Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Sở Hữu Dị Năng

Chương 226: Đã phân thắng bại (length: 9711)

Chương 226: Đã phân thắng bại.
Nếu không cần thiết, Lý Trường An cũng không quá thích tra tấn người, giết người thì chỉ cần đầu lìa khỏi cổ, hắn nghĩ mình giết người dứt khoát một chút, như vậy đến ngày nào đó hắn bị giết, hy vọng cũng có thể được bớt chút tra tấn.
Có thể cảm nhận được rằng người bị đau đều sẽ sợ đau, trừ một vài kẻ thích bị ngược đãi ra.
Lý Trường An cũng sợ đau, chỉ là đã có chút quen rồi.
Nhưng lần này khác, việc cắt đứt tay chân địch nhân là để ngăn hắn tự sát, nếu trong vòng một giờ hắn chết sẽ hồi sinh lại điểm ban đầu, vậy việc Lý Trường An bắt giữ hắn chẳng phải là quá rảnh rỗi sao?
Một giờ sau, dù kẻ đánh lén có hồi sinh điểm lần nữa, thì điểm hồi sinh cũng sẽ chỉ xuất hiện ở vị trí trước mắt của hắn, hồi sinh nữa thì vẫn sẽ rơi vào trạng thái chờ hồi.
Trên thực tế, một giờ sau hắn cũng không hồi sinh điểm nữa, điểm hồi sinh có trốn đằng trời, hắn chỉ là chết thêm một lần mà thôi.
Trên thế giới này, tìm người thích chịu tội thay cũng không nhiều, đa số người đều có não.
Có lẽ điều tốt nhất ở mạt thế là có thể hợp lý đào thải những người không có não.
Vết thương trên lưng không xử lý tốt, Lý Trường An chỉ có thể đợi cơ bắp co rút đẩy mảnh đạn ra, tạm thời chưa mặc được quần áo.
Lúc mới vào thí luyện, hắn từng thấy một bóng người, mờ mờ ảo ảo có chút quen, nhưng cũng không có ý định tìm đến đối phương, nếu có duyên kiểu gì cũng sẽ gặp lại.
Thời gian đẩy mảnh đạn ra coi như là nghỉ ngơi, đến trước mắt đã giết chín người, ba người trong số đó là quân đội, từ xác suất này mà tính thì đáp án đã rõ ràng.
Việc bị động chờ người khác tìm tới không phải là phong cách của hắn, có thể bởi vì dị năng giả phục hồi này làm hắn mất không ít thời gian, mà vị trí trước kia của kẻ địch chắc chắn đã thay đổi, chi bằng điều chỉnh lại trạng thái.
Địa hình cả sân thí luyện, Lý Trường An đã hiểu rõ sơ bộ, ở trung tâm chủ yếu là rừng cây che phủ, ngược lại ở gần rìa vẫn còn lại công trình kiến trúc.
Từ phương hướng này mà suy đoán, trung tâm trước kia có lẽ là một ngọn núi, một ngọn núi rất cao, đỉnh núi sụp đổ, đất đá bao phủ xung quanh.
Xem ra, thế giới trên danh sách và thế giới hiện tại dường như có chút khác biệt, dù sao Lý Trường An cũng chưa từng nghe nói trên thế giới có một ngọn núi nào cao như vậy.
Sự sụp đổ đó, đất đá có thể bao phủ cả mấy trăm km, "cao vút trong mây" cũng không đủ để hình dung sự hùng vĩ này.
Sau khi nghỉ ngơi qua loa, mảnh đạn đã được đẩy ra hết, vết thương cũng nhanh chóng khép lại, Lý Trường An mới đứng lên, từ khi vào thí luyện đến giờ hắn cũng chưa ăn gì, việc xem những người khác là ‘chất dinh dưỡng’ khiến hắn bây giờ có chút thèm ăn đồ gì đó.
Từ trong túi móc ra một túi quân lương hoàn nhỏ màu đỏ nhạt, lấy một quả ném vào miệng.
Vị ô mai.
Cách đó không xa truyền đến tiếng cây lớn đổ rạp, những người có dị năng đang đánh nhau, Lý Trường An bước chân đi về phía đó.
Chưa đến một phút hắn đã đến được chiến trường, nhưng cuộc chiến đã kết thúc.
Trên mặt đất có một tên chết không nhắm mắt, nguyên nhân cái chết là do cổ bị ai đó bóp vặn thành một khúc, trên người cũng có nhiều chỗ lõm, có vẻ như là bị vũ khí cùn đánh trúng.
Bên cạnh đó là một người phụ nữ cao lớn, cường tráng như trâu, cao khoảng một mét chín, cánh tay thô bằng eo cô gái bình thường, cơ bắp nổi lên như bờm sư tử.
Cô ta đang há miệng thở dốc, trận chiến vừa rồi kết thúc nhanh chóng nhưng tiêu hao cũng không nhỏ, trên người cũng không có nhiều thương tích, thấy Lý Trường An xuất hiện, cô ta liền cảnh giác.
Lý Trường An không lập tức ra tay, cũng không phải vì đối phương là phụ nữ, chỉ là ánh mắt của cô ta khiến hắn có chút quen, thêm nữa bộ dạng cơ thể kia, trong phút chốc hắn dường như thấy lại đội trưởng.
Mặc dù không biết vì sao Lý Trường An đứng yên không động, người phụ nữ chỉ tranh thủ thời gian nhanh chóng hồi phục thể lực.
Vừa nãy đối thủ của cô ta là một kẻ rất nhanh nhẹn, để giết chết đối thủ cô ta đã tiêu hao rất nhiều thể lực.
Một tiếng xé gió lao đến, một lưỡi liềm phi nhanh tới, cuối liềm còn có một sợi xích sắt, là loại vũ khí dị chủng có tên "liêm xích" khá phổ biến ở Anh Thành.
Mục tiêu của liêm xích là người phụ nữ đang trong tư thế đề phòng.
Vì đặt quá nhiều sự chú ý vào Lý Trường An, người phụ nữ vừa kịp phản ứng thì lưỡi liềm đã tới gần, cô ta nhìn chằm chằm vào sợi xích sắt cuối liềm, định bụng dù liều bị lưỡi liềm sượt qua cũng không thể để xích sắt cuốn lấy mình.
Một thanh trực đao theo bên hông đánh tới, tới sau nhưng lại tới trước, lưỡi đao chém trúng cạnh liềm, hai thứ va vào nhau, liềm bị đánh lệch hướng so với mục tiêu ban đầu, sượt qua người phụ nữ.
Lý Trường An đã biến mất khỏi vị trí cũ, sau vài bước thì dừng lại ở dưới một cây, trên cây là kẻ điều khiển liềm xích đang ẩn nấp, một kẻ che mặt.
Kẻ che mặt không né tránh mà lao thẳng tới Lý Trường An.
Bản năng phát ra cảnh báo, Lý Trường An dời mắt đi không nhìn thẳng vào đối phương, đưa tay ra đấm một cú vào thân cây, cây nổ tung, cả cây đổ nghiêng.
Kẻ che mặt sửng sốt, vội vàng leo lên thân cây, dị năng của hắn 【vô lực】 nhất định phải nhìn thẳng vào mắt đối phương thì mới khiến đối phương mất khả năng kháng cự, nhưng bây giờ đối phương không nhìn thẳng vào mắt hắn, dù dị năng có mạnh đến đâu cũng vô dụng.
Hắn có thể chọn chỉ là tạm thời trốn đi.
Lý Trường An nhảy lên, giữa không trung túm lấy cổ chân kẻ che mặt kéo mạnh xuống, kẻ che mặt không thể chống cự, bị Lý Trường An kéo xuống trước mặt, hai người mặt đối mặt.
Không chờ kẻ che mặt nhìn vào mắt Lý Trường An, Lý Trường An đã dùng hai ngón tay đâm xuyên qua hai mắt của hắn.
Hai người song song ngã xuống đất, Lý Trường An nắm đầu kẻ che mặt đập xuống đất, máu tươi nhuộm đỏ đất.
Rút tay về rồi xoa xoa tay vào quần áo kẻ che mặt để lau vết máu, Lý Trường An không lập tức thôn phệ mà quay sang nhìn người phụ nữ cao lớn, hỏi: "Ngươi hồi phục xong chưa?" Người phụ nữ ngẩn ra, gật đầu nói: "Ngươi định đánh một trận công bằng giết ta sao? Ngươi người này thật thú vị, nếu không phải ở đây, có lẽ ta còn muốn cùng ngươi uống hai chén." "Nếu như ngươi có thể sống sót thì sẽ uống hai chén thôi." Lý Trường An bước một bước đạp mạnh xuống đất, hai nắm đấm giấu trước ngực, khi đến gần người phụ nữ hai nắm đấm đồng thời vung ra như hổ gầm.
Người phụ nữ lùi sang ngang nửa bước, hai tay vươn lên khống chế cánh tay phải của Lý Trường An rồi hất mạnh sang bên.
Cú hất này chỉ làm chân Lý Trường An trượt sang một bên, nhưng hắn lại lập tức lấy lại được cân bằng, xoay người vung ra một đấm khác, hai người chiều cao khác nhau nên cú đấm này của hắn nhắm vào mạng sườn người phụ nữ.
Đã từng có người đỡ được cú đấm này của hắn, kết quả là bị đánh nát cả thận.
Người phụ nữ khẽ quát một tiếng, hai chân trụ vững, co cùi chỏ đánh xuống, đúng ngay vào cổ tay Lý Trường An, khiến cú đấm của hắn lệch khỏi quỹ đạo ban đầu.
Lý Trường An khẽ run lên, thu quyền lại, hai cánh tay dựng lên trước lông mày, dường như đã biết trước, vừa hay đỡ được một quyền nện vào đầu của người phụ nữ.
Quyền phong cuồng liệt, như pháo hạng nặng nện vào cánh tay Lý Trường An.
Ghê thật! Trong lòng Lý Trường An thầm tán thưởng, dưới chân lướt sang ngang lùi về phía sau hai thước, để lại một hai vệt rãnh nông trên đất.
Vừa thả tay xuống, người phụ nữ đã vội vã xông tới, nhấc chân quét ngang đầu Lý Trường An.
Cận chiến là lĩnh vực mạnh nhất của hắn, nhưng hôm nay chỉ là giao thủ bước đầu mà hắn đã bị người khác đè đầu một bậc.
Lúc này Lý Trường An mới hiểu như thế nào là nhiệt huyết, máu trong người dường như sôi sục.
Từ sau khi sống lại, trong hắn chỉ toàn lửa giận và sự oán hận không tiêu tan, nhưng bây giờ chiến ý của hắn dâng cao, không vì cái gì khác, chỉ mong được đánh một trận!
Hai tay ôm lấy bắp chân vừa quét tới của người phụ nữ, dưới chân khẽ dịch chuyển hai bước tiêu bớt lực, vặn người quay lưng về phía người phụ nữ, cả người như lò xo bị vặn đến cực hạn, dùng lực từ eo hất người phụ nữ văng ra xa.
Đến nữa!
Trong lòng thầm gầm lên, Lý Trường An nhanh chân đuổi kịp, nhảy lên không trung, huyết khí dưới chân ngưng tụ giúp hắn đạp không trung mượn lực, sau đó giơ chân bổ xuống, đây là chiến phủ!
Người phụ nữ thân ở giữa không trung vốn dĩ không thể mượn lực, nhưng khi đối diện với cú đá này của Lý Trường An thì cô ta đã kịp giơ cánh tay lên che đầu, lấy nhu kình đón lấy cú bổ của Lý Trường An rồi mượn lực đó rơi xuống mặt đất.
Dù va mạnh xuống đất, nhưng thực tế chỉ bị thương ngoài da, không tính là trọng thương.
"Ngươi tên là gì?" Lý Trường An không quen thói không giết hạng người vô danh, điều đó có nghĩa là giết người chỉ để giết người thôi, bây giờ hắn muốn giết là đối thủ!
"Nhậm Dương." Người phụ nữ đứng lên, cử động cánh tay còn hơi tê rần: "Còn ngươi tên gì? Ta chưa từng thấy ai lợi hại như ngươi, ta đâu chỉ có mỗi dị năng." Lý Trường An nhếch mép cười một tiếng: "Tên của ta không quan trọng, quan trọng là ngươi còn có thể đánh được bao lâu." Đế Quốc dùng máu của hắn để chế tạo người nhân tạo, còn so với võ thuật chiến đấu của người phụ nữ trước mặt, người nhân tạo tính toán ---rắm!
Nắm đấm của hắn từng đánh bị thương Hạ Tiểu Tiếu, chỉ bằng điểm này cũng đủ rồi.
"Phụng bồi đến cùng." Mặt Nhậm Dương trở nên nghiêm trọng, thân hình lại lớn thêm ba phần, đến lúc này cô ta mới dùng dị năng của mình.
Tiếc là ta lại không có dị năng, Lý Trường An lặng lẽ thở dài, nhưng hứng thú không hề giảm.
Từ khi theo Giang Thủy học võ cho tới nay đã hơn mười năm, cho đến hôm nay lần đầu tiên hắn gặp được một đối thủ như vậy.
"Lại đến!" "Tốt!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận