Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Sở Hữu Dị Năng
Chương 407: Một cái khác thị giác (length: 13097)
Chương 407: Một góc nhìn khác
Ba mươi hai năm trước, ngày tận thế bùng nổ, quái thú từ khu vực Vũ Lâm phía nam Nha Thành chui ra, đàn thú mênh mông như ôn dịch hủy diệt trong thần thoại.
Quái thú chia làm hai hướng nam bắc tiến công, trên đường đi thành thị không còn người sống, dù là trốn trong lòng đất cũng bị bắt được ăn sạch.
So với cột sáng từ trên trời giáng xuống vào ngày tận thế, quái thú mang đến nỗi kinh hoàng cho mọi người càng lớn hơn, lại còn không ngừng tăng lên.
Nhân loại bắt đầu phản công, ngoài vũ khí hạt nhân là sát khí lớn, gần như tất cả vũ khí đều được đưa vào chiến đấu, đáng tiếc quái thú tựa như vô tận, bọn hắn giết bao nhiêu, trong Vũ Lâm lại chui ra bấy nhiêu.
Chiến tranh kéo dài nửa năm, trên toàn bộ lục địa xác người phơi đầy, bất luận là đạn dược hay vật tư còn lại đều cạn kiệt, Đế Quốc vào thời điểm này thành lập.
Vương Kiến Quân từ Đông Châu đến khu vực Nha Thành, mang theo đại lượng vũ khí và ba nghìn dị năng giả, giống như một mũi dao nhọn xé mở đội hình thú dữ.
Lửa lớn bùng lên trong Vũ Lâm, quái thú không thể dập tắt đám lửa ngút trời, ba ngày sau, quân quái thú rút lui, quân tiếp viện của Đế Quốc đến, hai tháng sau dồn quái thú vào biển.
Cho đến ngày đó, Vũ Lâm rộng lớn vang danh toàn thế giới chỉ còn lại không đến một phần năm diện tích.
Sau khi tự tay giết cả nhà kẻ thù, Phùng Bình trốn vào nơi này.
Dòng sông rộng lớn hơi có vẻ đục ngầu, Phùng Bình rửa mặt qua loa, giắt ngang thanh cương đao trên lưng, cẩn thận lùi lại mấy bước rời khỏi dòng sông.
Mọi người vĩnh viễn không biết trong làn nước sông màu vàng đục cất giấu loại quái vật gì, có lẽ là đỉa hút máu, cũng có thể là cá hổ ăn thịt.
Loài cá hung mãnh lớn cỡ bàn tay này không tiến hóa thành hình thể khổng lồ, nhưng răng càng thêm sắc nhọn, thân hình dẹt vô cùng dẻo dai, có khả năng kháng cự cao với lực đánh.
Phùng Bình không đốt lửa, lột da con cá chạch vừa bắt được, ăn sống thịt nuốt vào bụng.
Cá chạch sống tanh nồng mùi bùn đất, cảm giác thật tệ, ngay cả mùi tanh xộc lên cũng khiến người ta buồn nôn, Phùng Bình không có lựa chọn khác.
Đốt lửa vẫn sẽ có ký sinh trùng, có điều ký sinh trùng là sinh vật không có linh trí, dị năng giả thực lực mạnh có thể dựa vào tinh thần lực phát hiện ký sinh trùng trong thân thể.
Không ai ép buộc nhưng người bình thường cũng không muốn trong cơ thể mình có côn trùng, lắng đọng nhiều thanh lý cũng rắc rối.
Vì vậy, Phùng Bình không dám uống nhiều nước lã, cũng không dám đốt lửa, khói bếp ở vùng hoang vu này dễ bị Cộng Trợ Hội trong Nha Thành phát hiện.
Hắn đang chờ quý nhân sai bảo.
Phùng Bình biết cái chết của vợ có ẩn tình, vào ngày vợ chết hắn nhận được điện thoại của vợ, còn chưa kịp nói vài câu, đầu dây bên kia của vợ liền truyền đến tiếng đánh chửi.
Khi hắn chạy đến chỗ vợ, chỉ thấy nhà lầu đổ sụp, còn có một bàn tay thò ra từ trong đống đổ nát, trên tay đeo chiếc nhẫn cưới của hai người.
Lúc đó, quan chức Mễ Thành coi đó là tai nạn, nhưng Phùng Bình biết đây không phải tai nạn, hắn bí mật điều tra, cuối cùng nghi ngờ người cấp trên của vợ.
Vì không có chứng cứ, nhiều lần kêu oan vẫn không được ai xét xử, chán nản thì Phùng Bình phát hiện mình bị giám sát, còn nhận được thư uy hiếp.
Hắn bắt đầu giả vờ ngây ngốc, cả ngày uống rượu giải sầu.
Vốn tưởng cả đời sẽ không còn cơ hội báo thù, sau khi đi theo Cộng Trợ Hội đến Nha Thành, vốn định chết để tỏ ý chí, gây sự chú ý của Cộng Trợ Hội đến vụ án.
Không ngờ gặp được quý nhân.
Phùng Bình đã không còn tin vào vận may nào, nhưng quý nhân nói thẳng đây là lợi dụng lẫn nhau, hắn không có lý do gì từ chối.
Chuyện đã qua bảy ngày, cũng không biết quý nhân dùng cách gì khiến Cộng Trợ Hội không tra ra được hắn.
Hiện tại đại thù đã được báo, Phùng Bình không còn mong muốn gì, chỉ muốn giúp quý nhân làm xong một việc để hoàn thành giao dịch, sau này sẽ rời khỏi thế giới này đi cùng vợ.
“Ăn cá sống ngon không?” Một giọng nói vang lên từ sau lưng.
Phùng Bình theo bản năng đứng dậy, rút đao chém về phía sau, lưỡi đao không có cảm giác chạm vào vật gì, Phùng Bình xoay người nhanh chóng lùi lại, lưng tựa vào một cây cổ thụ đầy rêu xanh, ngưng thần nhìn chỗ phát ra âm thanh.
Ban đầu, ở vị trí hai, ba bước sau lưng, một thiếu niên đứng đó, thiếu niên mặc trang phục của Chấp Pháp Đội, lông mày như kiếm, mắt sáng như sao, giờ phút này thiếu niên đang nghi hoặc nhìn con cá sống ăn dở trên đất.
“Tự giới thiệu một chút đã.” Thiếu niên xoay người nhặt con cá sống trên đất lên ngửi ngửi, sau đó chán ghét vứt đi, nhíu mày nói: “Ta tên Lý Trường An, Lý Trường An là đồ ngốc.” Phùng Bình nhíu mày, trên đỉnh đầu thiếu niên trước mặt đang lơ lửng đám mây đen, tí tách tí tách rơi mưa nhỏ, nhưng nước mưa chỉ bao phủ một mình thiếu niên.
Không phải người phàm hẳn là người bình thường không thể hiểu được.
“Ta không muốn giết ngươi.” Hai tay Phùng Bình nắm chặt đao, bình tĩnh nhìn, hắn không muốn ra tay với một đứa bé, nếu không phải vì nhổ cỏ tận gốc, hắn đã định tha cho hai đứa bé nhà kẻ thù.
Lý Trường An nghiêng đầu, vốn định nghiêng người nửa nằm trên không trung, kết quả nước mưa lọt vào tai, bực mình đánh tan mây đen, mắng: “Đừng nói nhảm, hoặc là về theo ta, hoặc là ta đánh chết ngươi ở đây.” Dù cảnh tượng này nhìn rất khôi hài, nhưng sát khí không thể làm giả, Phùng Bình chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát, hai tay theo bản năng nắm chặt chuôi đao, đốt ngón tay trắng bệch không còn chút máu.
Đợi mấy giây, Lý Trường An nở nụ cười: “Xem ra ngươi muốn chết ở đây.” “Ít nhất không phải bây giờ!” Phùng Bình cầm đao xông lên, bước chân có chút biến hóa nhỏ, nhìn ngang thì thấy hắn lao thẳng về phía Lý Trường An, nhưng trong mắt Lý Trường An, trọng tâm của Phùng Bình đang dao động trái phải.
【 Thiết Thủ 】 Tay phải Lý Trường An hóa thành hình dạng sắt thép đen nhánh, đưa tay chụp lấy thanh đao của Phùng Bình, nhưng vào khoảnh khắc sắp chạm vào, Lý Trường An rụt tay lại, lùi về sau một bước tránh khỏi đao.
Trên đao có hàn mang, có thể phá vỡ cơ thể của hắn.
Một đao không trúng, Phùng Bình cúi người lướt qua Lý Trường An, lưỡi đao từ bên hông chém lên cánh tay Lý Trường An.
Nhưng cổ tay Phùng Bình đau nhói, thanh cương đao suýt nữa tuột khỏi tay, hắn nhìn lại, Lý Trường An không biết từ lúc nào đã búng tay vào cổ tay của hắn.
Chỉ là một cái búng tay nhẹ nhàng đã làm xuất hiện vết nứt ở xương cổ tay Phùng Bình, chưa chờ Phùng Bình hành động lần nữa, Lý Trường An tiến lên một bước áp sát Phùng Bình, nắm đấm đấm vào ngực Phùng Bình.
Phùng Bình bay ra ngoài, như viên đạn pháo ra khỏi nòng, đâm gãy cây nhỏ cỡ miệng chén rồi lăn vài vòng trên mặt đất mới dừng lại.
“Không có đạo của riêng mình, lại có thực lực Bán vương, để ta xem xem.” Lý Trường An hứng thú, con ngươi trong mắt như xoay tròn, từng thông tin phản hồi từ người Phùng Bình vào đầu hắn.
Ở cách đó không xa, Phùng Bình giãy giụa đứng dậy, một tay khớp tay phải bị trật vào lại vị trí, cố gắng xoay người nhặt thanh cương đao của mình lên, hai tay nắm chặt chuôi đao.
Lý Trường An nhíu mày: “Cùng cách tạo ngụy đế của Hạ Tiểu Tiếu giống nhau, coi như có chút ý tứ.” Phùng Bình không rõ Lý Trường An đang nói gì, hắn thở dốc, lồng ngực phập phồng như hộp quạt, cuối cùng hít sâu một hơi, lại xông về phía Lý Trường An.
“Phong áp.” Lý Trường An khẽ quát.
Cuồng phong nổi lên từ hư không, cuồng phong ngưng tụ thành dây, quấn lại giống như một bức tường, hất Phùng Bình đang lao tới lên, ném ra xa hơn chục mét.
Sau khi lăn vài vòng trên mặt đất, Phùng Bình va lưng vào hai cây cổ thụ bao quanh không ngừng, nghe tiếng đau đớn rồi ngã xuống đất.
Lý Trường An đi tới: “Muốn chết rất đơn giản, cầu sống mới khó, cho nên ngươi cam nguyện bị ta đánh chết ở đây sao?” “Nếu có thể… sống sót… ai lại muốn chết chứ…” Phùng Bình chống đao đứng lên, rút đao khỏi đất, hai tay nắm chặt chuôi đao hướng về phía Lý Trường An.
Quần áo trên người rách tả tơi không ít, trên người có thêm vài vết thương không biết bị cái gì cứa vào, máu tươi từ vết thương chảy ra, một thân cỏ dại và bùn đất trộn lẫn máu tươi, trông thật thảm hại.
“Vậy thì ngươi chết ở đây đi, dù sao ngươi trở về cũng bị xử tử thôi.” Lý Trường An lắc đầu, dường như không có nhiều hứng thú, hắn có chút muốn trở về ăn chút gì.
“Đến đi!” Phùng Bình nhếch miệng cười, hắn hét lên khàn khàn: “Các ngươi không cho ta công đạo, ta sẽ tự mình lấy…” Máu tươi từ miệng Phùng Bình phun ra, hắn lau vết máu bên mép miệng, cười nhạo nhìn Lý Trường An: “Cái gì mà công bằng đều là vứt đi, các ngươi Cộng Trợ Hội cùng những người khác đều giống nhau!” Thân ảnh Lý Trường An đột nhiên loé lên, rồi xuất hiện trước mặt Phùng Bình, đưa tay duỗi thẳng khuỷu tay.
Ánh mắt không thể đuổi kịp tốc độ của Lý Trường An, nhưng Phùng Bình vẫn theo bản năng nâng đao che trước ngực.
Thanh cương đao trước khuỷu tay giống như đồ chơi của trẻ con, oằn đến cực hạn rồi vang lên tiếng răng rắc gãy đôi, còn Phùng Bình nhân cơ hội này nghiêng người sang một bên, khuỷu tay va vào vai hắn.
Vai phút chốc vỡ nát, Lý Trường An không hề thu tay lại, cánh tay cong lại duỗi thẳng ra, tóm lấy đầu Phùng Bình đập mạnh xuống đất.
Lớp đất tơi xốp bị lõm xuống, nửa đầu Phùng Bình lún vào trong bùn.
Lý Trường An buông lỏng tay ra, hắn cảm nhận được Phùng Bình đang giãy giụa, gia hỏa này còn muốn đứng người lên.
Quả thật, vài giây sau Phùng Bình hai tay chống đất run rẩy đứng lên, khí thế một chút xíu dâng cao, từ từ tới gần ranh giới giữa Bán vương và Vương Cấp.
Lý Trường An thấy hứng thú: “Không cần tự mình đi ra nói, chỉ cần chấp niệm đủ sâu liền có thể tấn cấp, so với cách của Hạ Tiểu Tiếu lúc đầu còn tốt hơn một chút.” “Ta nghe được vợ ta cầu xin bọn chúng tha thứ.” Lúc đầu Phùng Bình thân thể có chút lung lay, sau đó dần dần kiên định: “Bọn chúng không tha nàng, ta nghe thấy nàng đang khóc.” “Chuyện đó thì liên quan gì đến ta?” Lý Trường An đưa tay vỗ xuống, hắn từ đầu đến cuối dùng thực lực không quá S cấp.
Vai trái của Phùng Bình đã vỡ nát, lại vào lúc này đưa tay túm lấy cổ tay của Lý Trường An, bàn tay của hắn giống như cái kìm giữ chặt lấy cổ tay Lý Trường An.
Mang theo nụ cười lạnh, Phùng Bình ngẩng đầu lên: “Ngươi nói đúng, thì liên quan gì đến ngươi? Loại người chúng ta sống chết xưa nay sẽ không khiến người khác chú ý.
Các ngươi nhiều nhất cũng chỉ nói một câu đáng thương mà thôi, ta điều tra nửa năm, nhận được chỉ có cảnh cáo, mỗi ngày như rác rưởi sống lay lắt.” Lý Trường An chỉ nhìn vào cổ tay mình, từng vệt đao trống rỗng hiện ra, trong nháy mắt làm cánh tay chồng chất vết thương, máu tươi như vòi nước chưa khóa tuôn xuống.
“Rốt cuộc chúng ta đã làm sai cái gì!” Phùng Bình gầm lên, đưa tay chụp về phía cổ Lý Trường An: “Kẻ có tội tiêu dao khoái hoạt, dựa vào cái gì người bị hại như chúng ta lại phải sống khổ sở như vậy!
Ta thậm chí không biết vì sao mình còn phải sống, ta sớm nên đi chết, đi bồi vợ đáng thương của ta, nhưng hiện tại ta biết, ta không cam tâm! Dựa vào cái gì chúng ta phải chịu bất công...” Tay của hắn cuối cùng không chạm được đến cổ Lý Trường An, đao mang vô hình từ trong mắt Lý Trường An bắn ra, chia Phùng Bình thành vô số mảnh thịt.
“【 Đao mang 】 ta cũng biết mà, ngươi đắc ý cái gì?” Lý Trường An lắc lắc cánh tay, vết thương trên cánh tay trong nháy mắt khép lại hoàn toàn, hắn vỗ tay một tiếng, thi thể Phùng Bình thiêu thành Hôi Tẫn.
Nhún vai, Lý Trường An quay người đi về đường cũ.
“Ta đã nói rồi, ngươi gặp bất công thì liên quan gì đến ta?” Mạng của các ngươi đều bị cảm xúc chi phối sao? (Chân chính) Lý Trường An kia hình như cũng giống như vậy?
Lý Trường An dừng bước nhìn Hôi Tẫn phía sau, theo ý hắn, mặt đất mở ra nuốt Hôi Tẫn xuống lòng đất.
“Đây là thứ ngươi muốn để thay đổi thế giới... Đáng tiếc là, ban đầu loài người đối mặt với hắc ám bằng lửa, còn ngươi muốn chiếu sáng thế giới này...” -------- Đi dạo ở nhân gian, Lý Trường An như ông lão nhàn tản, hai tay chắp sau lưng chậm rãi đi dạo trong thế giới sau đại chiến này.
Có 700 con Hỉ Thước theo sau hắn, 254 con cự mãng từ đáy biển ngóc đầu lên, phía trước trên đường có 462 đầu quái thú cẩn thận đề phòng.
Lý Trường An nhìn về phía Uông Dương, như thấy được tác giả ở dưới nước, cười nhạo nói: “Ngươi vì một chuỗi con số thật đúng là hao tâm tổn sức, chỉ là hai quận mà thôi.”
Ba mươi hai năm trước, ngày tận thế bùng nổ, quái thú từ khu vực Vũ Lâm phía nam Nha Thành chui ra, đàn thú mênh mông như ôn dịch hủy diệt trong thần thoại.
Quái thú chia làm hai hướng nam bắc tiến công, trên đường đi thành thị không còn người sống, dù là trốn trong lòng đất cũng bị bắt được ăn sạch.
So với cột sáng từ trên trời giáng xuống vào ngày tận thế, quái thú mang đến nỗi kinh hoàng cho mọi người càng lớn hơn, lại còn không ngừng tăng lên.
Nhân loại bắt đầu phản công, ngoài vũ khí hạt nhân là sát khí lớn, gần như tất cả vũ khí đều được đưa vào chiến đấu, đáng tiếc quái thú tựa như vô tận, bọn hắn giết bao nhiêu, trong Vũ Lâm lại chui ra bấy nhiêu.
Chiến tranh kéo dài nửa năm, trên toàn bộ lục địa xác người phơi đầy, bất luận là đạn dược hay vật tư còn lại đều cạn kiệt, Đế Quốc vào thời điểm này thành lập.
Vương Kiến Quân từ Đông Châu đến khu vực Nha Thành, mang theo đại lượng vũ khí và ba nghìn dị năng giả, giống như một mũi dao nhọn xé mở đội hình thú dữ.
Lửa lớn bùng lên trong Vũ Lâm, quái thú không thể dập tắt đám lửa ngút trời, ba ngày sau, quân quái thú rút lui, quân tiếp viện của Đế Quốc đến, hai tháng sau dồn quái thú vào biển.
Cho đến ngày đó, Vũ Lâm rộng lớn vang danh toàn thế giới chỉ còn lại không đến một phần năm diện tích.
Sau khi tự tay giết cả nhà kẻ thù, Phùng Bình trốn vào nơi này.
Dòng sông rộng lớn hơi có vẻ đục ngầu, Phùng Bình rửa mặt qua loa, giắt ngang thanh cương đao trên lưng, cẩn thận lùi lại mấy bước rời khỏi dòng sông.
Mọi người vĩnh viễn không biết trong làn nước sông màu vàng đục cất giấu loại quái vật gì, có lẽ là đỉa hút máu, cũng có thể là cá hổ ăn thịt.
Loài cá hung mãnh lớn cỡ bàn tay này không tiến hóa thành hình thể khổng lồ, nhưng răng càng thêm sắc nhọn, thân hình dẹt vô cùng dẻo dai, có khả năng kháng cự cao với lực đánh.
Phùng Bình không đốt lửa, lột da con cá chạch vừa bắt được, ăn sống thịt nuốt vào bụng.
Cá chạch sống tanh nồng mùi bùn đất, cảm giác thật tệ, ngay cả mùi tanh xộc lên cũng khiến người ta buồn nôn, Phùng Bình không có lựa chọn khác.
Đốt lửa vẫn sẽ có ký sinh trùng, có điều ký sinh trùng là sinh vật không có linh trí, dị năng giả thực lực mạnh có thể dựa vào tinh thần lực phát hiện ký sinh trùng trong thân thể.
Không ai ép buộc nhưng người bình thường cũng không muốn trong cơ thể mình có côn trùng, lắng đọng nhiều thanh lý cũng rắc rối.
Vì vậy, Phùng Bình không dám uống nhiều nước lã, cũng không dám đốt lửa, khói bếp ở vùng hoang vu này dễ bị Cộng Trợ Hội trong Nha Thành phát hiện.
Hắn đang chờ quý nhân sai bảo.
Phùng Bình biết cái chết của vợ có ẩn tình, vào ngày vợ chết hắn nhận được điện thoại của vợ, còn chưa kịp nói vài câu, đầu dây bên kia của vợ liền truyền đến tiếng đánh chửi.
Khi hắn chạy đến chỗ vợ, chỉ thấy nhà lầu đổ sụp, còn có một bàn tay thò ra từ trong đống đổ nát, trên tay đeo chiếc nhẫn cưới của hai người.
Lúc đó, quan chức Mễ Thành coi đó là tai nạn, nhưng Phùng Bình biết đây không phải tai nạn, hắn bí mật điều tra, cuối cùng nghi ngờ người cấp trên của vợ.
Vì không có chứng cứ, nhiều lần kêu oan vẫn không được ai xét xử, chán nản thì Phùng Bình phát hiện mình bị giám sát, còn nhận được thư uy hiếp.
Hắn bắt đầu giả vờ ngây ngốc, cả ngày uống rượu giải sầu.
Vốn tưởng cả đời sẽ không còn cơ hội báo thù, sau khi đi theo Cộng Trợ Hội đến Nha Thành, vốn định chết để tỏ ý chí, gây sự chú ý của Cộng Trợ Hội đến vụ án.
Không ngờ gặp được quý nhân.
Phùng Bình đã không còn tin vào vận may nào, nhưng quý nhân nói thẳng đây là lợi dụng lẫn nhau, hắn không có lý do gì từ chối.
Chuyện đã qua bảy ngày, cũng không biết quý nhân dùng cách gì khiến Cộng Trợ Hội không tra ra được hắn.
Hiện tại đại thù đã được báo, Phùng Bình không còn mong muốn gì, chỉ muốn giúp quý nhân làm xong một việc để hoàn thành giao dịch, sau này sẽ rời khỏi thế giới này đi cùng vợ.
“Ăn cá sống ngon không?” Một giọng nói vang lên từ sau lưng.
Phùng Bình theo bản năng đứng dậy, rút đao chém về phía sau, lưỡi đao không có cảm giác chạm vào vật gì, Phùng Bình xoay người nhanh chóng lùi lại, lưng tựa vào một cây cổ thụ đầy rêu xanh, ngưng thần nhìn chỗ phát ra âm thanh.
Ban đầu, ở vị trí hai, ba bước sau lưng, một thiếu niên đứng đó, thiếu niên mặc trang phục của Chấp Pháp Đội, lông mày như kiếm, mắt sáng như sao, giờ phút này thiếu niên đang nghi hoặc nhìn con cá sống ăn dở trên đất.
“Tự giới thiệu một chút đã.” Thiếu niên xoay người nhặt con cá sống trên đất lên ngửi ngửi, sau đó chán ghét vứt đi, nhíu mày nói: “Ta tên Lý Trường An, Lý Trường An là đồ ngốc.” Phùng Bình nhíu mày, trên đỉnh đầu thiếu niên trước mặt đang lơ lửng đám mây đen, tí tách tí tách rơi mưa nhỏ, nhưng nước mưa chỉ bao phủ một mình thiếu niên.
Không phải người phàm hẳn là người bình thường không thể hiểu được.
“Ta không muốn giết ngươi.” Hai tay Phùng Bình nắm chặt đao, bình tĩnh nhìn, hắn không muốn ra tay với một đứa bé, nếu không phải vì nhổ cỏ tận gốc, hắn đã định tha cho hai đứa bé nhà kẻ thù.
Lý Trường An nghiêng đầu, vốn định nghiêng người nửa nằm trên không trung, kết quả nước mưa lọt vào tai, bực mình đánh tan mây đen, mắng: “Đừng nói nhảm, hoặc là về theo ta, hoặc là ta đánh chết ngươi ở đây.” Dù cảnh tượng này nhìn rất khôi hài, nhưng sát khí không thể làm giả, Phùng Bình chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát, hai tay theo bản năng nắm chặt chuôi đao, đốt ngón tay trắng bệch không còn chút máu.
Đợi mấy giây, Lý Trường An nở nụ cười: “Xem ra ngươi muốn chết ở đây.” “Ít nhất không phải bây giờ!” Phùng Bình cầm đao xông lên, bước chân có chút biến hóa nhỏ, nhìn ngang thì thấy hắn lao thẳng về phía Lý Trường An, nhưng trong mắt Lý Trường An, trọng tâm của Phùng Bình đang dao động trái phải.
【 Thiết Thủ 】 Tay phải Lý Trường An hóa thành hình dạng sắt thép đen nhánh, đưa tay chụp lấy thanh đao của Phùng Bình, nhưng vào khoảnh khắc sắp chạm vào, Lý Trường An rụt tay lại, lùi về sau một bước tránh khỏi đao.
Trên đao có hàn mang, có thể phá vỡ cơ thể của hắn.
Một đao không trúng, Phùng Bình cúi người lướt qua Lý Trường An, lưỡi đao từ bên hông chém lên cánh tay Lý Trường An.
Nhưng cổ tay Phùng Bình đau nhói, thanh cương đao suýt nữa tuột khỏi tay, hắn nhìn lại, Lý Trường An không biết từ lúc nào đã búng tay vào cổ tay của hắn.
Chỉ là một cái búng tay nhẹ nhàng đã làm xuất hiện vết nứt ở xương cổ tay Phùng Bình, chưa chờ Phùng Bình hành động lần nữa, Lý Trường An tiến lên một bước áp sát Phùng Bình, nắm đấm đấm vào ngực Phùng Bình.
Phùng Bình bay ra ngoài, như viên đạn pháo ra khỏi nòng, đâm gãy cây nhỏ cỡ miệng chén rồi lăn vài vòng trên mặt đất mới dừng lại.
“Không có đạo của riêng mình, lại có thực lực Bán vương, để ta xem xem.” Lý Trường An hứng thú, con ngươi trong mắt như xoay tròn, từng thông tin phản hồi từ người Phùng Bình vào đầu hắn.
Ở cách đó không xa, Phùng Bình giãy giụa đứng dậy, một tay khớp tay phải bị trật vào lại vị trí, cố gắng xoay người nhặt thanh cương đao của mình lên, hai tay nắm chặt chuôi đao.
Lý Trường An nhíu mày: “Cùng cách tạo ngụy đế của Hạ Tiểu Tiếu giống nhau, coi như có chút ý tứ.” Phùng Bình không rõ Lý Trường An đang nói gì, hắn thở dốc, lồng ngực phập phồng như hộp quạt, cuối cùng hít sâu một hơi, lại xông về phía Lý Trường An.
“Phong áp.” Lý Trường An khẽ quát.
Cuồng phong nổi lên từ hư không, cuồng phong ngưng tụ thành dây, quấn lại giống như một bức tường, hất Phùng Bình đang lao tới lên, ném ra xa hơn chục mét.
Sau khi lăn vài vòng trên mặt đất, Phùng Bình va lưng vào hai cây cổ thụ bao quanh không ngừng, nghe tiếng đau đớn rồi ngã xuống đất.
Lý Trường An đi tới: “Muốn chết rất đơn giản, cầu sống mới khó, cho nên ngươi cam nguyện bị ta đánh chết ở đây sao?” “Nếu có thể… sống sót… ai lại muốn chết chứ…” Phùng Bình chống đao đứng lên, rút đao khỏi đất, hai tay nắm chặt chuôi đao hướng về phía Lý Trường An.
Quần áo trên người rách tả tơi không ít, trên người có thêm vài vết thương không biết bị cái gì cứa vào, máu tươi từ vết thương chảy ra, một thân cỏ dại và bùn đất trộn lẫn máu tươi, trông thật thảm hại.
“Vậy thì ngươi chết ở đây đi, dù sao ngươi trở về cũng bị xử tử thôi.” Lý Trường An lắc đầu, dường như không có nhiều hứng thú, hắn có chút muốn trở về ăn chút gì.
“Đến đi!” Phùng Bình nhếch miệng cười, hắn hét lên khàn khàn: “Các ngươi không cho ta công đạo, ta sẽ tự mình lấy…” Máu tươi từ miệng Phùng Bình phun ra, hắn lau vết máu bên mép miệng, cười nhạo nhìn Lý Trường An: “Cái gì mà công bằng đều là vứt đi, các ngươi Cộng Trợ Hội cùng những người khác đều giống nhau!” Thân ảnh Lý Trường An đột nhiên loé lên, rồi xuất hiện trước mặt Phùng Bình, đưa tay duỗi thẳng khuỷu tay.
Ánh mắt không thể đuổi kịp tốc độ của Lý Trường An, nhưng Phùng Bình vẫn theo bản năng nâng đao che trước ngực.
Thanh cương đao trước khuỷu tay giống như đồ chơi của trẻ con, oằn đến cực hạn rồi vang lên tiếng răng rắc gãy đôi, còn Phùng Bình nhân cơ hội này nghiêng người sang một bên, khuỷu tay va vào vai hắn.
Vai phút chốc vỡ nát, Lý Trường An không hề thu tay lại, cánh tay cong lại duỗi thẳng ra, tóm lấy đầu Phùng Bình đập mạnh xuống đất.
Lớp đất tơi xốp bị lõm xuống, nửa đầu Phùng Bình lún vào trong bùn.
Lý Trường An buông lỏng tay ra, hắn cảm nhận được Phùng Bình đang giãy giụa, gia hỏa này còn muốn đứng người lên.
Quả thật, vài giây sau Phùng Bình hai tay chống đất run rẩy đứng lên, khí thế một chút xíu dâng cao, từ từ tới gần ranh giới giữa Bán vương và Vương Cấp.
Lý Trường An thấy hứng thú: “Không cần tự mình đi ra nói, chỉ cần chấp niệm đủ sâu liền có thể tấn cấp, so với cách của Hạ Tiểu Tiếu lúc đầu còn tốt hơn một chút.” “Ta nghe được vợ ta cầu xin bọn chúng tha thứ.” Lúc đầu Phùng Bình thân thể có chút lung lay, sau đó dần dần kiên định: “Bọn chúng không tha nàng, ta nghe thấy nàng đang khóc.” “Chuyện đó thì liên quan gì đến ta?” Lý Trường An đưa tay vỗ xuống, hắn từ đầu đến cuối dùng thực lực không quá S cấp.
Vai trái của Phùng Bình đã vỡ nát, lại vào lúc này đưa tay túm lấy cổ tay của Lý Trường An, bàn tay của hắn giống như cái kìm giữ chặt lấy cổ tay Lý Trường An.
Mang theo nụ cười lạnh, Phùng Bình ngẩng đầu lên: “Ngươi nói đúng, thì liên quan gì đến ngươi? Loại người chúng ta sống chết xưa nay sẽ không khiến người khác chú ý.
Các ngươi nhiều nhất cũng chỉ nói một câu đáng thương mà thôi, ta điều tra nửa năm, nhận được chỉ có cảnh cáo, mỗi ngày như rác rưởi sống lay lắt.” Lý Trường An chỉ nhìn vào cổ tay mình, từng vệt đao trống rỗng hiện ra, trong nháy mắt làm cánh tay chồng chất vết thương, máu tươi như vòi nước chưa khóa tuôn xuống.
“Rốt cuộc chúng ta đã làm sai cái gì!” Phùng Bình gầm lên, đưa tay chụp về phía cổ Lý Trường An: “Kẻ có tội tiêu dao khoái hoạt, dựa vào cái gì người bị hại như chúng ta lại phải sống khổ sở như vậy!
Ta thậm chí không biết vì sao mình còn phải sống, ta sớm nên đi chết, đi bồi vợ đáng thương của ta, nhưng hiện tại ta biết, ta không cam tâm! Dựa vào cái gì chúng ta phải chịu bất công...” Tay của hắn cuối cùng không chạm được đến cổ Lý Trường An, đao mang vô hình từ trong mắt Lý Trường An bắn ra, chia Phùng Bình thành vô số mảnh thịt.
“【 Đao mang 】 ta cũng biết mà, ngươi đắc ý cái gì?” Lý Trường An lắc lắc cánh tay, vết thương trên cánh tay trong nháy mắt khép lại hoàn toàn, hắn vỗ tay một tiếng, thi thể Phùng Bình thiêu thành Hôi Tẫn.
Nhún vai, Lý Trường An quay người đi về đường cũ.
“Ta đã nói rồi, ngươi gặp bất công thì liên quan gì đến ta?” Mạng của các ngươi đều bị cảm xúc chi phối sao? (Chân chính) Lý Trường An kia hình như cũng giống như vậy?
Lý Trường An dừng bước nhìn Hôi Tẫn phía sau, theo ý hắn, mặt đất mở ra nuốt Hôi Tẫn xuống lòng đất.
“Đây là thứ ngươi muốn để thay đổi thế giới... Đáng tiếc là, ban đầu loài người đối mặt với hắc ám bằng lửa, còn ngươi muốn chiếu sáng thế giới này...” -------- Đi dạo ở nhân gian, Lý Trường An như ông lão nhàn tản, hai tay chắp sau lưng chậm rãi đi dạo trong thế giới sau đại chiến này.
Có 700 con Hỉ Thước theo sau hắn, 254 con cự mãng từ đáy biển ngóc đầu lên, phía trước trên đường có 462 đầu quái thú cẩn thận đề phòng.
Lý Trường An nhìn về phía Uông Dương, như thấy được tác giả ở dưới nước, cười nhạo nói: “Ngươi vì một chuỗi con số thật đúng là hao tâm tổn sức, chỉ là hai quận mà thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận