Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Sở Hữu Dị Năng

Chương 151: Đứng lên nói chuyện với ta (length: 12851)

Chương 151: Đứng lên nói chuyện với ta.
Tiếng sấm rền vang như xé toạc trời đất, nhưng không phải từ trên trời giáng xuống. Người dân trong Tân thành nghe tiếng sấm, vội vã ra ngoài xem, chỉ thấy luồng Lôi Quang bay thẳng về phía Cựu thành.
Trong phòng, Vạn Thái Bình đột ngột lớn tiếng: “Kinh lôi, cái này thông thiên tu vi trời đất sụp đổ tử kim chùy…” Hắn cất giọng hát một câu, nhưng chẳng ai tiếp lời, cảm thấy hơi mất hứng nên vờ như không có gì xảy ra, tiến đến vỗ vai Lý Trường An bên cửa sổ.
Lý Trường An nói: “Người của Tân Thế giáo tới, hai tên Bán vương. Đế Quốc phái đến một vương một bán vương, xem ra có chút ít.”
“Lôi Quang đó chắc là Tra Lý Tư. Gia tộc Phan Đức Lạp Cống cũng đã đổi tên một Đại tư tế của Tân Thế giáo cho Tra Lý Tư, còn tên Bán vương kia ta không biết là ai.”
“Vương cấp và Bán vương cấp của Đế Quốc tới thì cảm thấy áp bức mà không thấy người, nhưng có chút quen thuộc.” Vạn Thái Bình hỏi: “Người quen?” “Không dám chắc.” Lý Trường An quay đầu nhìn vào trong phòng: “Nàng thế nào rồi?” Trước đó hắn không biết Vạn Thái Bình đã nói gì với Liên Hương, cố ý tránh mặt hắn. Mà từ khi Vạn Thái Bình ra ngoài, Liên Hương cũng không còn làm ầm ĩ nữa.
Với Lý Trường An, sự yên tĩnh là tốt nhất.
Vạn Thái Bình nhún vai: “Không có gì, ta nói mấy chuyện về ngươi thôi, chắc nàng đang suy nghĩ xem nên làm thế nào đó.”
“Đế Quốc đã phái viện binh tới, chúng ta có nên rời khỏi đây không? Bọn họ đến quá nhanh, ta không có cơ hội tiếp tục chiến đấu.” Lý Trường An lại nhìn ra cửa sổ, không phải hắn thông minh hơn Vạn Thái Bình, mà là hắn hiểu rõ nhiều chuyện đời thường hơn.
Đế Quốc sẽ không bỏ rơi Nha thành, trong Nha thành còn có một Thí Luyện Sở. Nên chắc chắn sẽ phải đánh một trận nữa, nhưng có lẽ sẽ không dồn quái thú vào đường cùng.
Sau khi nói rõ mọi chuyện cho Vạn Thái Bình, hắn liền hiểu ngay.
“Đoán chừng bọn chúng sẽ yêu cầu quái thú nhường vị trí hiện tại ở Cựu Nha thành, sau đó Đế Quốc chỉ cần khu vực xung quanh Thí Luyện Sở, còn lại sẽ để lại cho quái thú?” Vạn Thái Bình càng nghĩ càng thấy mọi việc trở nên rõ ràng.
Đến lúc đó, trật tự ở Nha thành thuộc khu Nam Mỹ có lẽ sẽ phải thay đổi, trở thành nơi chia sẻ đất đai giữa người và quái thú.
Úc thành cũng đã có tiền lệ như vậy. Dân số của Úc thành vốn dĩ không nhiều, một phần năm diện tích đại lục dùng để xây thành trì.
Nhưng Nha thành thì khác, một châu một thành, đồng nghĩa với diện tích Nha thành không nhỏ.
Diện tích Nha thành ước chừng 300.000 kilômét vuông, một thành trì rộng lớn khó tin vào thời kỳ trước tận thế, nơi cư ngụ của 30 triệu người.
Nhưng bây giờ sau khi đánh một trận với quái thú, dân số trong Tân Nha thành chỉ còn chưa đến bảy triệu người. Trong bảy triệu người đó, số người có dị năng cao cấp cực kỳ ít, không thể là lực lượng chủ chốt trong chiến tranh.
Có nghĩa là cuộc chiến lần này chủ yếu là cuộc chiến của người có dị năng cao cấp với quái thú. Đế Quốc nếu muốn chiến thắng thì sẽ chỉ sử dụng một lượng nhỏ nhân lực, xây dựng một khu quân sự bao quanh Thí Luyện Sở.
Những điều này không khó đoán. Dù sao, cả hai người đều không phải dân thường ở tầng lớp dưới cùng của xã hội, có thể tiếp xúc đến những chuyện Đông Tây, quyết định tầm nhìn của họ.
Trong phòng vang lên tiếng sột soạt quần áo, Liên Hương bước ra. Lúc này đã có quả cầu sưởi ấm của Vạn Thái Bình, nàng đã thay một chiếc áo sơ mi lớn và quần short jean.
“Hai người dậy sớm quá ha, bên ngoài vừa rồi có tiếng sấm hả?” Liên Hương dụi dụi đôi mắt buồn ngủ, hình như vừa ngủ một giấc rất ngon.
Từ lúc gặp mặt đến giờ, đây là lần đầu tiên nàng xuất hiện với vẻ luộm thuộm như vậy, nhưng vẫn không làm giảm đi mị lực của nàng.
Người đẹp dù làm gì cũng đẹp. Vạn Thái Bình gật đầu: “Viện binh của Đế Quốc tới rồi, Giáo Quốc cũng phái người đến. Ngươi tính sao sau này?” Bọn họ tin Liên Hương có thể hiểu được, ở lại chỉ có thể làm người chiến đấu. Năng lực của Liên Hương đạt đến mức độ nào đó rất mạnh, nhưng lại không thuộc loại người chiến đấu.
Dị năng của nàng dường như không có hiệu quả cường hóa cơ thể, khi Lý Trường An ra tay giết nàng, đã cảm nhận được sức mạnh của dị năng giả cấp D.
“Ta có quyền quyết định mình sẽ đi đâu không? Chỉ mong lần này có thể rời đi hoàn chỉnh, chứ không phải bị chia nhỏ thành từng túi nhỏ nữa.” Liên Hương cười tự giễu.
Nói những lời đáng sợ bằng giọng nói dịu dàng, Vạn Thái Bình thực sự không nhịn được mà nổi da gà.
Lý Trường An nhìn về hướng cửa phòng, nhíu mày nói: “Có người tới, là đến tìm ngươi.” “Ra tay không?” Vạn Thái Bình hỏi ý kiến Lý Trường An, nhíu mày.
Lý Trường An lắc đầu, đi về phía phòng.
Vạn Thái Bình thở dài đi theo. Hắn biết bây giờ không phải lúc ra tay. Còn chưa biết người đến muốn gì, huống chi quân viện trợ của Đế Quốc có lẽ đang ở Cựu thành.
Ngoài thành không chỉ có Lôi Đình, mà còn có Kiếm Quang và hỏa diệm mà người bình thường không thấy được. E rằng quân viện trợ của Đế Quốc đang giao chiến với quái thú ở Cựu Nha thành rồi.
Hai bên đang thăm dò lẫn nhau thôi, chưa đến lúc sinh tử.
Tiếng gõ cửa vang lên. Liên Hương lắc mông mở cửa, nửa tựa vào cửa phòng nhìn gã tráng hán bên ngoài.
Đi đầu là một người đầu trọc, trên đỉnh đầu có hình hoa sen đỏ không rõ ràng. Phía sau là một gã gầy gò, nom không quá hai mươi tuổi, thần sắc thờ ơ như không quan tâm đến mọi thứ bên ngoài.
Người đầu trọc nhìn Liên Hương, đôi mắt tham lam không hề che giấu, lướt khắp người nàng từ trên xuống dưới, liếm môi nói: “Vị phu nhân này, đại nhân chỉ huy bảo chúng tôi đến đón cô. Các đại nhân của Đế Quốc đang ở sở chỉ huy, đang thiếu nữ hầu bưng trà, tôi nghĩ cô sẽ không cự tuyệt chứ?” “Ồ?” Liên Hương cười như không cười: “Đơn giản vậy thôi sao? Hôm nay ngươi sao lại bình tĩnh bất thường thế, không định đẩy ta vào trong phòng sao?” Đôi mắt người đầu trọc đỏ lên, quả thực là đang cố nhịn: “Hôm nay thời gian gấp rút, đợi cô trở về, chúng ta sẽ có nhiều thời gian.” Liên Hương bĩu môi: “Được thôi, ta đi thay quần áo khác.” Nói rồi nàng quay người vào phòng, nhưng không đóng cửa lại.
Người đầu trọc hiểu rõ ý đồ của Hắc Đạt Nhĩ. Liên Hương qua đó sẽ rót trà bưng nước. Nếu được đại nhân vật của Đế Quốc để ý đến, Hắc Đạt Nhĩ có thể coi Liên Hương như lễ vật dâng lên để lấy chút tình cảm.
Nếu hắn động tay động chân với Liên Hương lúc này, lỡ có đại nhân vật nào của Đế Quốc nhìn thấy, lại thêm có người ghét sự bẩn thỉu thì dù hắn có trăm cái mạng cũng không đủ chết.
Nhưng ngắm no mắt một chút cũng tốt, người đầu trọc trực tiếp đi theo Liên Hương vào trong.
Người đầu trọc cứ đứng ở cửa nhìn Liên Hương thay quần áo, đôi mắt đáng ghê tởm kia không ngừng liếc nhìn, chẳng hề hay biết phía sau lưng mình chính là một phòng khác.
Ở hai bên cửa phòng đứng Vạn Thái Bình và Lý Trường An. Vạn Thái Bình nháy mắt với Lý Trường An hai lần, nhưng Lý Trường An đều lắc đầu không nói gì.
Mãi cho đến khi rời đi, người đầu trọc vẫn không biết mình vừa đi qua đường chết hai lần.
Nghe thấy tiếng cửa đóng lại, Vạn Thái Bình mới nhíu mày nói: “Không ra tay thật sao? Nàng đi chuyến này e là không về được.” “Không về được cũng không liên quan đến chúng ta. Biết đâu đối với nàng, đó lại là chuyện tốt. Chúng ta cùng qua xem ai đến, tiện thể nghe xem bọn họ có ý định gì.” Lý Trường An lắc đầu.
Không phải vạn bất đắc dĩ, Lý Trường An vẫn chưa muốn rời khỏi Nam Mỹ. Ngoài nơi này ra thì chỉ còn lại Châu Phi và hai vùng cực Bắc Nam cấm địa là còn có chiến đấu để đánh.
Nguyên tắc ngầm giữa quái thú và phe loài người được thiết lập ở các khu dân cư của loài người. Nếu đi đến hai nơi kia, đám Vương cấp sẽ không theo bất kỳ quy tắc nào.
Hai người đi đến cửa, gặp một người trẻ tuổi mặt không chút cảm xúc đang đứng đó.
Chưa đến một giây ngạc nhiên, Lý Trường An tiến lên nửa bước, tung ra một quyền băng quyền. Quyền ra như rồng, không có tiếng động, nhưng quyền phong thổi bay tuyết đọng trong vòng mười mét.
Người trẻ tuổi giơ tay trái lên đỡ khuỷu tay Lý Trường An, tay phải ấn cổ tay Lý Trường An xuống. Hai vai khẽ run, hóa giải lực đạo từ quyền của Lý Trường An.
Lý Trường An thừa thế ôm tay trước ngực, lại tiến lên nửa bước dùng Thiết Sơn dựa vào.
Không ngờ Lý Trường An lại có chiêu này. Người trẻ tuổi vội vã không kịp chuẩn bị, ngực bị đâm vào cú Thiết Sơn dựa này.
Chỉ trong nháy mắt giao đấu, người trẻ tuổi đã bay ngược hơn mười mét, xương cốt trên vai trái và ngực vỡ nát.
“Người này sao lại không có một chút khí tức nào vậy!” Vạn Thái Bình lúc này mới phản ứng, đi theo Lý Trường An ra khỏi phòng.
Cả hai người đều không cảm nhận được bất kỳ khí tức nào ở ngoài cửa, nếu không đã không thể mở cửa ra một cách thoải mái như thế.
Người trẻ tuổi chậm rãi bò dậy, đôi mắt sâu hun hút như giếng cổ lóe lên chút thần thái. Hắn nhếch miệng cười: “Kỹ năng đánh lộn của ngươi rất giỏi!” “Là cao thủ.” Lý Trường An nói với Vạn Thái Bình rồi vén tay áo lên, từng bước tiến về phía người trẻ tuổi.
Tuyết đọng trong phạm vi mười mét đã bị tản đi bởi cú quyền vừa rồi của hắn, vừa vặn để lại một khoảng đất trống, hai người tuổi tác xấp xỉ đang đối mặt nhau.
Người trẻ tuổi không nóng nảy ra tay, hoạt động khớp vai trái bị đánh nát, nghe tiếng xương kêu răng rắc như rang đậu, rồi trong vài giây tất cả xương đã lành lại hoàn toàn.
Lý Trường An liếc mắt xuống mép tay áo và giày của người trẻ tuổi, nhíu mày nói: “Không phải người của Hắc Đạt Nhĩ. Là người của Đế Quốc hay Giáo Quốc?” “Nhìn ra được cả điều này, ngươi không tệ đó!” Người trẻ tuổi như mũi kiếm lao tới, vung quyền tấn công.
Vạn Thái Bình lại chiêu này thế bên trên thấy được mấy phần Lý Trường An Ảnh Tử.
Lý Trường An nghiêng đầu tránh đi, người trẻ tuổi lại là mạnh khuỷu tay đập xuống.
Có chút ý tứ! Lý Trường An hiếm khi có hứng thú, hai đầu gối hơi gập, rõ ràng một khuỷu tay thế đại lực trầm, lại như là đánh vào trên bông, tất cả lực đạo đều theo hắn nặng đầu gối mà tan mất.
Không đợi người trẻ tuổi lại ra tay, Lý Trường An chủ động xuất kích, vặn người cung eo, giống như là muốn đem người trẻ tuổi cõng lên đến như thế, hai tay giữ lại người trẻ tuổi còn chưa kịp thu hồi cánh tay, chỉ là ưỡn một cái cõng liền đem hắn văng ra ngoài.
Thân giữa không trung, người trẻ tuổi vẫn như cũ thấy được Lý Trường An theo sát mà đến, nhấc chân cao roi, mục tiêu chính là đầu của hắn.
Dù là còn chưa rơi xuống đất, người trẻ tuổi vẫn như cũ hai tay che lại đầu, nhưng mà sau một khắc Lý Trường An vốn dĩ nâng cao lên chân đột nhiên vặn chín mươi độ, đầu gối hướng xuống.
Dựa vào thính lực siêu việt nhân loại, người tuổi trẻ bên tai mơ hồ nghe được Lý Trường An dây chằng kéo đứt thanh âm.
Chân gãy đổi thành đá?
Còn chưa kịp chấn kinh, một cước này từ trên xuống dưới bổ vào người trẻ tuổi trên bụng, kình lực kinh khủng từng tầng xuyên thấu, xé rách bụng phá vỡ lớp mỡ đem dưới bụng cơ bắp từng tầng từng tầng xé rách.
Lúc người trẻ tuổi thân thể đập ầm ầm trên mặt đất, thắt lưng chỉ còn lại thắt lưng còn chưa bị cắt rời, máu thịt bẩn vãi đầy mặt đất.
Lý Trường An lắc lắc chân, đầu gối đứt gãy dây chằng lập tức phục hồi như cũ.
Trên mặt đất người trẻ tuổi ho nhẹ ra hai ngụm máu, các bộ phận cơ thịt bị đứt gãy tái sinh nhanh chóng, hoàn toàn không thấy chút tử khí nào.
“Lợi hại, từ lúc ta được sáng tạo ra, cho tới bây giờ chưa thấy qua có người thể thuật có thể sánh vai với ta.” Người trẻ tuổi lắc lắc ung dung đứng lên, đợi đến khi hắn đứng thẳng, trên thân thể đã không còn một chút vết thương.
Lý Trường An nhíu mày: “Sánh vai? Ngươi vừa mới nói thể thuật của ta cùng ngươi sánh vai?” Vạn Thái Bình vừa mới hỗ trợ——kết thúc, vậy mà có người nghi ngờ nơi duy nhất Trường An tự tin.
Sau một khắc, người tuổi trẻ chỉ thấy Lý Trường An đột nhiên xuất hiện trước người hắn, nhấc chân như chiến phủ, bổ xuống, tiếp theo trước mắt chính là dần dần tới gần mặt đất.
"M, mả mẹ nó!" Người trẻ tuổi giận mắng một tiếng, chiêu này đánh hắn suýt chút nữa bị khảm xuống đất.
Vừa mắng xong liền trong lòng cảnh giác sinh ra, vội vàng lăn lộn tránh đi, một cái nắm đấm không tính cường tráng lướt qua đầu của hắn nện trên mặt đất.
Oanh! Hơn mười mét phạm vi bên trong toàn bộ sụp đổ.
Lý Trường An giống như Phong Ma, từng bước một đi về phía người trẻ tuổi.
“Ngươi không phải nói ta và ngươi sánh vai sao?” “Thực lực của ngươi chỉ có thế này thôi sao?” “Ta chẳng biết gì khác, chỉ biết mỗi mấy thứ này thôi.” “Đứng lên! Không cần nằm rạp trên mặt đất nói chuyện với ta!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận