Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Sở Hữu Dị Năng

Chương 437: Thần đạo vô niệm (length: 9728)

Chương 437: Thần đạo vô niệm
Phía tây đánh lửa nóng, phía đông vừa mới đụng tới.
Mã Hạo dẫn đầu người theo tây tuyến tập kích Lan thành, một lần hành động lập công, còn Tân Thế giáo bên này giáo tông mang theo hai vạn nhân mã đi đường vòng bờ đông, theo phía đông Pháp thành tập kích.
Ở ngoài thành sáu mươi dặm chỗ, dọc theo bờ sông phụ cận, giáo tông cùng đoàn người gặp được bộ đội do Tam Chính Hạ, Lê Thanh chỉ huy, gồm 10.800 tinh nhuệ Nguyên Sơ giáo mặc giáp nhẹ, cùng ba ngàn lão binh Cộng Trợ Hội.
Họ không chọn cách phòng thủ thông thường bằng tường thành mà đi ngược lại, chặn đường tại các ngọn đồi dọc sông. Kết hợp với hỏa lực tầm xa từ trong Pháp thành, họ đã chặn đứng hai vạn người của Tân Thế giáo tại đây.
Uy lực xuyên giáp của đạn rất khó cản dù với Bán vương cấp, nhưng tốc độ của chúng chỉ làm ảnh hưởng chứ không trực tiếp trúng đích. Một số cường giả cấp S trở lên có thể điều chỉnh hướng đạn pháo.
Do đó, vũ khí như súng phóng tên lửa đường kính nhỏ không phù hợp sử dụng ở khoảng cách này, khả năng gây thương vong cho đồng đội là rất cao, tất nhiên không tính các cuộc tấn công tự sát.
Đối mặt giao tranh pháo thì chỉ có cùng chết tốt hơn.
Trong các cuộc chiến quy mô lớn, có không chỉ một cường giả song chữ Vương Cấp, dị năng hệ cảm giác và che đậy cảm giác đều vô dụng.
Khi Tam Chính Hạ dẫn đội đến nơi, cùng A Tu La tùy hành ra tay, giáo tông đã chuẩn bị ứng phó. Trận chiến suýt trở thành cuộc chiến tiêu hao.
Nhưng sau đó, nhiều dị năng giả truyền tống không gian phối hợp, đưa 1.500 lão binh Cộng Trợ Hội vào trận địa của đối phương. Còn 1.500 lão binh khác cưỡi xe chiến cải tiến tăng tốc theo phía tây lao tới.
Chỉ có những lão binh dày dạn của Cộng Trợ Hội mới có thể xông pha từ trong quân trận hai vạn người mà vẫn giữ được trọng trách giết địch.
Lính thường giao chiến, Liên quân Nguyên Sơ chiếm ưu thế, trong mười phút đầu giết gần hai ngàn người, gần bảy trăm người chết dưới tay ba ngàn lão binh của Cộng Trợ Hội.
Đây là lần đầu tiên thế giới chứng kiến sức chiến đấu cơ bản đáng sợ của Cộng Trợ Hội.
Đội hình phòng ngự được chuẩn bị kĩ bị xáo trộn, quân mình và địch hỗn tạp, khiến quân của giáo tông không dám sử dụng vũ khí sát thương lớn, đây là lúc quan chỉ huy thể hiện bản lĩnh lâm trận.
Đáng tiếc là ngay từ đầu, Tam Chính Hạ đã nhắm vào giáo tông, dù không rõ tại sao Giang Thủy Bộ lại giao cho nàng nhiệm vụ bất khả thi, Tam Chính Hạ vẫn cố gắng hết sức.
Mỗi người có việc của mình, nhiệm vụ của nàng là tạm thời cầm chân giáo tông. Giang Thủy Bộ không cho Tam Chính Hạ thời gian cụ thể, tức là chưa thấy điểm dừng nghỉ.
“Xuất sinh Anh Đào Tam Chính Hạ, được xưng mặt trời cuối cùng của Anh Đào.” Đối mặt cô gái này, giáo tông cảm khái nhiều điều.
Đa số thế giới không biết Tam Chính Hạ là ai, nhưng đa số biết Anh Đào có nữ thần bảo hộ.
Là người cấp cao nhất của chính quyền nhân loại, giáo tông biết rằng nếu Tam Chính Hạ không chứng minh Anh Đào còn giá trị, toàn bộ Anh Đào đã trở thành nơi thí nghiệm của Lâm Trấn.
Lâm Trấn, người Đông Châu, có sự ghét bỏ sâu kín đối với Anh Đào, điều đó cũng hợp lý.
Với bên ngoài, Tam Chính Hạ báo cáo tuổi là ba mươi, nhưng theo tài liệu của Giáo Quốc, Tam Chính Hạ năm nay hai mươi hai.
Một cô gái mới hai mươi, phải chịu trách nhiệm sinh tử của hàng chục triệu người, còn phải nghe họ phàn nàn, lo chuyện dân sinh giáo dục, tương lai cả thành phố đều đè trên vai nàng.
Vì thế trước khi Thánh đường giáng lâm, Giáo Quốc có kế hoạch chiêu mộ cường giả, giáo tông đã đặt Tam Chính Hạ lên vị trí đầu, tiếc là kế hoạch không được thuận lợi.
Tam Chính Hạ không nói lời nào, tranh thủ thở dốc mấy hơi khi lọt vào đám đông, rồi lại lao đến chỗ giáo tông.
Mỗi lần bị giáo tông đánh lui, Tam Chính Hạ cố ý làm chệch hướng mình, để bản thân ngã vào hướng quân đội Tân Thế giáo, khiến giáo tông không thể "mở mắt".
Mở mắt của Chúc Cửu Âm sẽ không phân biệt quân ta hay địch, trừ khi giáo tông muốn giết hết hàng vạn người bên dưới, bằng không chắc chắn không mở mắt.
Tam Chính Hạ nghĩ đây là thế cục phải chết, nguyên do là do nàng cho rằng giáo tông không màng đến sinh mạng của binh lính, nhưng Giang Thủy Bộ đã kiên quyết nói với nàng – giáo tông sẽ không làm thế.
Giờ xem ra, Giang Thủy Bộ nói đúng, giáo tông có phần mềm lòng.
“Tam Chính Hạ.” Khi giáo tông vừa nói, tay phải của nàng vung ra, không gian đột ngột vỡ vụn, một cái long trảo như mực tàu dò ra từ không gian, chụp vào bên hông Tam Chính Hạ.
Tam Chính Hạ vội dừng bước, tay phải vung lên trước, để lại vết tích vô hình trước long trảo. Long trảo chạm vào vết tích đứt làm hai đoạn.
Long trảo đứt thành chất lỏng màu đen, trông giống mực đặc, chớp mắt mực bốc hơi thành mây đen, lại tụ đến chỗ đứt, hợp lại thành một.
Dù không gây tổn thương cho giáo tông, ít nhất Tam Chính Hạ cũng tránh được một kiếp, vừa may mắn xong nàng lại thấy bất lực.
Giáo tông cười: “Khổng Tước đã nói gì với ngươi phải không? Ngươi không có ý chiến đấu, càng giống bị ép chịu cực hình.”
“Không phải nàng ép ta, mà là ta tự nguyện chịu cực hình.” Tam Chính Hạ không phủ nhận rằng mình đang tìm cái chết.
Không rõ từ lúc nào, mây đen phủ kín xung quanh, tiếng chém giết dưới chân cũng nhỏ đi. Đến khi Tam Chính Hạ phát hiện, mây đen đã sắp ngưng tụ thành thực thể.
Nàng không còn như xưa, chật vật giống con sói hoang bị trục xuất.
Nàng đã sớm mất nhà, có kẻ phản bội trong số người nàng bảo vệ, Tam Chính Hạ vốn không nên tuyệt vọng như vậy.
Nhưng khi Tam Chính Hạ trừng phạt kẻ cầm đầu tội ác, nàng chỉ nghe thấy van xin, mọi người đều thấy kẻ phản bội tội không đáng chết, đáng lẽ phải có cơ hội sửa đổi.
Từ đó về sau, nàng trở thành lục bình không rễ.
Mây đen hội tụ sau lưng giáo tông, hóa thành đuôi rồng màu đen như màn đêm, dài mười trượng, nửa người nửa rồng.
Vảy đen giống mực tàu nhỏ trên giấy, nhạt dần từ bụng lên lưng, hiện màu đỏ thẫm.
Giáo tông vẫn nhắm mắt, miệng nở nụ cười: “Chung Sơn Chúc Long, nghe rất oai phong, nhưng thực tế chỉ là mở cửa sổ.
Mở mắt nhắm mắt đều không tự quyết định, cả hô hấp cũng bị các thần khác khống chế. Nhưng luôn có người nghĩ dị năng của ta là tốt nhất.
Dĩ nhiên, ta vẫn là giáo tông Tân Thế giáo. Dù ta có dị năng gì, khi ta tới đây, bọn họ đều ngưỡng mộ vận may và địa vị của ta.”
Từ lúc đánh đến giờ, Tam Chính Hạ mới lần đầu đáp lời giáo tông.
“Nhưng không ai quan tâm ngươi đã bỏ ra bao nhiêu, phải không?” Tam Chính Hạ cười khẩy, lắc đầu rồi lại xông về phía giáo tông: “Việc có ai để ý không liên quan đến việc ta có nên nỗ lực hay không.”
Đuôi rồng quét tới, giáo tông vẫn cười nói: “Không đúng, ta không nói về điều này. Ta chỉ muốn nói, dị năng do người quyết định, không phải nguồn gốc của nó.”
Nếu giờ Tam Chính Hạ còn không nhận ra giáo tông đang khơi dậy nàng, thì thật quá ngốc.
Rốt cuộc là vì cái gì chứ?
Bị chặn trước đuôi rồng, Tam Chính Hạ ngày càng hoang mang.
Lúc này, giáo tông nhìn về phía tây, nơi Thánh đường và Giang Thủy Bộ đang giao chiến. Nơi đó có mùi máu tươi nồng nặc.
“Không có phản thần giả dị năng nào xuất hiện trên thế giới này, ý nghĩa là gì?” Giáo tông tự lẩm bẩm, nàng đã tự hỏi vấn đề này từ lâu.
Vị thần trên cả Nguyên Sơ đã tạo ra phản thần giả, nhưng chưa từng dẫn dắt, cứ mặc họ sinh tồn tự diệt, mục đích là gì?
Phàm tồn tại tất có đạo lý, vậy đạo lý của phản thần giả là gì?
Tam Chính Hạ ngước nhìn giáo tông cao ngạo, trong mắt có ngọn lửa đang bùng cháy, rồi sự mê mang biến thành áy náy.
“Có lẽ ta sai ngay từ đầu, từ lúc học kiếm thuật ở tiểu học đều là tấn công, nhưng vì dị năng và vì không ai giao trách nhiệm mà ta đã chọn bảo hộ.” Cười khổ, Tam Chính Hạ vẫy tay xuống đất, thanh trường đao lưỡi thẳng mà chủ nhân đã bỏ mạng văng lên tay nàng.
“Năm đó ta bái sư Anh Thành kiếm hào, tập kiếm thuật cổ lưu thần đạo vô niệm.” Tam Chính Hạ nắm chặt đao, mũi đao hướng về giáo tông: “Xin được chỉ giáo!”
Lão sư đã từng dạy bảo, phù lưu tâm đầu: Bất luận ngươi đối mặt với cái gì, bất luận tâm tình của ngươi ra sao, Khi ngươi cầm kiếm, chỉ có một việc cần làm!
Xuất kiếm! Giết địch!
Bạn cần đăng nhập để bình luận