Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Sở Hữu Dị Năng

Chương 306: Chiến tranh không giống với phản kích (length: 9525)

Chương 306: Chiến tranh không giống với phản kích
Trên trời hạ xuống ánh sáng màu đỏ, Lý Trường An trước ngừng truy đuổi, sau đó Đế Tuấn cũng dừng bước lại ngẩng đầu nhìn trời.
“Có đế sẽ chết!” Đế Tuấn thì thào nói nhỏ, không cách nào che giấu sự chấn kinh của mình.
Đã bao nhiêu năm, chưa từng thấy qua có vị Đế Cấp nào vẫn lạc, cái loại cường giả đứng ở đỉnh phong thế giới này, bất luận là còn sống hay là ngã xuống, đều sẽ khiến thế giới cộng hưởng.
Đế Cấp dung hợp đạo của mình với bản thân, người là đạo, đạo cũng là người, mà phương pháp bọn họ truy cầu cảnh giới cao hơn, chính là đem đạo của mình dung hợp với thế giới.
Bởi vậy, Đế Cấp thuộc về thế giới này.
Lý Trường An che ngực, chỉ cảm thấy khó thở, tim chắn khó chịu, hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, đột nhiên liền biết vị Đế Cấp sắp chết kia là ai.
Đế Tuấn lấy lại tinh thần, nhếch miệng cười lớn: “Là tên phản thần giả chi vương kia phải chết đúng không? Chỗ dựa của ngươi càng ngày càng ít! Lý Trường An, chúng ta giảng hòa thế nào?
Ngươi giết không được ta, càng giết không được Nữ Đế, cho dù thực lực ngươi bây giờ, ngươi cũng không cách nào ngăn được hai vị Đế Cấp liên thủ, mà chỗ dựa của ngươi lại càng ngày càng ít.
Chi bằng rời khỏi nơi này, đi ẩn nấp, sự cường đại của ngươi trong tương lai, chỉ cần ngươi bước vào Đế Cấp, thế giới này liền không ai có thể cản được ngươi, cần gì hiện tại cùng ta cùng chết đâu?”
“Ta không có đang cùng ngươi cùng chết.” Lý Trường An lắc đầu, lộ ra nụ cười: “Ta không giết được ngươi, là vì ngươi chạy nhanh, hơn nữa bảo mệnh rất giỏi.
Còn việc ngươi không giết được ta, là vì ngươi hoàn toàn đánh không lại ta, cho nên đây không phải là cùng chết, ta chỉ là đang trêu đùa ngươi, việc này rất thú vị.”
Nộ khí nhanh chóng xông lên mặt Đế Tuấn, lại bị hắn mạnh mẽ đè xuống, miễn cưỡng lộ ra nụ cười: “Như vậy, ngươi bây giờ chơi chán chưa? Đi về phía trước nữa chính là địa bàn của Nữ Đế rồi.” Rời Gia thành quá gần, Đế Tuấn thậm chí không còn dám gọi thẳng tục danh của Hạ Tiểu Tiếu, hắn thậm chí không biết rõ tâm tình của Hạ Tiểu Tiếu bây giờ thế nào, nếu chẳng may đụng phải lúc Hạ Tiểu Tiếu tâm tình không tốt...
“Đến đây là đủ rồi.” Đạt Ma Khắc Lợi Tư lên tiếng: “Ngươi bây giờ cũng không mạnh hơn Hạ Tiểu Tiếu, huống hồ nàng bảo mệnh tại Đế Cấp là có tiếng.
Ngươi giết không được nàng, mà nàng sẽ làm ngươi bị thương, tổn thương do Đế Cấp gây ra không dễ lành, để chiến trường cho sau này, vô địch chi thế của ngươi cũng sẽ không đứt đoạn tại đây.”
Đế Tuấn nhìn chằm chằm vào ngực Lý Trường An, âm thanh này đã vang lên rất nhiều lần, đến cùng là thứ gì?
“Được thôi.” Lý Trường An thở dài, quay người rời đi.
Đế Tuấn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó con ngươi Đế Tuấn co rụt lại, phi tốc di chuyển sang một bên, Lý Trường An vốn đã rời đi đột nhiên đánh tới, giữa không trung nhấc chân bổ xuống.
Giống như người khổng lồ cầm chiến phủ theo trời giáng xuống chém vào, đại địa vỡ ra hai bên, mặt đất trong tiếng ầm ầm xuất hiện một cái khe sâu kéo dài mười mấy cây số.
Đế Tuấn chật vật lật nhào ra một bên, sau khi đứng dậy còn chưa kịp nổi giận, liền thấy Lý Trường An dang tay ra.
“Kia là đòn cuối cùng, ta thật sự phải đi.” Sau khi nói xong, Lý Trường An quay người rời đi.
Hiện tại Lý Trường An đã không còn đáng tin, ánh mắt Đế Tuấn không dám rời khỏi Lý Trường An.
Vừa đi được vài bước, Lý Trường An lại quay đầu lại nói: “Cái Thái Dương Chân Hỏa này ngươi thu về đi, nếu không ta thà đánh tới lúc Hạ Tiểu Tiếu ra khỏi thành.” Vừa nói, Lý Trường An nâng tay phải lên hướng về phía Đế Tuấn, chậm rãi tiến một bước về phía trước.
“Được thôi.” Đế Tuấn bất đắc dĩ chuẩn bị thu Thái Dương Chân Hỏa về, nhưng đột nhiên trong lòng cuồng loạn.
Không đúng! Hắn vốn không phải là người sẽ quan tâm đến chuyện này! Báo động trong lòng vang lên, Đế Tuấn thu tay lại muốn lùi về phía sau.
Nhưng mà nắm đấm của Lý Trường An đã vung ra, lực bắt đầu từ dưới chân Lý Trường An, trừ cánh tay phải ra, mỗi một thớ cơ bắp đều co quắp lại, lực lượng dồn lên cánh tay phải.
Nắm đấm vung ra khẽ rung lên một cái, lực lượng bộc phát, tất cả vật chất phía trước trong nháy mắt vỡ nát, kình quyền vô hình như sóng thủy triều.
Đế Tuấn chỉ kịp bình di sang một bên nửa bước, kình quyền đã đánh trúng vào nửa thân trái của hắn, nửa thân thể nổ tung thành huyết vụ.
Nửa thân thể còn lại hóa thành một đạo lưu quang, thoáng chốc xuất hiện ở vài cây số bên ngoài, sau đó mượn ánh mặt trời bắt đầu khôi phục thân thể, Đế Tuấn thậm chí không dám ở lại vị trí cũ để hồi phục.
“Lý Trường An, ngươi không có nửa điểm phong thái của cường giả!” Tiếng rống giận dữ theo Đế Tuấn rời đi càng lúc càng xa, hắn không còn tin Lý Trường An nữa, nhanh chóng bỏ chạy.
“Đáng tiếc.” Lý Trường An thở dài, Đế Tuấn cảnh giác quá cao, vừa rồi tập kích bất ngờ vẫn không giết được hắn.
【 quán thông 】 là kỹ xảo, không phải dị năng, Lý Trường An bắt đầu nghiên cứu từ lần thí luyện thứ bảy, hắn cần một đòn sát thủ, đặc biệt là khi đối mặt với những ‘người lá sắt’.
Khi đó nhược điểm của hắn rất rõ ràng, một khi gặp người có vẻ ngoài kiên cố, vũ khí của hắn lại không công phá được phòng ngự của đối phương, như vậy hắn chỉ có thể chờ chết.
Mà 【 quán thông 】 không chỉ là 'cách núi đánh trâu', càng là lấy tốc độ cực nhanh, khiến cho quyền kình sau khi tuột tay trong thời gian ngắn lực lượng không bị tiêu tán.
Đấm một quyền ngoài trăm thước, quyền kình đánh trúng mặt tường, cũng sẽ chỉ để lại một dấu đấm.
Đây là kỹ xảo độc nhất của Lý Trường An, nếu như hắn có truyền thừa, hắn chỉ muốn dạy cho đời sau một chiêu này, những Đế Cấp khác có nhiều cách để đạt được hiệu quả tương tự, sẽ không đặc biệt nghiên tập loại chiêu thức này.
Âm thanh của Đạt Ma Khắc Lợi Tư mang theo chút ý cười: “Ngươi thành công rồi, hắn tuy không chết, nhưng sau này nhắc đến ngươi hắn sẽ run rẩy!
Hắn lại vì một câu ‘Vạn Thế Vương Giả’ mà bối rối, chỉ cần trong lòng còn e ngại, hắn vĩnh viễn không thắng được ngươi, đây cũng là ưu điểm của ngươi.”
“Không hẳn, trước kia ta không có ưu điểm này.” Lý Trường An cuối cùng liếc nhìn về hướng Gia thành, hắn cảm nhận được một ánh mắt đang đặt trên người mình.
Đã từng hắn cũng có e ngại, cũng có những kẻ thù không dám phản kháng, nhưng theo những người bên cạnh từng người rời đi, hắn bị ép mất đi sự e ngại này.
Có lẽ là từ khi đội trưởng rời đi, hắn đã giết chết trong lòng kẻ nhút nhát của chính mình, dù nhát gan nhưng luôn tràn đầy hy vọng vào tương lai.
“Đạt Ma Khắc Lợi Tư.” Lý Trường An đi trên hoang mạc: “Trong kho dữ liệu của ngươi có tư liệu về Thánh đường không? Ta đang nói Thánh đường là người.” Huyết sắc trên bầu trời vẫn tồn tại, đây không phải màu sắc của bầu trời, cũng không phải là tia sáng, huyết sắc nồng đậm sẽ chỉ xuất hiện trong mắt và não của sinh vật.
“Thánh đường, đứng đầu danh sách cường giả, nữ, thực lực Đế Cấp, hư hư thực thực đã tiếp xúc tới lĩnh vực thần linh trong truyền thuyết.” Giọng Đạt Ma Khắc Lợi Tư có chút bất đắc dĩ: “Nàng cũng là một trong những đối tượng mà ta rất muốn tìm hiểu.
Các Đế Cấp ở vị trí thứ hai trong danh sách đều cho rằng cảnh giới phía trên Đế Cấp có liên quan đến thần thoại, họ gọi điều kiện tiên quyết để bước vào cảnh giới đó là ‘Lĩnh vực của Thần’.
Bước vào lĩnh vực này không nhất định sẽ đột phá được, nhưng muốn đột phá nhất định phải bước vào lĩnh vực của Thần trước, trước mắt, Thánh đường được cho là người duy nhất gần chạm tới, thậm chí đã bước vào lĩnh vực của Thần.”
“Gần tới mức nào? Hay nói cách khác nàng và Lý Thiên đế cách nhau bao xa?” Lý Trường An thở dài, hắn hiện tại còn không giết được Lý Thiên đế.
Im lặng một lúc, Đạt Ma Khắc Lợi Tư đáp lời: “Ta không có cách nào trả lời ngươi, đáp án loại này chỉ có lý tính có thể nói, mà lý tính không có số liệu để phân tích, ta không đưa ra phán đoán được.”
“Tương lai sẽ gặp nhau.” Lý Trường An tiếp tục đi về phía trước, phía trước là Mễ thành, nhưng đầu tiên là quân đoàn của Gia thành.
Hơn mười vạn người nhìn Lý Trường An từ xa đi tới, không biết ai là người buông vũ khí đầu tiên, cúi đầu xuống, sau đó hơn mười vạn người đồng loạt cúi đầu nhường đường.
Lý Trường An xuyên qua đám người, hắn chưa từng ngoảnh đầu nhìn xung quanh.
Người gây chiến không cân nhắc cái gì là thiện ác đúng sai, những binh lính này cũng chỉ là tuân theo mệnh lệnh, nếu trong lòng có người mang thiện niệm, nhiều lắm thì khi tàn sát thành trì họ sẽ lén tha một hai mạng người.
Vậy những người được tha có cảm tạ những binh lính đó sao? Kẻ xâm lược chỉ khi thất bại mới mang tội danh, những người sống sót sẽ ghi khắc hận thù.
Một dải lụa bung ra từ trong đám người, cuối cùng có người không kìm nén được, muốn thử xem có thể chém giết Lý Trường An ở khoảng cách gần như vậy hay không.
Kẻ đánh lén tốc độ rất nhanh, đao quang như thác nước, lộng lẫy bên trong tràn đầy sát khí.
Đao quang rơi xuống đầu Lý Trường An, thanh cương đao tinh chế nát vụn trên mặt đất, giữa mi tâm Lý Trường An xuất hiện một vết thương giống như con mắt dọc, còn kẻ đánh lén đã mất đầu.
Cái xác không đầu bị Lý Trường An nhét xuống dưới chân, đây là một người cấp Vương, có thể bước vào cấp Vương, ít nhiều đều có chút tính tình, chỉ là đã đặt sai chỗ.
Không ai thèm nhìn cái xác kia, con đường dẫn đến Mễ thành càng thêm rộng mở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận