Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Sở Hữu Dị Năng

Chương 278: Trùng hợp lạ kì (length: 9160)

Chương 278: Trùng hợp lạ kỳ
Quán ăn nhỏ buôn bán, nguyên liệu nấu ăn chuẩn bị trong ngày nếu còn thừa đều xem như lãng phí, để lâu thêm một ngày đều tăng chi phí, vì vậy tốc độ nướng thịt cũng không nhanh.
Nàng phục vụ vừa dứt đơn thì đã đi vào bếp sau bận rộn, trong tiệm không đến mức chỉ có một mình nàng đảm nhiệm mọi vị trí, nhưng cơ bản cũng chỉ hai ba người.
Mấy phút sau, nàng bưng cốc bia đặt lên bàn của Lý Trường An, còn có một đĩa cá con chiên nhỏ cùng đĩa muối tiêu chấm.
Nàng cười nói: “Đây là mời ngài, cũng thích hợp nhắm rượu, hiện tại tửu quán là ta đang quản lý, sau này mong ngài chiếu cố nhiều hơn.” Do dự mấy giây sau, Lý Trường An gật đầu: “Được!” Nàng cũng không nghĩ nhiều, cho là khách sáo trả lời, có thể giữ chân những khách quen kia hay không cũng không đơn giản như vậy, cúi người rồi trở về quầy bar.
Gần một giờ sau, năm cân thịt nướng mới được mang lên, nàng luôn miệng xin lỗi.
“Không sao, thời gian này vừa vặn.” Lý Trường An xua tay ra hiệu mình không ngại.
Nàng mang theo áy náy đi xuống, còn một nửa thịt nướng cần xử lý, lò quá nhỏ, ngay từ đầu đã không nên tham để quá nhiều thịt, nếu không cũng không mất công quá nửa.
Nàng vừa xấu hổ vừa tự trách, vừa nãy còn mời người sau này ghé quán, chân sau liền xảy ra chuyện này, cũng nhất thời quên nơi này thực tế chỉ là quán rượu.
Lý Trường An đương nhiên là không để ý, khứu giác của hắn tự nhiên ngửi được mùi khét từ bếp sau, không mang lên thịt cháy đen đã xem như chủ quán có lương tâm.
Có điều, tốc độ ăn vốn dĩ đã nhanh của hắn cũng chậm lại, hắn ăn từ trước đến nay vốn miệng nhỏ, chỉ là nuốt tương đối nhanh, sẽ không tốn quá nhiều thời gian vào việc ăn uống.
Thịt nướng theo phong tục của Mễ Thành là một khối, nướng thành màu caramen vừa đủ, nước thịt chảy xuống, thơm nức mùi dầu.
Dùng hai con dao, một con cắt thịt, một con cắt nửa ổ bánh mì phía trên, thịt cắt xuống thì dùng bánh mì bao phủ, thêm chút tỏi cùng rượu nho ngào thành nước tương, là món ăn thường thấy trên phố xá.
Thịt là thịt nhân tạo, giá cả không cao, cảm giác cũng không tốt hơn chút nào, cũng chỉ có nước tương đặc chế của quán là tạm chấp nhận được xem như đặc sắc.
Khách dần đông, xem như là người dân bình thường sau khi tan làm, ngoại trừ một số ngành nghề đặc thù có thời gian rảnh.
Trong quán rượu bắt đầu náo nhiệt, Lý Trường An ngồi nơi hẻo lánh, nghe bọn họ phàn nàn lương ít, có người phàn nàn bị đối xử bất công.
Phàn nàn thì nhiều, mượn rượu giải sầu cũng nhiều, chia sẻ vui vẻ thì ít, mà còn là những chuyện Lý Trường An không thể nào hiểu nổi.
Ai đó tìm được bạn gái hoặc bạn trai giàu có, hoặc đang khoe khoang lịch sử tình trường, còn với Lý Trường An thì những chuyện này nên được giữ trong lòng.
Cô chủ quán, cũng chính là nàng gái trẻ tuổi kia, rõ ràng là hơi bận không xoay xở kịp, có lẽ là bất đắc dĩ tiếp quản quán, trước đây chưa từng làm quen.
Nhưng không bao lâu sau, một nam sinh trạc tuổi với nàng, mặc đồng phục phục vụ bắt đầu tiếp đón khách, nam sinh dường như đã quen thuộc với khung cảnh này, đi lại giữa các khách hàng rất thành thạo.
“Thật tốt.” Lý Trường An khẽ cảm thán.
Ở một góc khác có tiếng cãi vã, hình như có khách không hài lòng với giá rượu, dù quán có ồn ào, Lý Trường An vẫn có thể nghe thấy nam sinh đang xin lỗi.
“Xin lỗi xin lỗi, dạo này có lễ hội, nên rượu trong thành cung cấp có hạn, giá chúng tôi nhập cũng cao hơn nhiều, mong khách hàng thông cảm.” Dù đã giải thích một lần, đối phương vẫn không chịu bỏ qua, buông ra những lời lẽ khó nghe, nam sinh chỉ cười xòa xin lỗi.
Mãi đến khi có những khách quen khác không nhịn được lên tiếng, người kia mới cằn nhằn kết sổ rượu, xem như bỏ qua.
Lý Trường An đặt dao xuống.
Ngoài cửa bước vào mấy người lính mặc quân phục, ngẩng cao đầu ưỡn ngực, đi tới quầy bar vỗ bàn, lớn tiếng quát: “Chủ quán đâu?” Nàng vội vã từ sau bếp đi ra, sắc mặt hơi đổi, cười khan nói: “Thưa ngài, ngài muốn uống gì ạ?” “Đừng nói nhảm.” Binh sĩ lạnh mặt khoát tay: “Mang mười thùng rượu đến doanh trại, gì giáo quan muốn.” Nàng do dự một chút, nhỏ giọng nói: “Thưa ngài, rượu trong tiệm cũng không nhiều, ngài xem có thể thanh toán nợ tháng trước không ạ?” “Lời gì!” Binh sĩ mạnh tay vỗ quầy, quát: “Ý cô là bọn ta sẽ quỵt tiền à!” Nói xong binh sĩ nhíu mày, khóe miệng nở một nụ cười khó hiểu: “Thanh toán thì cũng được, để khỏi bị người khác nói xấu, nhưng dù sao phải tự mình giao cho cô thì mới được nhỉ?
Hay là như thế này, cô mang rượu cùng tôi đến doanh trại, để gì giáo quan tự mình trả cho cô, lúc đó tôi đưa thêm cho cô, thế nào?” Nàng do dự, số tiền thiếu nợ này cũng không nhỏ, có thể lấy về được đương nhiên là tốt, nhưng đi doanh trại một chuyến...
“Thưa ngài, quán đang bận quá, bà chủ chúng tôi không đi được, tôi đi giao cho ngài ạ.” Nam sinh không biết từ lúc nào đã đến gần, nụ cười ấm áp nhìn không ra vẻ gì khác thường.
“Cút sang một bên!” Binh sĩ một tay đẩy nam sinh ngã xuống đất, cũng không thèm che giấu nữa: “Lời ta nói rồi, muốn tiền thì tự mình đi theo ta lấy!” Lý Trường An bỏ miếng thịt cuối cùng vào miệng, ngậm miếng bánh mì đứng dậy, tay nắm con dao cắt thịt.
Nàng cắn răng, gật đầu mạnh: “Được, tôi đi!” “Không được đâu.” Nam sinh vội vàng bò dậy, nụ cười từ đầu đến cuối đã mất, chỉ không che được vẻ hoảng hốt.
“Không sao, trong tiệm cậu giúp tôi trông coi, cùng lắm thì lại treo nợ thêm một tháng thôi.” Nàng khẽ cười, rồi nhìn sang binh sĩ: “Vậy phiền ngài theo tôi đi chuyển rượu.” Binh sĩ xoa xoa hai tay: “Dễ thôi, xe đang dừng ngoài kia, ta cùng cô đi chuyển.” “Hay là tôi cũng đi giúp một tay nhé.” Đang định dừng bước thì Lý Trường An lại tiến lên phía trước, ném con dao cắt thịt trong tay lên quầy bar.
Binh sĩ quay đầu lại, hơi nhíu mày: “La Tắc! Sao ngươi lại ở đây? Hà trưởng quan đang tìm ngươi, vừa hay đi cùng ta một chuyến... sao trông ngươi là lạ?” “Chuyển đồ trước đi, đừng để Hà trưởng quan sốt ruột chờ.” Lý Trường An mỉm cười.
Dù hơi ngạc nhiên khi khuôn mặt này vậy mà lại quen người lính kia, nhưng cũng không có gì đáng ngại.
Hoàn toàn không có gì đáng ngại.
“Cũng được, chờ chút nữa bị mắng vẫn là ta.” Binh sĩ cau mày: “Cảm giác vẫn là lạ...” Theo nàng xuống hầm rượu khiêng rượu lên xe bán tải, Lý Trường An ngồi ghế sau, bên cạnh là nàng chủ quán.
“Sau khi biết ta là ai, cô có vẻ rất sợ ta?” Lý Trường An nhìn nàng.
Hắn có thể dễ dàng nhận ra sự thay đổi của nàng trước và sau khi người lính gọi tên La Tắc, từ lúc đó, nàng luôn né tránh ánh mắt của hắn.
“Tôi...” Nàng nuốt nước bọt: “Tôi chỉ là nhát gan thôi.” Lý Trường An gật đầu: “Xem ra tên La Tắc trong mắt các cô không phải người tốt lành gì.” Người lính lái xe bật cười: “Hôm nay ngươi lạ thật, cả khu Đông Thành ai mà không biết La Tắc ngươi là ai, chẳng lẽ ngươi cảm thấy mình là người tốt à?” “Cũng không phải.” Lý Trường An cười: “Ta chỉ cảm thấy tên ta không có lợi hại đến vậy, các ngươi nghe qua tên Lý Trường An chưa?” “Lý Trường An? Đừng đùa, bây giờ ai mà không biết, là cái người diệt huynh đệ hội ở Pháp thành phải không?” Nụ cười của người lính có chút gượng gạo: “Sao đột nhiên lại nhắc tới người này?” Lý Trường An không trả lời, mà quay sang hỏi nàng: “Nhìn biểu cảm của cô có vẻ cũng biết Lý Trường An, vậy giữa Lý Trường An và La Tắc, cô sợ ai hơn?” “...Tôi không biết phải trả lời thế nào.” Nàng rụt người về phía cửa xe.
“Ta biết câu trả lời của cô.” Lý Trường An nhún vai dựa lưng vào ghế.
Tên của hắn quả thật không đủ vang dội, có lẽ vẫn là giết chưa đủ người, so với ‘La Tắc’ này, nàng còn sợ La Tắc hơn!
Xe bỗng thắng gấp, người lính phía trước rút khẩu súng ngắn sau lưng chĩa thẳng vào trán Lý Trường An.
“Ta chợt nhớ ra có gì đó không đúng ở ngươi, ngươi trước giờ chưa bao giờ nói ba chữ ‘Hà trưởng quan’, mà ngươi cũng không hay đội mũ...” Vừa dứt lời, đầu của người lính như dưa hấu rớt từ trên cao xuống vỡ tung.
Lý Trường An giơ tay gạt vết máu trong xe, hấp thụ thi thể của người lính rồi ngồi vào vị trí lái, quay đầu mỉm cười với nàng đang hoàn toàn ngơ ngác.
“Làm phiền cô chỉ đường, đương nhiên nếu cô không ngại, có thể kể cho tôi nghe về La Tắc một chút.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận