Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Sở Hữu Dị Năng

Chương 382: Đoạt măng a (length: 9834)

Chương 382: Đoạt măng.
A Nha thành, nơi được gọi là Nam Mỹ đại lục trước tận thế, hiện tại trên cơ bản chia làm bốn phần.
Quái thú chiếm giữ hai phần, Nha thành chiếm một phần, hai phần còn lại ở giữa coi như là khu vực đệm.
Chỉ cần tiến vào khu vực đệm, sẽ không còn bị ràng buộc bởi các thỏa thuận giữa quái thú và nhân loại, việc tử vong trong khu vực đệm được xem là chuyện tranh đấu bình thường.
Vì vậy, Cộng Trợ Hội xây Nha thành không có tường thành quá cao, phòng người quân tử chứ không phòng tiểu nhân. Nếu quái thú thật sự xâm lăng trên quy mô lớn, thì đó sẽ là cuộc chiến của toàn nhân loại.
Lúc này, cả nhóm Tra Lý Tư đều lên tường thành, cũng không quên mang theo Lý Trường An.
Vừa nghe đến quái vật hình người màu máu, những người từng trải qua việc chạm trán người tí hon màu đỏ ngòm ngay lập tức nghĩ đến người tí hon màu đỏ ngòm, dù sao tiểu nhân đó đã biến mất rất lâu.
Trong trận chiến ở Mễ thành, cũng có người thấy người tí hon màu đỏ ngòm mang theo áo sơ mi của Lý Trường An rời đi, về cơ bản có thể xác định là hắn không chết trong trận chiến cuối cùng.
Ngoài tường thành, cách đó trăm mét, một bóng người màu máu cao hơn mười trượng nhanh chân tiến đến, binh sĩ của Cộng Trợ Hội tiến lên ngăn cản, người nào tiến quá gần liền bị bóng người màu máu vung tay hất ra.
“Xét về kích thước, có vẻ như không phải cùng một người.” Cáp Tạp gãi đầu, thử dùng tinh thần lực tiếp xúc đối phương, nhưng không thành công.
Bóng người màu máu dường như không có tinh thần lực, không thể kết nối được.
Tra Lý Tư nhíu mày: “Về ngoại hình cũng không có vấn đề, ngươi nhìn xem ánh mắt kia, còn cả cái miệng méo mó kia.” Nói đến đây, mọi người đồng loạt gật đầu, chỉ cần ai từng gặp người tí hon màu đỏ ngòm, sẽ đều có ấn tượng sâu sắc với cái miệng méo mó của hắn.
“Trong thân thể hắn có vẻ như có cái gì đó…” Theo lời Tra Lý Tư, mấy người ngưng thần quan sát.
Trong lồng ngực mờ mờ ảo ảo của bóng người màu máu, có vẻ như là một bộ y phục...
“Rống!” Bóng người màu máu phát ra tiếng gầm giận dữ, bàn tay lớn như cửa lớn đập tan quả cầu lửa đang hướng tới, nơi bàn tay tiếp xúc với quả cầu lửa bốc lên mấy sợi khói trắng.
Giống như là hơi nước nóng.
Tra Lý Tư gật đầu: “Chắc chắn có thể xác nhận rồi, nhưng hiện tại hắn đang phát cuồng à? Ta đi bắt hắn lại đã.” Dựa vào nhãn lực vẫn có thể nhận ra được thực lực đại khái của bóng người màu máu, không đạt tới cấp Vương, nhưng cũng không hề yếu hơn Bán vương bình thường là bao.
Không đợi Tra Lý Tư động thủ, ánh mắt của bóng người màu máu dừng lại trên tường thành, nói đúng hơn là rơi vào người Lý Trường An.
“Ô!” Bóng người màu máu phát ra âm thanh khó hiểu, nghe như tiếng người ta sung sướng kinh hô.
Bản thân hình dáng to lớn thu nhỏ lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được, cuối cùng chỉ lớn bằng bàn tay, tay cầm một chiếc áo sơ mi trắng, chiếc áo sơ mi phất phơ phía sau lưng như một chiếc áo choàng.
Bóng người màu máu thu nhỏ mở đôi chân ngắn ngủn, bay về phía tường thành mà chạy tới.
Tra Lý Tư vội vàng ra lệnh cho binh lính đừng cản trở, may mắn thay, bóng người màu máu lao đến một mạch cũng không giết ai, chỉ có mấy người lính bị thương nhẹ.
Mọi người liếc nhìn nhau, không ngăn cản người tí hon màu đỏ ngòm.
Người tí hon màu đỏ ngòm mấy bước nhảy lên tường thành, tựa như én nhỏ về tổ lao vào lồng ngực của Lý Trường An —— làm Lý Trường An ngã xuống đất.
Lý Trường An từ đầu đến cuối vẫn nhìn tên nhóc này một cách ngây ngốc, không hề tránh né hay cản trở, trơ mắt nhìn tên nhóc làm mình ngã nhào.
Ngẩng đầu lên khỏi lồng ngực Lý Trường An, người tí hon màu đỏ ngòm nghi hoặc gãi gãi cái đầu trọc lóc, lại một lần nữa lao vào lồng ngực Lý Trường An.
Nhưng kết quả lại không như hắn tưởng tượng, hắn không thể trở lại trong thân thể của Lý Trường An được nữa.
Tên nhóc nghi hoặc cũng đến nhanh mà đi cũng nhanh, sau khi thử vài lần thất bại liền thôi, quơ áo sơ mi trắng trong tay, như thể đang khoe công với Lý Trường An.
“Ngươi còn nhớ hắn không?” Tra Lý Tư đỡ Lý Trường An dậy.
Mọi ánh mắt đều nhìn về Lý Trường An, họ mong chờ được nghe câu trả lời khẳng định, dù là một câu trả lời mơ hồ cũng được.
Lý Trường An lắc đầu: “Không nhớ, nhưng ta rất thích hắn.” Nói rồi, Lý Trường An cầm lấy chiếc áo sơ mi từ tay người tí hon, nhìn vào bức họa trên ngực áo mà ngẩn người.
Người tí hon màu đỏ ngòm thì xoay người leo lên đỉnh đầu Lý Trường An, trốn vào giữa tóc nằm xuống, miệng phát ra âm thanh khó hiểu, như thể đang nói mình mệt muốn chết rồi.
Tra Lý Tư thở dài, nhưng vẫn mỉm cười nói: “Không sao, chuyện này không vội được, các ngươi về trước đi, ta đưa những huynh đệ vừa bị thương đến chỗ quân y.” Trên đường về, Lý Trường An cứ nhìn chằm chằm vào bức họa trên ngực áo sơ mi, không ai biết hắn đang nghĩ gì.
Nhưng đối với một người đã mất trí nhớ mà nói, có thể tìm được một thứ khiến hắn hứng thú đã là một dấu hiệu tốt.
Người tí hon màu đỏ ngòm ngủ trong tóc Lý Trường An thức dậy, hắn đã vượt ngàn dặm xa xôi cuối cùng cũng đã trở về bên cạnh Lý Trường An.
Khi về đến nhà, mọi người thấy Quân Tử Thanh đang ngồi trên ghế sô pha.
“May là các ngươi chưa dọn nhà.” Quân Tử Thanh pha trò, ánh mắt dừng lại trên đầu Lý Trường An nơi người tí hon màu đỏ ngòm đang nằm, hồ nghi hỏi: “Đây là cái gì?” Ngô Giai Giai kể lại sự việc đã xảy ra, bao gồm cả lai lịch của người tí hon màu đỏ ngòm.
Trong nháy mắt, tất cả những nghi ngờ trong lòng Quân Tử Thanh đều tan biến, những suy đoán rời rạc vốn có bỗng được xâu chuỗi lại nhờ sự xuất hiện của người tí hon màu đỏ ngòm.
“Ý Ngoại, đây chính là Ý Ngoại!” Quân Tử Thanh không để ý tư thái cười lớn: “Cuối cùng thì hắn không mất tất cả, tên nhóc này chính là con đường lui mà hắn để lại cho mình!” Theo lý mà nói, đáng lẽ Lý Trường An phải hiến tế tất cả, chỉ còn sót lại bộ xác, cho nên Quân Tử Thanh mới có suy nghĩ ‘chết đi’ kia.
Người tí hon màu đỏ ngòm thuộc về Lý Trường An, nhưng không phải một phần cơ thể hắn, không phải phản thần giả, không phải tinh thần lực, lại càng không phải quy tắc, vì vậy người tí hon màu đỏ ngòm trở thành ngoại lệ.
Việc hiến tế tất cả bản thân, có thể tạo ra một sinh mệnh có ý thức rõ ràng không nằm trong số đó.
Nói cách khác, sự hiến tế của Lý Trường An vẫn chưa hoàn toàn, khi có người tí hon màu đỏ ngòm ở đó, hắn đã để lại cho mình một con đường lùi.
Chỉ là Quân Tử Thanh không biết rõ Lý Trường An là vô tình làm vậy, hay là ngay từ đầu đã chuẩn bị sẵn.
Không có thời gian giải thích với mọi người, Quân Tử Thanh nói: “Ta cần một dị năng, có thể đánh thức ký ức ngủ quên của người khác, hoặc là đánh thức những ký ức quá xa xôi đã mơ hồ.”
“Trong quân doanh có một người dị năng như vậy.” Với tư cách là quản gia của Cộng Trợ Hội, Lê Thanh ngay lập tức nghĩ đến một ứng cử viên, và nói thêm: “Độ trung thành đáng tin!” Lê Thanh đích thân ra ngoài đưa dị năng giả kia về, vừa lúc Tra Lý Tư cũng đã thu xếp xong mọi việc trở về nhà.
“Suy đoán của ta là như vầy...” Ngay trước mặt mọi người, Quân Tử Thanh chậm rãi kể ra suy đoán của mình, cô cho rằng ký ức của Lý Trường An đang ẩn sâu trong tiềm thức, có lẽ có thể thông qua việc đánh thức để làm hắn nhớ lại quá khứ.
Cũng có nghĩa là hắn không thể chủ động nhớ lại, nhưng có thể thông qua sự giúp đỡ của người khác mà một lần nữa trải nghiệm, có chút tàn nhẫn, nhưng đó có lẽ là biện pháp tốt.
Tô thành vội vã chạy tới, ban đầu chỉ muốn báo một tin xấu, không ngờ vừa đến Nha thành đã gặp được chuyện tốt, nụ cười trên mặt Quân Tử Thanh không ngừng hiện lên.
“Ta cảm thấy không có vấn đề, đáng để thử!” Tra Lý Tư nặng nề gật đầu.
Những người có mặt hôm nay đều không có ý kiến khác.
Những người quan trọng trong trận chiến cuối cùng cơ bản đều đã ở đây, chỉ có Tiểu Hồng Mạo bị ép trở về Tô thành, lý do của Quân Tử Thanh là vì cô bé nhỏ thân thể to lớn xa nhà đã quá lâu.
“Chờ một chút.” Quân Tử Thanh nhìn về hướng hậu viện: “Có khách đến.” Mọi người đi ra sân, Bạch Vương dẫn theo một con chim cánh cụt đang đứng trong hàng rào của sân.
Bạch Vương khẽ gật đầu: “Xin lỗi, cửa nhà các ngươi nhỏ quá, nên ta và Bắc Vương phải đáp xuống sân sau.” So với thân thể cao ba trượng của nó, cửa phòng đúng là quá nhỏ, còn đối với chim cánh cụt mà nói thì cũng không có gì, dù sao nó cũng chỉ là một con chim cánh cụt cao bằng một người.
Vì Lý Trường An, quan hệ giữa Cộng Trợ Hội và phe quái thú không quá căng thẳng, Bạch Vương còn có thể coi là bạn đồng minh, nên mọi người đều gật đầu chào hỏi.
Chim cánh cụt đi lên trước, cúi người: “Ta chịu sự nhờ vả của tiểu thư Liên Hương, đến xem tình hình gần đây của Vạn Thế Vương, tiện thể mang theo một phong thư của tiểu thư Liên Hương.”
“Chuyện này...” Tra Lý Tư có chút áy náy liếc nhìn Lý Trường An.
Làm sao mà giải thích với quái thú được đây?
Các ngươi gửi tới một Vạn Thế Vương to lớn như vậy, hiện giờ chỉ còn lại chút xíu như này thôi à?
Chim cánh cụt theo ánh mắt của Tra Lý Tư nhìn qua, đôi mắt tròn căng nheo lại.
“Bạch Vương.” Chim cánh cụt quay đầu nhìn Bạch Vương, ánh mắt không thiện: “Vạn Thế Vương có con trai? Tiểu thư Liên Hương biết chuyện này sao? Hắn đã ly hôn hay là góa bụa?”
Bạch Vương hơi nhíu mày: “Theo ta được biết, hắn vốn là loại người mà nhân loại hay nói là Đồng Tử Thân gì đó, không thể có con mới đúng chứ.”
“Dừng lại!” Quân Tử Thanh nghiêm mặt ngăn cản: “Đừng nói nữa, nói thêm gì nữa nếu hắn khôi phục ký ức có thể sẽ tuyệt giao với các ngươi.” Nói xong Quân Tử Thanh quay sang nhìn Lý Trường An đang không có chút phản ứng nào bên cạnh, không khỏi thở dài.
Thôi thì đừng khôi phục ký ức thì hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận