Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Sở Hữu Dị Năng

Chương 134: Luôn có một ngày đao điểm thiên địa (length: 12019)

Chương 134: Luôn có một ngày đao điểm thiên địa
Ngoài thành có một quái thú giống giao long lao ra từ mặt biển, xoay quanh ngoài trăm dặm, xa xa nhìn Pháp thành.
Gấu trắng hất áo choàng, giẫm chân trên mặt băng.
Nước biển rẽ sang hai bên, một tòa đầu kình dài hơn trăm mét kéo theo cỗ xe trồi lên khỏi mặt biển, trên xe là một ông lão râu tóc bạc phơ.
“Sát khí thật nặng.” Ông lão gắng sức mở mắt quan sát.
Hải Long nói tiếng người: “Chẳng lẽ là Trấn Thế vương?”
“Không phải.” Gấu trắng lắc đầu, một tay đặt bên cạnh chuôi kiếm: “Phán quyết của Tân Thế giáo, trước đó người nhà họ Chương từng giao đấu với hắn, chính là luồng sát khí này.”
Lão nhân nói: “Lại là một thiên kiêu nhân loại, còn chưa bước vào Bán vương đã tìm ra đạo của riêng mình, hắn sẽ vượt qua Bán vương, thẳng tiến Vương cấp, nhân loại lại thêm một vị vương giả.”
“Nhưng nhân loại luôn thích nội chiến, sát khí của hắn hướng về thành, sát khí nồng đậm như vậy, muốn nghịch phạt Vương cấp sao?” Hải Long lắc cái đầu lớn.
Gấu trắng lắc đầu nói: “Trong Pháp thành chỉ có một vương, là Trấn Thế vương, không ai có thể nghịch phạt Trấn Thế vương.” Nói rồi, gấu trắng nhìn vai mình, nơi bị quyền phong sượt qua, vết thương vẫn chưa lành.
Hải Long vừa định rời đi thì khựng lại, khó hiểu hỏi: “Chẳng lẽ không phải nghịch phạt Vương cấp mới cần sát khí lớn như vậy sao? Hay là kẻ không khống chế được sát khí? Cũng không đúng, kẻ mới vào nghề sao có thể đi ra đạo riêng của mình, chẳng lẽ hắn đi theo con đường giết chóc?”
“Không được, thiên kiêu này không thể chết trước khi chiến đấu.” Lão nhân lắc đầu, điều khiển xe cá voi kêu lên một tiếng.
Sóng biển cuồn cuộn, ba vị vương này muốn đặt chân lên đất liền.
Trên trời vang tiếng phượng gáy, có phượng từ phương bắc bay tới, mang theo hắc hỏa rơi trước mặt ba vương, hóa thành một nữ hài mặc áo choàng rộng.
Nữ hài từ xa nhìn thành, sau đó khoanh chân ngồi trước mặt ba vương.
“Ta tên là Ngũ Liễu Nhạn, chỉ là Bán vương, nhưng hôm nay, ta có lẽ có thể nghịch phạt chém vương.”
Hải Long run lên, như gặp phải thiên địch, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, lạnh giọng nói: “Vương không thể xâm phạm! Lời của ngươi phải trả giá đắt.”
Bầu trời đột nhiên tối sầm.
Một bóng người lướt ngang chân trời, đứng trên đám người, quân trang màu đen không giấu được khí phách, áo choàng bay theo gió, mơ hồ thấy chữ Trấn màu vàng kim.
“Tính ta một người thì thế nào?” Mây hạ xuống biển, tiếng gào thét vang vọng đất trời.
Hai nữ nhân, một lớn nắm đấm, một nhỏ lửa đen ngập trời.
Ba Phong vương, phải lùi lại trăm dặm không thể trở về.
Trong biệt uyển của Giang Thủy Bộ, ngoài Mã Hình Thiên ra, còn có một tráng hán đang chắn trước mặt Giang Thủy Bộ.
“Ngươi muốn ngăn ta?” Giang Thủy Bộ cau mày, phía sau hiện lên Hư Ảnh Khổng Tước.
Sát khí bủa vây.
Tráng hán lắc đầu: “An Nặc Đức hiến tám thành gia sản, lại từ bỏ chức thành chủ, cũng là người đầu tiên trong thành nhìn thấy con đường của giáo, giáo tông phong cho hắn chức Đại Tư Tế. Nếu phán quyết lấy danh nghĩa Nguyên Sơ phán tội An Nặc Đức thì không ai có thể cản được, nhưng hắn lại vì thù riêng. Giết Bồi Sâm thì thôi đi, hắn không nên đi giết An Nặc Đức, trong chuyện này An Nặc Đức chỉ là người hưởng lợi, không phải kẻ chủ mưu.”
Giang Thủy Bộ bước lên, Hư Ảnh Khổng Tước như ngưng thực, lạnh lùng nói: “An Nặc Đức sẽ trả thù hắn, hắn trừ bỏ mối nguy trước có gì sai, hoặc ngươi tránh ra, hoặc ta sẽ giết ngươi trước!”
“Ai.” Tráng hán thở dài: “Giáo tông đại nhân nói, nếu ngươi nhất quyết không lùi, vậy thì chỉ còn một cách.” Nhìn Giang Thủy Bộ sát khí ngày càng bốc lên, tráng hán không chọn cách khiêu khích.
“Phán quyết chỉ có thể ra một chiêu, nếu An Nặc Đức chết thì coi như xong, nếu An Nặc Đức không chết, ta sẽ đưa An Nặc Đức rời khỏi Pháp thành. Về sau phán quyết vẫn là phán quyết, giáo tông đại nhân có thể đảm bảo An Nặc Đức không tìm thù nữa. Huống hồ ngươi cũng tin tưởng, An Nặc Đức không đuổi kịp bước chân của phán quyết, điểm này giáo tông đại nhân có thể khẳng định.”
Giang Thủy Bộ do dự.
Quen biết Lý Trường An nhiều năm, Giang Thủy Bộ biết đối với Lý Trường An, bất cứ manh mối nguy hiểm nào đều không thể dung thứ. Có lẽ Lý Trường An không lo lắng An Nặc Đức trả thù, nhưng tiểu hài tử được Trường An cứu cần phải lo lắng. Hắn không vì bản thân, mà vì người khác.
Nhưng đứng ở góc độ Giang Thủy Bộ, hắn không muốn Lý Trường An lại trở về những ngày trước kia, ở lại Tân Thế giáo làm phán quyết có gì không tốt?
Trong thành, Lý Trường An từng bước một đạp lên trời, đi ra ngoài thành.
Đạp không thôi, khó lắm sao?
Rất khó!
Nhưng thấy Mã Trấn Thế làm được, Lý Trường An cảm thấy nếu Mã Trấn Thế làm được, thì vì sao hắn không thể? Hai người đều không có dị năng phi hành, Mã Trấn Thế dựa vào dị năng 【 Trấn Thế 】, dùng một lượng lớn tinh thần lực ép một khối không khí thành thực thể, nàng giẫm lên không khí mà đi. Còn Lý Trường An tụ huyết khí ở lòng bàn chân, hắn không bay, chỉ khống chế huyết khí bồng bềnh.
Trong thực chiến không có ý nghĩa gì, dù sao trên không tốc độ vẫn không nhanh bằng khi hắn chạy trên đất.
Nhưng mà quá ngầu!
Ta không thể ngầu một lần sao? Đây là câu hỏi cuối cùng Lý Trường An tự hỏi mình trước khi đạp không.
Ai mà chẳng có mộng ước làm đại hiệp, ai mà không muốn làm anh hùng, nếu là anh hùng thì phải xuất hiện theo phong thái anh hùng chứ.
Tiểu tử à, không biết ngươi có thấy cảnh này ở trong thành không…sau này phải trở thành một người như thế đó!
Lờ mờ vẫn nhớ rõ lúc cha mình sắp đi, từng nghĩ tới bỏ học đi làm thêm, vẫn nhớ cha lúc đó xoa đầu hắn, nói một câu.
“Những việc này để người lớn lo, cha còn có thể làm được, không tới phiên con vất vả. Người lớn không phải chỉ có vóc dáng to lớn, người lớn là một danh từ rất nặng, khi con biết lo cho người khác, biết gánh vác trách nhiệm của mình, khi đó cha không còn làm được gì nữa thì con cũng sẽ trưởng thành thành một người lớn.”
Lý Trường An đột nhiên có chút muốn cười.
Vạn Thái Bình mọc đôi cánh, vội vã đuổi theo, nhìn xuống chân Lý Trường An, đột nhiên thấy tủi thân.
Rõ ràng ngươi biết bay, sao lúc trước còn đòi cưỡi cổ ta!
Lý Trường An quay đầu nhìn Vạn Thái Bình bằng ánh mắt quái dị.
“Làm gì!” Vạn Thái Bình lại bày ra vẻ mặt thản nhiên: “Chúng ta là anh em, không cần phải khách sáo thế, nghe xa lạ quá!”
Lý Trường An lắc đầu: “Không phải, ta chỉ muốn hỏi đánh xong vụ này chúng ta nhất định phải trốn, sao ngươi lại theo ta mà không về thu dọn đồ đạc.”
“Nằm thảo, đúng là có đạo lý!” Vạn Thái Bình quay đầu bay đi.
Còn lo lắng cho Lý Trường An... Không hề có!
Đi đến hai dặm ngoài thành, Lý Trường An mới rơi xuống mặt tuyết, áo choàng phán quyết lúc trước vứt đi, giờ gió lạnh thổi đến thấu xương.
Ấm áp và lạnh lẽo chỉ là một bộ y phục khác nhau.
“Trường An.” Âm thanh Giang Thủy Bộ vang lên bên tai.
Lý Trường An ngẩng đầu nhìn lên trời, cười gật đầu: “Ừ, ta đây.”
“Giáo tông bảo ta mang lời đến, nàng nói điều kiện, vẫn hy vọng ngươi ở lại đảm nhận phán quyết của Tân Thế giáo. Nhưng ta biết ngươi không quan tâm đến cái này, nên ta không nói, ngươi vui là tốt, nhớ đi về hướng bắc, Cực Bắc không có người ở. Nếu có tương lai, ta sẽ gặp lại ngươi.” Giang Thủy Bộ nói xong.
Bên cạnh lại truyền tới một giọng nói kinh ngạc ngây ngốc.
“Lý Trường An?” Một thiếu niên trông chừng mười mấy tuổi chạy nhanh tới, mặt đầy phong trần, không biết đã đi bao nhiêu đường.
“Là ta.” Lý Trường An gật đầu, hắn cảm thấy một khí tức quen thuộc từ người thiếu niên này.
Thiếu niên "ô oa" một tiếng liền khóc nấc lên, nhào tới ôm eo Lý Trường An, nước mắt nước mũi làm ướt một thân hắn.
“Sao ngươi chạy tới đây, ta tìm ngươi lâu lắm rồi, từ Tắc Bắc chạy đến Tô Thành, từ Tô Thành chạy đến mười hai thành của Giáo Quốc!” Lý Trường An luống cuống, chỉ có thể vỗ nhẹ vào vai thiếu niên.
Khóc một hồi, thiếu niên mới nhớ ra chính sự, vội lấy từ trong ngực ra một phong thư và một sợi dây thừng đưa tới.
Trên phong thư viết ‘Gửi đệ Trường An thân mến’.
Lý Trường An thận trọng mở phong thư, trên đời này coi hắn là em trai chỉ có một người.
Thiếu niên lau nước mắt nức nở nói: “Tiên sinh đã về quê Gia Thành rồi, hắn nói muốn đi lấy hài cốt của phu nhân, hắn nhờ ta nhắn lại ba chuyện. Thứ nhất: Không vào S cấp không được vượt biển. Thứ hai: Hắn biết chuyến đi này thập tử nhất sinh, nếu hắn thật sự đã chết, hắn mong ngươi đừng báo thù cho hắn, có lẽ hắn biết ngươi sẽ không làm được, nên nếu ngươi muốn báo thù, thì đợi tới Bán vương cấp trở lên rồi đi. Thứ ba: Người nhà, bạn bè, người yêu, hắn đều đã có, nên đời này hắn không hối hận, hắn không biết rõ ngươi chọn cuộc sống thế nào, chỉ mong cả đời ngươi không hối hận.”
Một giọt đỏ tươi rơi xuống, thấm vào cuối câu ‘huynh trưởng của ngươi Lâm Thi Niên’.
Thiếu niên ngẩng đầu, nhìn Lý Trường An nước mắt máu trượt dài trên má.
“Ta...ta…ta không được khóc.” Lý Trường An không ngừng lau những giọt lệ máu trào ra từ hốc mắt, như là không dứt: “Lâm ca…ca!”
“Giang Thủy Bộ!” Ngoài thành một tiếng hét tê tâm liệt phế truyền đến tai Giang Thủy Bộ, đã bao nhiêu năm hắn không nghe thấy Lý Trường An gọi hắn như vậy, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành.
“Cút đi!” Hư Ảnh Khổng Tước đột nhiên phóng to, ngũ sắc lưu quang cuốn tới.
Tráng hán cau mày tránh ra.
Giang Thủy Bộ sau lưng mọc ra hai cánh, loáng cái đã đến ngoài thành, sau đó thấy Lý Trường An máu lệ không ngừng.
Lý Trường An buồn bã cười một tiếng, không còn phí sức lau nước mắt: "Mặc kệ điều kiện gì cũng được, muốn ta làm gì cũng được!" "Một chiêu, ngươi chỉ có thể ra một chiêu, mặc kệ An Nặc Đức chết hay không, các ngươi đều xong!" Giang Thủy Bộ không dám đến gần, lần đầu tiên hắn bắt đầu hoài nghi tín ngưỡng của mình.
Ta tín ngưỡng, có phải mang lại cho ta an tâm không?
"Nói sớm a, chuyện rất đơn giản." Lý Trường An nở nụ cười, chỉ là ai cũng có thể thấy sự đau khổ trong đó.
Hắn muốn ở lại, lật mặt cũng được, khúm núm cũng được, vừa đạt được vinh hạnh đặc biệt đều hóa thành cặn bã cũng được, chỉ cần có thể mạnh lên.
Thiên hạ không có nơi nào thích hợp cho một kẻ phản thần giả mạnh lên hơn là Tân Thế giáo.
Tráng hán mang theo An Nặc Đức xuất hiện ở ngoài một dặm.
"Chỉ có một chiêu, một chiêu xong ta sẽ dẫn hắn rời đi." Tráng hán nói xong lui ra phía sau trăm mét nhường chỗ.
An Nặc Đức mừng rỡ, hắn biết mình phần nhiều không phải đối thủ của người phán quyết, nhưng nếu chỉ là một chiêu, hắn có bại cũng không chết.
Xem như người sở hữu 【Bất Diệt Kim Thân】 hệ thần bí, hắn nắm giữ sức hồi phục mạnh nhất ngoài hệ thần thoại, dù chỉ còn một cái đầu cũng có thể sống.
Trong nháy mắt, An Nặc Đức toàn thân nhuộm lên màu vàng.
Mà Lý Trường An nắm lấy thanh dài hận đao bên hông.
Hai trăm dặm bên ngoài, Bạch vương đột nhiên nhíu mày nhìn về phía Pháp thành.
"Đó là... Kiếm ý của ta! Hắn nhìn một lần liền học được? S cấp vận dụng chiêu sát vương cấp?" Giữa trời đất một đạo vết đao Thập tự cực kỳ cao cường lâu không tiêu tan, huyết khí phiêu đãng trên không trung như hương vị Địa ngục làm người buồn nôn.
Dùng nỗ lực một tay một cái giá lớn, Lý Trường An một chiêu này chém ra hai dặm, in lên trên tường thành Pháp thành một đạo vết đao Thập tự.
Trong vết đao là hài cốt của dị năng giả 【Bất Diệt Kim Thân】 cũng không còn cách nào sống lại.
"Ca, Gia thành rất lạnh, ngươi phải chờ ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận