Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Sở Hữu Dị Năng

Chương 163: Ta chưa từng quay đầu (length: 7516)

Chương 163: Ta chưa từng quay đầu
Bên tai vang lên tiếng chuông, Lý Trường An lần đầu tiên mở mắt ra, trước mắt là phòng học quen thuộc.
Quen thuộc đôi khi không phải là một điều tốt.
Trên bảng đen vẫn còn dòng chữ tiết học ‘phân loại dị năng’ chưa lau, xung quanh là đám học sinh đang ồn ào và tán gẫu, hắn đứng giữa phòng học.
Không hề nghĩ mình vừa làm gì trước đó, càng không nghĩ tại sao mình lại xuất hiện ở đây.
Bản năng đầu tiên của Lý Trường An là cúi đầu nhìn về phía bên phải mình, đối diện với bảng đen, phía bên phải là tổ 2 ba dãy bàn.
Đây là chỗ của hắn, vị trí này hắn ngồi gần hai năm.
Giống như trong ký ức, hắn thấy ‘chính mình’.
Ký ức ngủ say theo trong đầu tuôn ra, Lý Trường An nhớ lại đây là lúc nào.
Nửa năm trước, muội muội đã thức tỉnh dị năng, hắn bắt đầu lợi dụng thời gian rảnh rỗi rèn luyện thân thể, chuẩn bị nghỉ học, muội muội có tiền đồ hơn, còn hắn chỉ lãng phí tiền bạc.
Cho nên hiện tại, ‘chính mình’ trông có vẻ hơi gầy yếu, tóc hơi dài che tai, vì tự tay cắt nên trông hơi lộn xộn cũng không có gì lạ.
Da dẻ trắng bệch không khỏe mạnh, đôi mắt đen láy sâu thẳm, trên mặt có không ít vết thương.
Lý Trường An ngồi xổm bên cạnh bàn, nhìn ‘chính mình’.
Tóc ‘chính mình’ hơi ướt, hắn nhớ trên lớp bị người dùng kéo đập vào đầu, rách da đầu, máu tươi đông lại thành từng sợi.
Sợ thầy giáo nhìn thấy sẽ phiền lòng, nên tan học đã ra nhà vệ sinh rửa, thời tiết chuyển lạnh, nhìn ‘chính mình’ có vẻ rụt người lại.
Không ai có thể thấy Lý Trường An, hắn như một bóng ma, người qua lại xuyên qua thân thể hắn, hắn như cái bóng, quan sát chính mình.
Nghe nói người sắp chết sẽ thấy lại ký ức, giờ coi như xem lại quá khứ, tiếc là không thể nhúng tay can thiệp.
“Lý Trường An!” Từ cuối phòng học vọng đến tiếng chửi rủa đầy khinh miệt, như gọi chó mèo.
Thiếu niên Lý Trường An đứng dậy, đi về phía cuối lớp.
Ở đó có mấy thiếu niên đang ngồi, đồng phục sửa kiểu áo khoác, chân gác lên bàn.
Không biết bọn chúng nói gì với thiếu niên Lý Trường An, rất nhanh hắn đã ăn một cái tát, phải lăn về chỗ.
Lý Trường An không cần nghe cũng nhớ bọn chúng nói gì, năm hai cấp hai, mỗi sáng hắn có mười đồng tiền ăn sáng.
Nhưng mỗi sáng, hắn phải nộp tiền ăn sáng cho kẻ cầm đầu vừa gọi hắn kia.
Nhưng hôm nay hắn không có tiền ăn sáng, hắn đã lén nhét hết tiền vào hộp bút của muội muội, mười đồng có thể mua cho muội muội thêm một miếng thịt.
Nhìn ‘chính mình’ về chỗ ngồi xuống, Lý Trường An nhìn người bạn cùng bàn năm đó.
Nếu không nhờ Liên Hương nhắc lại, có lẽ hắn đã quên cô gái tên Thanh Vi, giờ ngay cả đối thoại của hai người hắn cũng nhớ rõ.
Thanh Vi gục xuống bàn, nghiêng đầu nhìn bạn cùng bàn, tò mò hỏi: “Sao bọn họ đánh ngươi mà ngươi không tránh? Thật ra ngươi có thể tránh được mà?” Bị Thanh Vi hỏi, thiếu niên Lý Trường An có vẻ ngượng ngùng, cúi đầu, khẽ đáp: “Nếu ta né, bọn họ sẽ đánh đau hơn, nhưng không né cũng chỉ ăn một cái tát.” “Phì.” Thanh Vi che miệng cười: “Buồn cười thật, thì ra người có thể bi thảm như vậy.” Lý Trường An nhìn ‘chính mình’ lúc nhỏ, giờ đang cúi đầu, hai tay nắm chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay, đôi mắt đen láy không lộ chút cảm xúc.
Tự ti ư? E là lúc đó hắn còn chẳng có cảm giác tự ti, chỉ thấy đau khổ mà thôi.
Chuông lại vang lên, vào tiết, thầy giáo đeo kính bước vào lớp, Lý Trường An nhớ thầy tên Phạm, còn lại đều quên.
“Chào các em, hôm nay chúng ta học về ‘bản chất dị năng’.” Thầy Phạm mở giáo trình, nhưng ít người nghe giảng.
Thầy như không thấy sự thờ ơ của mọi người, vừa nói vừa viết lên bảng.
“Bản chất của lửa là gì? Là vật chất cháy tạo ra ánh sáng và nhiệt, vậy thì hỏa năng có thể kéo dài thành dị năng quang và dị năng nóng được không?
Đương nhiên là không, điều đó liên quan đến năng lượng, dị năng nóng có thể sinh ra từ hư không, còn dị năng lửa thì không, nó cần điều kiện cháy trước tiên.
Dựa trên tiền đề trên, bạn nào lên bảng trả lời làm sao để phá hủy một dị năng giả Hỏa hệ trên bản chất?” Thầy Phạm nhìn quanh, chỉ có một người giơ tay, hết cách chỉ có thể gọi tên: “Lý Trường An, lên trả lời.” Thiếu niên đứng lên, có chút lo lắng xen lẫn vui vẻ nói: “Giảm nhiệt độ đốt cháy vật chất, giảm nồng độ oxy, hoặc ổn định phân tử vận động.” “Tốt, về chỗ đi.” Thầy Phạm phất tay: “Trả lời tốt, tiếc là chăm chỉ đọc sách chỉ có mình em.” Khuôn mặt tươi cười của thiếu niên lại cúi xuống, ánh mắt dần ảm đạm.
Một tiết học trôi qua nhanh chóng, đây là tiết cuối cùng trong ngày, mọi người thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về.
“Lý Trường An chờ đã.” Con ruồi cùng hai tên tùy tùng đi tới, túm lấy vai thiếu niên Lý Trường An, cố ý dùng sức, cười gằn: “Đi chơi cùng nhau đi.” Không hề phản kháng, không nói lời thừa, thiếu niên đeo cặp theo sau bọn chúng.
Bốn người rời lớp, đi về phía cửa sau trường, trên đường gặp một vài học sinh đang về, thỉnh thoảng có người đá Lý Trường An, hoặc ép hắn làm ngựa gỗ để nhảy núi dê.
Trường học là hệ thống 12 năm liên thông, nên nhiều người vẫn còn nhớ rõ kẻ chưa thức tỉnh dị năng này.
Khi ác ý không bị ngăn cản, nó sẽ lan rộng.
Một kẻ không có dị năng, ngay cả dân sản xuất cũng coi thường, dù sao dân sản xuất cũng có dị năng, cơ thể họ cũng nhờ đó mà cường tráng hơn chút.
Rõ ràng nhất là sức chống chịu và tuổi thọ, đế quốc từng nghiên cứu, nhờ dị năng, tuổi thọ trung bình của con người kéo dài thêm ba mươi năm trở lên.
Ra khỏi trường đi thêm nửa tiếng nữa, bốn người dừng lại ở bìa rừng.
Lý Trường An đi theo nãy giờ cau mày, đến đây trí nhớ của hắn có chút mơ hồ, ký ức của hắn chỉ dừng lại ở đây.
Con ruồi kéo thiếu niên Lý Trường An, chỉ vào rừng, cười nói: “Ta thả một quả bóng rổ trong đó, giờ ngươi vào tìm cho ta.
Trước khi trời tối mà tìm thấy, ta sẽ xin lỗi ngươi, trả lại hết số tiền đã lừa gạt ngươi mấy năm qua, thế nào?” “Thật chứ?” Mắt thiếu niên sáng lên, số tiền kia cộng lại cũng hơn ba nghìn, có thể mua cho muội muội một đôi giày đẹp hơn.
“Lời ta nói sao lại là giả, bọn họ đều làm chứng được mà.” Con ruồi vỗ vai thiếu niên.
Không hề do dự, thiếu niên vội vàng chạy vào rừng, con ruồi sẽ không đi quá xa, tranh thủ thời gian là tìm thấy.
Hắn chưa từng quay đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận