Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Sở Hữu Dị Năng

Chương 352: Thái thủy (length: 9845)

Chương 352: Thái Thủy
Giải thích rất lâu, rốt cuộc cũng khiến vợ chồng Hùng Lục là Gia Thượng Y Oa tin tưởng hắn và ma nữ kia chỉ là bạn bè, Lý Trường An cảm thấy còn mệt hơn cả đánh một trận.
Nhưng hắn không hề thấy phiền.
Lý Trường An chưa từng trải qua những điều này, cuộc sống của hắn kỳ thực đã kết thúc vào năm mười lăm tuổi, sau này chỉ là cố gắng sống sót mà thôi.
Nghe vợ chồng Hùng Lục lải nhải, Lý Trường An cũng nhớ đến cha mẹ mình, và nghĩ về giấc mơ kia.
Nếu họ còn sống, có lẽ cũng sẽ như thế này, thúc giục hắn đưa bạn gái về nhà, mẹ sẽ nắm tay Nàng kể chuyện lý thú hồi nhỏ của Lý Trường An, còn cha thì sẽ lấy cớ rủ hắn ra ban công hút thuốc.
Có lẽ... có lẽ...
Lái xe là một việc khô khan, dễ khiến người mệt mỏi, Lý Trường An cố đến giữa trưa thì cũng buồn ngủ không chịu nổi nữa, không dám gắng gượng, đổi cho Hùng Lục, còn hắn thì ngả ra ghế phụ ngủ.
Khi tỉnh lại thì trên người có thêm một tấm thảm, cũng không biết ai đắp lúc nào, bên ngoài vẫn còn mưa nhỏ.
“Tỉnh rồi?” Phân Ny từ hàng ghế sau đưa cho một chai nước.
Lý Trường An cẩn thận nhận lấy, khẽ nói: “Cảm ơn.” Trời đã tối, nhìn đồng hồ trên xe, hắn đã ngủ khoảng sáu tiếng, lúc này xe đã tắt máy, xung quanh có thể nghe được tiếng mọi người đang thì thầm bàn tán gì đó.
“Cây cầu phía trước hình như có chút vấn đề.” Hùng Lục cầm hộp thuốc lên ngửi rồi lại bỏ vào túi, cuối cùng vẫn không nỡ hút.
Trên đường đến Nha thành có một con kênh, sau tận thế do quái thú mà trước đây con kênh rộng nhất chỉ khoảng ba trăm mét thì bị mở rộng thêm, nơi rộng nhất ước chừng năm trăm mét.
Lần trước Lý Trường An đi qua cầu bắc ngang sông vẫn còn khá tốt, dù sao hội người săn bắn và Đế Quốc vẫn thường xuyên duy trì và xây dựng, nhưng lần này thì cầu đã sập.
Chỗ xe đang dừng cách cầu lớn còn khoảng sáu bảy cây số, nhưng không cản được người đi lên phía trước thăm dò tin tức rồi mang về.
Cầu bị sập khi nhóm đội ngũ đầu tiên đi qua, tiếng động không nhỏ, còn kinh động đến quái thú trong biển, mấy trăm người bị chết chìm, mấy chục người chết vì bị quái thú cắn.
Nhưng quân đội đã ra tay, đánh chết tại chỗ vài con quái thú gây họa, hiện giờ đang khẩn trương sửa gấp.
Quân đội qua cầu thì đơn giản thôi, dù sao chỉ có hơn ba nghìn người, nhưng họ cũng phải hộ tống hơn vạn người nhà thuộc đi cùng, nếu không tính đến dân thường thì cũng phải tính những người nhà này.
Nếu không thì việc sửa chữa cầu vất vả thế này chẳng ai thích, giờ chỉ có thể điều động dị năng giả thích hợp trong dân đến giúp, còn cần những người có kiến thức liên quan hỗ trợ.
Một cây cầu bắc ngang mấy trăm mét không phải cứ mang đá đến là xong, còn phải tính toán đến độ chịu lực các loại, nếu không thì cũng chỉ có thể để dị năng giả chống đỡ cầu.
Như thế sẽ mệt chết người.
Hùng Lục vui vẻ nói: “Cũng may chúng ta chuẩn bị đầy đủ, không uổng công ta đặc biệt mang lò nướng đến, bữa tối muốn ăn gì?”
“Thịt hầm đi, trời mưa ăn thịt hầm là ngon nhất!” Y Oa liếm môi, rõ ràng là một con mèo tham ăn.
Khi còn ở Mễ thành cả nhà vẫn còn hơi hoang mang, nhưng sau khi rời đi thì lại nhẹ lòng hơn, hơn nữa cả nhà không phải chia xa.
Tâm trạng cũng tốt hơn, vợ chồng Hùng Lục lấy mình làm gương trong việc giáo dục Y Oa, nếu mình không làm được thì cũng sẽ không ép Y Oa làm.
Không có kiểu mong con thành phượng, chỉ dạy nhiều nhất là phải biết đủ mới thấy hạnh phúc.
“Được thôi, vậy thì ăn thịt hầm, nhưng con phải chịu khó dựng lều lên, vải chống nước ngay bên cạnh con đó.” Xoa mũi con gái, Hùng Lục mở cửa bước xuống xe.
Lý Trường An cũng mở cửa bước xuống, khi chân hắn vừa chạm đất, thời gian bỗng ngừng trôi.
Phía trước có một thiếu niên đang ngồi trên không trung, tay cầm một hộp đồ ăn không biết lượm được ở đâu.
“Mấy tháng không gặp, ngươi gầy đi nhiều.” Thiếu niên đưa hộp đồ ăn cho hắn: “Ăn chút chứ?”
Lý Trường An im lặng nhìn thiếu niên, khuôn mặt này dù nhìn bao nhiêu lần cũng thấy khó chịu, hắn thật sự tò mò Nguyên Sơ trong mắt người khác trông như thế nào.
Điều khiến Lý Trường An càng nghi ngờ là, vì sao hắn lại thấy Nguyên Sơ ở đây!
“Chê ta ăn rồi nên bẩn?” Thiếu niên lại lắc hộp đồ ăn trong tay.
Lý Trường An chỉ có thể nhận lấy, thiếu niên còn chu đáo chuẩn bị thìa, dưới ánh nhìn chăm chú của Nguyên Sơ, Lý Trường An chỉ đành cầm thìa ăn một miếng.
Điều làm hắn khó hiểu là rõ ràng trong miệng là thịt nhưng lại có hương thơm ngát của trái cây.
“Kỳ lạ lắm đúng không, giác quan của ngươi sẽ lừa ngươi đấy, nhìn thấy, sờ thấy, nếm được đều là giả.” Thiếu niên nhún vai, cả hai cùng bay lên không trung.
Lý Trường An không cách nào khống chế được hành động của mình, chỉ có thể mặc cho thiếu niên điều khiển thân thể mình, vừa thở dài vừa nói: “Lần này ngươi tìm ta có chuyện gì?”
“Ngươi thật là chẳng hiểu chút nào về phép lịch sự.” Thiếu niên có vẻ mặt thở dài tương tự: “Đầu tiên là phải cảm ơn ngươi, nhờ sự giúp đỡ của ngươi mà ta đã lấy lại được một phần năng lực.”
Thiếu niên chỉ tay xuống phía dưới cây cầu đang được sửa chữa, cây cầu mấy trăm mét đã biến mất, những dị năng giả đang làm việc được đưa lên đất liền.
“Bây giờ ta đã có thể can thiệp một phần hiện thực.” Thiếu niên cười nói: “Theo con đường ban đầu, ngươi sẽ đi qua chỗ đó để đến Nha thành, nhưng ta đã thay đổi vận mệnh của ngươi.”
Lý Trường An nhíu mày không nói gì, hắn không rõ việc thay đổi vận mệnh này có lợi hay có hại, huống hồ hắn cũng chẳng đoán ra được ý đồ của Nguyên Sơ, đó là một đối thủ hoàn toàn không thể đánh bại.
Việc Nguyên Sơ lấy lại được năng lực hẳn là do thiếu niên dưới Thông Thiên Tháp.
Thiếu niên xòe bàn tay ra, trong lòng bàn tay có thể thấy cảnh sinh diệt của vạn vật, hắn nói tiếp: “Đây là năng lực có liên quan đến sự khai thiên lập địa, rất lâu trước đây ta đã mất đi phần năng lực này rồi.
Để ngươi hiểu theo cách khác thì từ danh sách đầu tiên, ta đã mất đi toàn bộ năng lực, nhưng ta không thể chắc năng lực của người nào được sinh ra từ lúc nào.
Nếu như khả năng tiếp thu của ngươi vẫn ổn, thì hẳn là đã nghe ra rằng ba thế giới thực chất là một thể, một thế giới diệt vong thì thế giới mới sẽ ra đời.”
“Ờ.” Lý Trường An gật đầu, có vẻ là hiểu nhưng lại rất qua loa.
Ngây người vài giây, thiếu niên bật cười: “Ngươi ít nhất cũng phải nghe ta chứ, càng hiểu rõ về bản chất của thế giới, ngươi sẽ càng mạnh!
Giống như chuyện ngươi đang nghĩ đến, bản chất là gì? Những thứ vô hình sẽ tác động đến hữu hình như thế nào? Vô hình thì không thể chạm vào, vậy nó có tuân theo quy tắc nào không?”
Lần này thì Lý Trường An có phản ứng, hắn bắt đầu suy nghĩ, ý niệm không phải vật hữu hình mà chỉ là một khái niệm, vậy làm thế nào nó có thể tác động đến hiện thực?
Thiếu niên chống cằm cười nói: “Nói cho ngươi biết, ý niệm cũng là năng lực của ta, tất cả những thứ vô hình đều nằm trong phạm vi quản lý của ta.
Ta đã tạo ra nhân loại bằng những thứ đã có cộng thêm năng lực của ta, người tạo ra các ngươi dùng chính cơ thể của mình, ban đầu chỉ có ta và hắn sinh ra sự sống.”
“Những người khác thì sao?” Lý Trường An lên tiếng hỏi: “Ai sinh ra đầu tiên? Những người khác đâu?”
“Cuối cùng ngươi cũng chịu hỏi ta một câu.” Nụ cười của thiếu niên biến mất, hắn thở dài: “Bị ăn hết rồi, bị một tên không được bình thường ăn sạch.
Nhân tiện nói một câu, tên đó sau khi ăn xong những người khác đã tạo ra các ngươi, ngay từ đầu hắn đặt tên cho các ngươi là ‘thái thủy’.”
Lý Trường An há hốc miệng, có một số chuyện thật không cách nào khống chế bản thân không được kinh ngạc, thiếu niên mỉm cười lặng lẽ nhìn Lý Trường An đang ngây người.
Một lúc sau Lý Trường An mới thở phào một hơi, vội vàng hỏi: “Vậy sau đó thì sao? Tại sao hắn lại tạo ra chúng ta? Rồi hắn đi đâu?”
“Ta không biết.” Thiếu niên giơ hai tay lên: “Ta đã nói rồi, tất cả đều bị hắn ăn hết, làm sao ta biết sau này đã xảy ra chuyện gì.
Dù sao thì hiện tại chỉ còn lại ngươi và Lý Nho, Lý Nho thì sắp chết rồi, hắn đang điên cuồng thiêu đốt sinh mệnh để chiến đấu, ta đoán hắn không sống qua mười ngày đâu.
Có lẽ đợi Lý Nho vừa chết thì ngươi sẽ tự mình tìm được đáp án, đến lúc đó thì tiện thể thăm hỏi hắn giùm ta một tiếng, tốt nhất là mắng hắn vài câu.”
Lý Trường An cười khổ: “Ta đâu còn là phản thần giả nữa, Hạ Tiểu Tiếu đã cướp đi toàn bộ năng lực của ta rồi, ngươi nên đi tìm Hạ Tiểu Tiếu mới đúng chứ.”
Thiếu niên cười ranh mãnh, dùng ánh mắt nhìn đồ ngốc cau mày nói: “Vậy thì ngươi tự sát đi là vừa, dù sao ngươi sống cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Đầu óc của ngươi đâu phải để tăng cân, nếu như ngươi được tạo ra chỉ vì những năng lực kia, vậy thì ta cũng tạo ra được mà.”
Khi Lý Trường An vẫn còn đang ngơ ngác, thiếu niên búng tay lên giữa trán Lý Trường An, phát ra tiếng kêu giòn tan, đầu Lý Trường An thậm chí ngửa ra phía sau.
“Suy nghĩ cho kỹ vào, bỏ những năng lực kia đi, cũng bỏ luôn cả quy tắc, không có gì phiền muộn thì bản chất của ngươi là gì? Ngươi khác với đồng loại của mình ở điểm nào!
Ta thật sự không muốn nói ngươi ngu, vậy nên hãy suy nghĩ cho kỹ vào, nếu không nghĩ ra thì cứ chết đi, cùng lắm thì tám mươi năm nữa ta sẽ tự tay hủy diệt thế giới này.”
Lý Trường An nghiến răng vịn trán, rõ ràng không có chút sưng tấy hay bầm tím nào, nhưng hắn lại đau không chịu nổi.
Quay đầu nhìn lại thì không còn thấy bóng dáng thiếu niên đâu nữa, còn hắn thì vẫn ngồi bên cửa xe, một chân đặt trên mặt đất, đang định xuống xe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận