Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Sở Hữu Dị Năng

Chương 172: Phương pháp khác nhau (length: 10983)

Sau khi nói xong, Lý Trường An trực tiếp đi vào tửu quán, rồi hướng đến quầy bar.
Trong phòng ồn ào náo nhiệt, có người tại nơi hẻo lánh giao dịch dược phẩm cấm, khói mù lượn lờ bên trong sống mơ mơ màng màng, có người trần truồng ở ngay giữa tửu quán làm những chuyện đồi bại.
Xung quanh còn có người lớn tiếng vỗ tay khen hay.
Tiếng chửi mắng càng không phải là ít, lờ mờ còn có thể nhìn thấy trong góc khuất có gã tráng hán nổi danh dùng thân thể đè một đứa trẻ con xuống làm đệm.
Trong tửu quán cũng có người duy trì trật tự, có điều những người này cười còn vui vẻ hơn ai hết, chỉ cần có tiền, ở đây muốn làm gì cũng được.
Tìm kiếm sự che chở? Giao dịch phi pháp? Thậm chí là mua người giết người.
"Uống gì không?" Nhân viên phục vụ quầy bar lạnh nhạt hỏi Lý Trường An.
Lý Trường An lắc đầu: "Ta không uống gì, ta đến tìm người, loại ác nhân ấy." Người phục vụ cười, vẫy tay gọi một tên Đại Hán phía sau tới, thuật lại lời Lý Trường An một lần.
Đại Hán ngửa mặt lên trời cười to: "Ác nhân? Ở đây chỗ nào cũng là, ngươi muốn tìm ai!" Trong giọng nói đã có vài phần không khách khí, những kẻ thường nói lời này đều là đến gây sự, hắn đã nghĩ ra cách trừng trị tên tiểu tử không biết sống chết này rồi.
"Đều là sao? Vậy thì tốt quá." Lý Trường An duỗi tay nắm cổ Đại Hán, vặn eo một cái hất hắn ra sau.
Không ai thấy rõ động tác của hắn, chỉ thấy Đại Hán như đạn pháo bay vút đi, trên đường đụng ngã không biết bao nhiêu người, rồi đâm vào tường.
Tửu quán vốn còn náo nhiệt bỗng chốc im bặt, ánh mắt mọi người đều dồn về phía Lý Trường An.
Lý Trường An tháo Lang Nha bổng sau lưng ném ra, hai tên Hán Tử đang xông về phía hắn đưa tay đón đỡ, nhưng lại như giấy bị đập nát bét.
Lang Nha bổng nặng hơn vạn cân bị hắn ném đi, uy lực chẳng kém gì búa công thành.
"Ta không muốn lãng phí thời gian, cho nên mời các ngươi cố gắng nghe ta nói." Lý Trường An chậm rãi mở miệng.
Từ trong góc tối có tên Hán Tử đứng lên, hiển nhiên vừa mới hít ma túy, nhe răng muốn mắng chửi.
Mọi người chỉ thấy hoa mắt, Lý Trường An đã xuất hiện trước mặt tên Hán Tử, một tay vặt đầu hắn quăng sang một bên.
Máu từ ngực phun ra như súng cao áp bắn nước lên tận trần nhà, từng giọt máu rơi xuống như mưa nhỏ trong tửu quán.
Lý Trường An nhìn xung quanh: "Ngoan ngoãn nghe ta nói, đừng ngắt lời, ta không phải người can đảm gì, bây giờ nói chuyện với các ngươi thực sự khiến ta rất khó xử." Trong tửu quán chỉ có tiếng của hắn, những người còn lại đều im lặng, kẻ có vũ khí thì lặng lẽ sờ vào vũ khí, có đồng bọn thì cẩn thận tiến gần đồng bọn.
Như không thấy hành động của những người này, Lý Trường An cau mày khổ sở hỏi: "Thật ra cách sống có rất nhiều loại, các ngươi có thể đi săn giết quái thú, cũng có thể đi làm công.
Nhưng vì sao cứ nhất quyết phải làm hại người khác? Hại người có nhất định mang lại lợi ích cao hơn làm việc sao? Hay là vì vui?" Bên cạnh có người đàn ông cười khan nói: "Chẳng phải chuyện rất bình thường sao? Mạnh được yếu thua ấy mà." Lý Trường An gật đầu: "Đạo lý ta hiểu, ta chỉ rất nghi hoặc, coi như không có chuyện mạnh được yếu thua, các ngươi vẫn có thể sống thoải mái mà?
Ta vốn không thích quản chuyện người khác, mình ta sống đã khó khăn, không quản nổi người khác, nhưng luôn có kẻ chúa tể vận mệnh người khác.
Không biết từ khi nào, ta luôn cảm thấy khó thở, có một mạch nghẹn trong ngực không lên không xuống." Có người lặng lẽ mò ra sau lưng Lý Trường An, giơ lưỡi búa định chém đầu hắn, dị năng của hắn là 【im ắng】, một sát thủ bẩm sinh.
Lưỡi búa chém trúng xương đầu Lý Trường An, búa vỡ nát, tên này kinh hãi lập tức muốn bỏ chạy.
Lý Trường An xoay người, tay của hắn xuyên thủng lồng ngực tên kia bóp nát tim.
Giống như bóp chết con kiến, Lý Trường An mặt không đổi sắc rút tay ra, lau tay sạch vào quần áo của kẻ vừa cười.
"Có lẽ bắt đầu từ khi gặp Tiểu Ngũ, ta nhận ra có rất nhiều người giống như ta, bọn họ đều đang nỗ lực sống sót, chỉ là bất lực vùng vẫy.
La Thành có lão binh, ông ta tên là Triệu Hưng Quân, ông ta vì ta mà chết, đến chết cũng không khai hướng đi của ta cho bọn kia, lúc ấy ta rất khó chịu.
Bèo nước gặp nhau, vì sao ông ấy lại tốt với ta, những người không quen biết lại chỉ muốn giết ta đây?" Đã có người ra tới cửa tửu quán, thấy Lý Trường An không để ý tới mình, lập tức đẩy cửa chạy trốn.
Ngoài cửa, người phụ nữ dẫn đường cho Lý Trường An vẫn đứng đó, nàng vẫn còn do dự, bèn thấy có người hoảng loạn từ trong cửa lao ra.
Người này vừa chạy được hai bước, đã bị một bàn tay bóp nát cổ kéo lại.
Nhét xác xuống chân, Lý Trường An đóng cửa, ánh mắt nhìn những người trong quán: "Các ngươi yếu hơn ta, vậy thì ta ỷ mạnh hiếp yếu cũng đúng nhỉ?
Giết đến mức không ai dám hại người nữa, ta cũng không cần lo bị tổn thương mất đi người tốt nữa, chỉ cần tất cả kẻ ác đều chết, mọi người sẽ trở nên tốt đẹp, đúng không?" Có người đứng dậy hô lớn: "Mọi người cùng xông lên, hắn chỉ có một mình, bao vây không cho hắn có không gian động đậy!" Người mở miệng có vẻ có chút uy tín, người trong quán lập tức nhốn nháo, có kẻ cầm súng chĩa về Lý Trường An bóp cò.
Lý Trường An nhặt Lang Nha bổng của mình lên, đạn bắn vào người hắn tóe ra một mảnh hoa lửa.
Thân ảnh của hắn biến mất trước mắt mọi người, đến khi mọi người bắt đầu tìm kiếm hắn thì hắn đã đứng ở đầu bên kia quán, tay xách một cái đầu lâu.
Đầu lâu bị Lý Trường An vung mạnh ra, người không tránh kịp bị đầu lâu đập nát lồng ngực ngã xuống chết.
"Có những điều ta không thể nói ra, An Nhiên chắc chắn sẽ ủng hộ ta, hắn ghét tất cả mọi người trên thế gian này, nên chết bao nhiêu người hắn cũng không bận tâm.
Thái Bình sẽ khuyên ta, hắn cùng Lâm ca cũng như vậy, trong lòng bọn họ chứa những thứ không giống người khác, những điều này ta đều biết cả.
Tiểu Giang Giang không quan tâm người khác sống chết, hắn chỉ lo ta đi đường sai, có điều con đường ta đi bây giờ đâu có sai." Lý Trường An lắc đầu, thân ảnh hắn như quỷ mị, lúc nói chuyện không hề dừng lại, không ai thấy rõ động tác của hắn, mỗi lần hắn xuất hiện là có người chết.
Có tên lùn nấp trong đám người giữ im lặng, thừa lúc Lý Trường An dừng tay giết người mới tìm được cơ hội, dựa vào dị năng 【sắc bén】, đâm đoản đao vào lồng ngực Lý Trường An.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi Lý Trường An xuất hiện, hắn bị thương.
Đoản đao từ sau lưng hắn đâm vào, đầu nhọn xuyên ra trước ngực.
Tên lùn mừng rỡ, lập tức muốn rút đao lùi lại, nhưng bất luận hắn cố gắng thế nào, cũng không thể rút đoản đao khỏi người Lý Trường An.
Lý Trường An xoay người, lưỡi dao bị cơ bắp co rút đẩy ra khỏi cơ thể, vết thương trong nháy mắt hoàn toàn khép lại.
Nắm lấy đầu tên lùn nhấc lên, năm ngón tay dần dùng sức, Lý Trường An cười nói: "Ngươi xem, thật ra các ngươi cũng muốn sống.
Đã muốn sống thì sao lại tước đoạt quyền sống của người khác? Nếu có bất công, ta mới là kẻ hèn mọn nhất." Đầu tên lùn bị bóp nát như bong bóng, máu me lẫn nội tạng bắn tung tóe.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, số người chết thảm trong tửu quán đã vượt quá con số hai mươi.
Lý Trường An đứng thẳng như kiếm, xung quanh đã không ai dám lại gần hắn, thủ đoạn hắn thể hiện nói không quá tàn nhẫn, nhưng sự hờ hững đó mới là điều khiến người ta sợ hãi nhất.
"Ta mạnh hơn các ngươi đúng không?" Lý Trường An thở dài, ánh mắt của hắn hơi biến đổi, khi nhìn thấy sợi dây thừng đỏ trên cổ tay, hắn khẽ sững lại.
Lý Trường An cẩn thận cởi dây thừng bỏ vào trong túi, đây là đồ Lâm ca để lại cho hắn, mong hắn nhìn thấy sẽ biết giữ bình tĩnh.
Nhưng bây giờ không cần.
"Ta mạnh hơn các ngươi, ta còn không cố ý đi làm hại người khác, vậy các ngươi có tư cách gì đi làm hại người khác?" Lý Trường An nhặt đoản đao dưới đất lên.
Hắn bỗng thấy buồn cười, Đế Tuấn muốn giết hắn, hắn chỉ có thể bỏ chạy, nhưng bây giờ hắn muốn giết những người này, những người này cũng không có cách nào phản kháng.
Từ khi nào, ta đã có đủ tư cách nói mình mạnh mẽ rồi?
Lý Trường An chỉ về phía gã trung niên mắt lờ đờ trong góc, khẽ cười nói: "Ngươi là cấp S nhỉ, chờ cho ta một kích chí mạng sao?
Vậy ta sẽ giết ngươi trước đã, tiếp theo ta sẽ dùng cây đao này xuyên qua mắt phải của ngươi, ta động thủ đây." Trung niên nhân kinh hãi, tiếp đó mắt phải tối sầm, hắn không kịp phản ứng gì, đoản đao đã xuyên qua mắt phải hắn đâm vào đại não.
"Thật ra ta không dám nói với Thái Bình, trên người ta gánh không chỉ vài trăm nghìn người, mà là bốn triệu bảy trăm nghìn sinh mệnh ở Nha Thành.
Chính Liên Hương đã giúp ta hiểu được, hèn mọn chỉ đổi lại tổn thương lớn hơn, không ai cho ta sự rộng lượng, ta hướng tử mà sinh chỉ như sâu kiến cầu sống.
Sẽ không ai vì sự kiên trì của ta mà cho ta hy vọng, đường của ta là sai!" Một luồng hắc khí từ phía sau hắn triển khai, như cánh chim, lại như dòng nước chảy, hắc khí bao phủ cả tửu quán.
Cái thế gian này chính là không bao giờ thiếu người chết, bọn hắn trước khi chết không cam lòng kêu rên mới là sắc thái chân thật nhất của thế giới này.
“Ta nên đi là Tử Chi Đạo, người đã chết càng nhiều, ta liền sẽ càng mạnh, các ngươi còn sống đều là đang hại người, cho nên cũng trở thành lực lượng của ta a.” Trong hắc khí ngưng tụ ra từng gương mặt khác nhau, há to miệng, tựa hồ là đang phát ra tiếng reo hò cuồng loạn.
Khi khói đen mờ mịt, người trong tửu quán đã từng cái từng cái ngã xuống, mỗi người huyết nhục đều hóa thành năng lượng tinh khiết nhất tràn vào trong thân thể Lý Trường An.
Hắn từng kháng cự ăn người, nhưng bây giờ với hắn mà nói chẳng qua là trăm sông đổ về biển.
Mấy tên nữ tử phục vụ ôm chân núp ở nơi hẻo lánh, kia đứa hài đồng bị xem như đệm cật lực đứng đó, hai mắt Mặc Mặc nhìn Lý Trường An, trong mắt của hắn không có e ngại.
Lý Trường An đi hướng hài đồng, cúi người nhẹ giọng hỏi: “Ta đem bọn hắn đều giết, cuộc sống của các ngươi sẽ tốt hơn một chút sao?” Tử Tế nghĩ nghĩ rồi, hài đồng mới gật gật đầu.
Lý Trường An cười.
“Vậy ta làm chính là đúng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận