì nó không chỉ là một thanh đao.
Hiện tại Lý Trường An cầm đao, không kìm được mỉm cười.
Để ngươi nở rộ lần chói sáng rồi chết, chết trong tay ta thật đáng tiếc, dù là vận mệnh cố định, ít ra cũng phải văng bọt nước chứ.
Có lẽ Tam Chính Hạ không muốn thừa nhận lời mình nói, nhưng khi đó lúc chạy trốn khỏi Lý Trường An nàng vẫn nghe rõ đoạn này.
Tam Nhật Nguyệt Tông gần rời vỏ, cái lạnh thấu xương xộc thẳng vào mặt Hạ Tiểu Tiếu.
Hạ Tiểu Tiếu bản năng ngửa người ra sau, khí lạnh như dao găm kề cổ khiến nàng cực kỳ khó chịu.
“Sát ý thuần túy!” Hạ Tiểu Tiếu thì thào, nàng chưa từng thấy sát ý thuần túy như vậy, khác với đao ý kiếm ý, bản thân sát ý không phải là ý thức công kích.
Chẳng thà nói đại đa số mọi người đều học cách che giấu sát ý của mình, sát ý lộ ra quá nhiều, đối phương liền có phòng bị, đa phần mọi người xem sát ý như một loại khí thế.
“Ngươi dùng sát ý giết ta? Ngươi nghĩ có thể sao?” Hạ Tiểu Tiếu vẫn không thể tin Lý Trường An hành động ngốc nghếch.
“Nếu không thử, ta vĩnh viễn không biết mình có thể làm được đến đâu, dù là quá khứ hay hiện tại, ta toàn làm chuyện người khác thấy buồn cười.” Lý Trường An ngẩng lên nhìn Hạ Tiểu Tiếu: “Chẳng lẽ không đúng sao?” Một đao ra!
Có gió nổi lên, Lý Trường An vác đao xông về phía trước.
Sát khí xông thẳng lên trời, đao hạ như có chúng sinh lìa đầu.
Hạ Tiểu Tiếu giơ ngón trỏ lên chắn trước đao, sát ý thấu xương khiến đầu ngón tay nàng ngưng kết sương, ngón trỏ hạ xuống, Lý Trường An vừa ra khỏi cửa thành bị đánh bay ngược đập vào cổng thành.
Xương cốt toàn thân gãy nát không biết bao nhiêu, Lý Trường An nhổ ra một ngụm máu, nhưng máu vừa ra liền trở lại cơ thể, xương cốt như lật ngược tự động khép lại.
Lý Trường An đứng dậy, ngón tay quệt qua mũi đao, trên mũi đao có một giọt máu tươi của Hạ Tiểu Tiếu.
“Ngươi bị thương.” Lý Trường An cố gắng kéo khóe miệng, xương gò má và xương hàm vỡ vụn.
“Quy tắc của ngươi bắt đầu mất tác dụng.” Hạ Tiểu Tiếu quay đầu lại, tiện tay vung lên đánh nát kết giới không gian xung quanh đám Vương cấp còn lại, Vương Nam Minh cược mạng cũng không bù được cái vung tay của nàng.
Nàng mạnh đến mức làm người tuyệt vọng.
Hạ Tiểu Tiếu nhìn ngón trỏ bị thương của mình, vết thương chậm rãi khép lại, nàng cau mày, giọng nàng vang lên: “Giết hết bọn chúng.” “Vâng!” “Giết!” Đế Tuấn từ trên trời rơi xuống, quỳ gối xuống đất, cung kính nói: “Chi bằng để ta giao hắn?” Hứng thú nhìn Đế Tuấn mấy lần, Hạ Tiểu Tiếu gật đầu: “Thử xem đi, đánh cho tàn phế rồi mang đến trước mặt ta.” Vừa dứt lời, Hạ Tiểu Tiếu đã về lại ngai vàng, có người bưng đến trước mặt Hạ Tiểu Tiếu lượng lớn quân lương.
“Không đúng, chỉ ra tay ba lần sao lại hao tổn lớn như vậy.” Hạ Tiểu Tiếu cau mày, nàng không hiểu cái cảm giác đói bụng kia từ đâu đến.
Dù không đến ba lần ra tay mà cần mấy vạn lương thực bổ sung, thế này không được! Vấn đề rốt cuộc nằm ở đâu?
“Lý Trường An, chúng ta lại gặp mặt.” Đế Tuấn đứng lên, tóc biến thành màu vàng, một thân bạch bào, trên bào có Tam Túc Kim Ô bay lượn quanh Xích Nhật.
Chữa lành xương gò má và xương hàm, Lý Trường An lại cầm đao, đối thủ trước mắt là ai không quan trọng, ngược lại việc hắn cần làm là như nhau.
Như Lý Trường An nói, nghĩ mãi không ra vấn đề thì đánh một trận sẽ thông suốt, hắn bắt đầu suy tư xem sự khác biệt của sát ý rốt cuộc nằm ở đâu.
Gửi sát ý lên đao có thể phá vỡ làn da Hạ Tiểu Tiếu, nhưng còn thiếu rất nhiều, ngay cả chính hắn cũng không thể nắm bắt được sát ý của mình, vô hình sao chém được hữu hình?
Lúc nào suy nghĩ thiếu sót cũng không muộn, người cũng không thể mang tiếc nuối mà chết.
Ý thì đúng, có thể phá phòng ngự Đế Cấp, không gì đúng hơn được nữa, Lý Trường An từ đầu chí cuối vẫn là người có sát ý mạnh nhất, nhưng từ trước đến nay sát ý chưa từng mang lại gì cho hắn.
Đế Tuấn nhấc chân bước một bước về phía trước, hắn xuất hiện trước mặt Lý Trường An, ánh sáng trong tay ngưng thành Tam Xích Kiếm đâm về ngực Lý Trường An.
Nhưng bị một đao chặn lại.
“Ngươi theo kịp tốc độ của ta?” Đế Tuấn hơi ngạc nhiên, tốc độ tay không chậm, Tam Xích Kiếm tan biến, hắn tung một quyền vào ngực Lý Trường An.
Tiếng xương ngực vỡ như tiếng người dẫm lên bánh quy, xương sống Lý Trường An nhô ra, người cong như con tôm, một cước đạp xuyên mặt đất, dù đầu gối phản gãy vẫn không lùi nửa bước.
“Hạ Tiểu Tiếu không thể... Tự mình tiến... Vào Mễ Thành đúng không?” Lý Trường An nuốt máu trong cổ, cơn đau kịch liệt ngược lại làm lộ nụ cười: “Đoán đúng!” Đạt Ma Khắc Lợi Tư suy tính chính xác, Hạ Tiểu Tiếu không tự tay đánh sập được cửa thành, thậm chí nàng không vào được Mễ Thành, nếu không lúc này Hạ Tiểu Tiếu đã đứng trên tường thành xem cái trò hề này.
Đế Tuấn gật đầu: “Không sai, nhưng thì sao?” "Các ngươi chết sau ta sẽ đánh nát cửa thành, trải thảm đỏ nghênh đón bệ hạ vào thành." Lý Trường An cắm đao xuống bên người, chống đao ngồi dậy, thân thể thương thế dường như khép lại.
"Khụ khụ... Ngươi cũng đã nói là sau khi ta chết đi." Lý Trường An che miệng, máu tươi từ kẽ tay tràn ra lại đảo ngược trở về, nụ cười càng thêm xán lạn, hắn thẳng lưng.
"Mỗi người đi vào thế giới này đều có ý nghĩa, đời ta chẳng làm nên trò trống gì, lại được rất nhiều người kỳ vọng." Lý Trường An nắm chặt đao trong tay.
Ta chỉ muốn chứng minh một lần, dù chỉ lần này, chứng minh ta đáng giá được bọn hắn chờ mong!
"Đế Tuấn!" Lý Trường An cầm đao đứng lên: "Đường này không thông!" Ánh mặt trời chiếu xuống, Đế Tuấn tắm mình trong ánh vàng, hắn lộ ra nụ cười hiếm có, một nụ cười xuất phát từ niềm vui.
Lý Trường An, ngươi cả đời không nên chuyện, ta há lại không phải vậy... Không có bạn bè không có người thân...
"Ý nghĩa của ta sao?" Đế Tuấn giơ tay lên kết thành tường ánh sáng đỡ trước đao: "Lý Trường An, ta tức là mặt trời, không ai có thể ngăn được mặt trời." "Thanh đao này của ta là bạn tặng cho, có thể chém nhật nguyệt!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận