Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Sở Hữu Dị Năng

Chương 204: Cho gia chết (length: 9563)

Chương 204: Cho gia chết.
Như sứ làm con rối băng liệt, tản ra một cỗ thê lương mỹ cảm, lại lại có lớn lao sát cơ.
Cánh tay ngọc trắng nõn từ bên trong thể xác vỡ vụn của Hạ Tiểu Tiếu vươn ra, giống như đâm thủng một tờ giấy trắng, dễ như trở bàn tay xuyên thủng lồng ngực Lý Trường An, phía sau lưng lộ ra.
“Không ngờ ngươi có thể làm đến mức này.” Thanh âm của Hạ Tiểu Tiếu từ trong thể xác truyền ra, nữ tử từ trong thể xác đứng lên, chỉ để lại trên mặt đất xác ngoài vỡ vụn như sứ.
Không đợi Lý Trường An phản kích, Hạ Tiểu Tiếu tiện tay ném hắn sang một bên, tay không dính nửa điểm máu.
Trên người nàng quấn quanh những lớp lụa trắng, che đậy những bộ vị mấu chốt, tóc dài xõa vai bị nàng tiện tay túm lên thành một búi tóc, gỡ cặp kính trên ‘thi thể’, bẻ chân kính thành trâm cài tóc.
Lại khoác thêm chiếc áo khoác trắng, Hạ Tiểu Tiếu mới nhìn về phía Lý Trường An đang nằm dưới đất.
Khác với vừa nãy, Hạ Tiểu Tiếu hiện tại trông trẻ trung hơn rất nhiều, khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, thân hình cũng thon nhỏ, có chút gầy yếu.
Lý Trường An cố hết sức đứng dậy, thở hổn hển nặng nề, hai tay vẫn chưa hồi phục, những vết nứt màu mực trên xương cốt có tơ máu đang sinh trưởng, lỗ lớn ở ngực thì trước sau thông thấu, trong thời gian ngắn không thể hồi phục.
Chiến đấu tiêu hao quá lớn, không có hắc khí, chỉ dựa vào thân thể hồi phục thì có chút không theo kịp mức tiêu hao.
Hắc khí thường xuyên đi cùng hắn trên thực tế chính là tử khí, bất quá nó có thể hòa tan vào máu của hắn, nắm giữ khả năng cướp đoạt sinh cơ của người khác.
Sinh cơ cướp được tự nhiên mà dùng để bù đắp cho tiêu hao của bản thân hắn, hiện tại cơ thể duy trì ở trạng thái tử vong, sẽ không chết vì vết thương chí mạng, nhưng thương thế không hồi phục cũng ảnh hưởng đến hành động, hắn vẫn có tiêu hao.
Không có sinh cơ để cướp đoạt, không có hắc khí để bù đắp, hắn cũng sẽ có lúc kiệt sức.
Điều khiến hắn nghi ngờ lúc này là việc Hạ Tiểu Tiếu sống lại.
Việc hắn sống lại đến từ trái tim thứ hai ở trong ngực, nó nằm ở giữa hư ảo và hiện thực, hắn có thể chạm vào, có thể cảm nhận, nhưng trong mắt người khác lại không tồn tại.
Vậy Hạ Tiểu Tiếu cũng có trái tim thứ hai?
“Có phải rất nghi hoặc về việc ta sống thế nào không?” Hạ Tiểu Tiếu chỉnh lại cổ áo: “Trước chúc mừng ngươi, có thể làm được đến mức này.
Nhưng đáng tiếc là ngươi đánh nát chính là thân xác tương lai của ta, hiện tại đứng trước mặt ngươi chính là thân xác quá khứ của ta.
Nói nhỏ cho ngươi biết, chỉ cần giết chết ta ở thân xác này, ngươi sẽ gặp thân xác hiện tại của ta, tức là lại giết ta hai lần nữa, ta sẽ chết thật.” Hạ Tiểu Tiếu che miệng cười khẽ, chờ đợi vẻ tuyệt vọng xuất hiện trên mặt Lý Trường An.
Việc Thành Nhiên gửi tương tư xuất hiện khiến nàng hơi kinh ngạc, đó là những bảo vật từng xuất hiện ở thế giới trong danh sách, lẽ ra không nên có mặt ở thế giới này.
Hai con chim đồng có thể trò chuyện qua lại dù cách trở không gian, còn có thể thông qua việc rút một chiếc lông đuôi chim để một người nắm giữ chim đồng khác không bị giới hạn về không gian ra tay.
Nhưng đó chỉ là sức mạnh, không phải người nắm giữ chim đồng, đây có lẽ là thiếu sót duy nhất của việc gửi tương tư.
Lúc Lý Trường An rút chiếc lông đuôi chim, Hạ Tiểu Tiếu đã vô cùng khiếp sợ, từ chủ nhân của việc gửi tương tư, nàng cho rằng mỗi lần ra tay đều sẽ là một người ở cấp Đế.
Nếu là cấp Đế ra tay, vừa rồi ít nhất đã đánh nát hai thân xác của nàng, những nỗ lực của nàng sau khi đến thế giới này chẳng khác nào đổ xuống sông xuống biển.
Đáng tiếc người ra tay chỉ ở cấp Vương, dù có mạnh mẽ cũng chẳng làm nên trò trống gì.
Ngươi nên tuyệt vọng?
Vẻ tuyệt vọng trên mặt Lý Trường An chỉ thoáng hiện trong chưa đầy một giây, rồi tan biến, thay vào đó là dũng khí đánh cược một lần.
Phía đông chiến hỏa không tắt, có nghĩa Mã Hạo và Vạn Thái Bình vẫn chưa rời đi, có lẽ họ bị kẻ địch cuốn lấy, hắn sao có thể lùi bước!
Chỉ cần có thể cản Hạ Tiểu Tiếu, ít nhất bọn họ vẫn có cơ hội rời đi.
Những việc này đều nằm ngoài dự tính, nhưng ý nghĩ của cả ba người đều giống nhau, chỉ có hi sinh một người mới có thể đổi lấy đường sống cho hai người kia.
Hạ Tiểu Tiếu càng thêm thích thú: “Ngươi còn muốn động thủ với ta? Chẳng lẽ không thấy chênh lệch giữa ngươi và ta sao?
Lẽ ra ta phải nổi giận, ngươi hủy đi một trong ba thân xác ta mất mấy năm mới ngưng tụ, nhưng ta vẫn có thể tha thứ cho ngươi, thân thể ngươi còn tốt và mạnh hơn ba thân xác của ta.
Lo lắng cho bạn của ngươi? Ta có thể thả Mã Hình Thiên đi, hắn có một cô em gái tốt, nếu Mã Trấn Thế khai chiến với ta, ta sẽ rất phiền phức.
Nhưng người kia thì phải giữ lại, cũng nên có thứ gì đó treo ở trước cửa để dọa những tên không thật thà.” Lý Trường An nghĩ ngợi một chút, rồi nhổ toẹt, học cách của Vạn Thái Bình giơ ngón giữa với Hạ Tiểu Tiếu.
Sau vài giây ngạc nhiên, Hạ Tiểu Tiếu bật cười, nhìn Lý Trường An đang lao đến, nụ cười của nàng càng trở nên tàn nhẫn.
Một thể chất khỏe mạnh như vậy, chặt thành nhân côn cũng vẫn sống được.
------ Vạn Thái Bình tựa vào cồn cát, Địa chi Nguyên Quân hộ vệ bên cạnh, những dây leo giống như mọc ra từ mặt đất quấn quanh thân thể Vạn Thái Bình để chuyển sinh lực cho hắn.
Những vết thương trên người đã lành, thứ rắc rối chính là tổn thương ở nội tạng, nhưng hắn tạm thời sẽ không chết.
Những vị thần linh khác đều đang giao chiến với Đế Tuấn, ngoại trừ luân hồi không có hình thể, còn lại đều đang chiến đấu với Đế Tuấn.
Thương Thiên Đế Quân cai quản bầu trời, việc hắn cách mặt đất giống như ở sân nhà, sau khi hắn ra lệnh 'cấm bay', Đế Tuấn không thể rời khỏi mặt đất.
Chỉ cần hai chân rời mặt đất, hắn sẽ bị ép trở lại mặt đất, nếu muốn bay lên không trung, hắn phải hao tốn rất nhiều lực để chống lại sức mạnh của Thương Thiên Đế Quân.
Hắc Ám Quân Vương luôn thôn phệ ánh sáng Đế Tuấn tỏa ra, ánh sáng vô hình không thể xuyên qua bóng tối thuần túy.
Thủy Hỏa Chân Vương không chỉ nắm giữ nước và lửa mà còn có thể thay đổi nhiệt độ, hắn tự nhận là 'bia đỡ đạn', loại bỏ hỏa diễm mặt trời nóng bỏng.
Còn Luân hồi thì lại quấn lấy sinh mạng của mọi người, hoặc là Đế Tuấn sẽ giết Vạn Thái Bình trước, hoặc là phải phá hủy từng vị thần một.
Cái gọi là thần đạo chính là con đường phong thần cho bản thân, nó phù hợp với những dị năng giả không thuộc hệ thống thần thoại, thông qua con đường này để nắm giữ thần quyền, từ đó thoát khỏi sự áp bức của những người ở vị trí cao.
Nhưng con đường này cần phải 'phá rồi lại lập', trước hết phải vứt bỏ thân phận người thường, bỏ qua thể xác phàm tục, khai thông dị năng của bản thân trên tinh thần.
Nếu một dị năng giả có nguyên tố sấm sét đi theo thần đạo, hắn sẽ không còn chịu sự áp bức của những dị năng giả khác như 【Thần Sấm】, lôi đình của hắn vẫn có thể làm bị thương 【Thần Sấm】.
Nhược điểm cũng có, việc từ bỏ thân phận và thân thể con người khiến người ta mất đi những thứ vốn có, ví như tình cảm, khả năng sinh sản, vị giác.
Nhưng Vạn Thái Bình lại đi một con đường khác, con đường mà Đế Tuấn chưa từng nghe.
Phong thần bằng vật thể mình cụ hiện!
Điều này rất khó.
“Hắc hắc hắc.” Vạn Thái Bình nhếch mép cười, sự đau đớn trên cơ thể chẳng là gì nữa, thân thể hắn dần dần trở nên trong suốt.
Địa Chi Nguyên Quân đưa tay lên vai Vạn Thái Bình, đôi mắt của hắn thể hiện sự buồn bã như con người.
Vạn Thái Bình khẽ cười: “Đừng buồn, ta không oán không hối, hãy truyền lời của ta đi.” Địa Chi Nguyên Quân gật đầu, hai chân hòa vào trong lòng đất.
Theo lời của Vạn Thái Bình, thanh âm rung động từ dưới lòng đất vang xa.
“Ban đầu nhân loại không có cánh cũng không sở hữu dị năng, dựa vào trí tuệ mà có thể bay lên trời, cũng xuống được đáy biển hàng nghìn mét.
Chỉ cần ngươi sẵn lòng trở nên mạnh mẽ, ngươi nên có cơ hội, nhưng giờ đây kẻ mạnh càng mạnh, kẻ yếu sống lay lắt, ngươi và ta sinh ra đã định sẵn số phận.
Con cháu sinh ra như gia súc, dù nắm giữ thiên phú mạnh mẽ, thì tương lai vẫn bị những người ở trên cao kia nắm trong tay.” Những người ở Viện Nghiên Cứu, bị cụt một tay cắn răng giơ cao vũ khí, hận không thể trút hết sức lực.
Thanh âm của Vạn Thái Bình vẫn tiếp tục.
“Kẻ yếu vì sao phải chiến đấu, vì không cam lòng mà tiếng gầm của chúng ta phải truyền khắp thế giới, cũng vì chúng ta là kẻ yếu, càng phải giương cao vũ khí để tranh giành chút quyền được sống!
Lang thang trong hoang dã, nghèo khó mà chết trong khu ổ chuột, đó có phải là cuộc sống chúng ta mong muốn? Chúng ta chỉ cầu sự an ổn thì có gì sai!
Kẻ yếu sai ở đâu! Sai là do sự bất công, chúng ta sinh ra bình đẳng, tại sao lại không có quyền theo đuổi những thứ mình mơ ước!
Hiện tại hãy nghe hiệu lệnh của ta, rời khỏi nơi này, hãy ẩn mình và đoàn kết với đồng bào, đao của các ngươi không nên chỉ hướng vào những người yếu hơn, tương lai mà ta đã hứa sẽ đến, tiếp theo sẽ là chiến trường của chúng ta.” Vạn tiên sinh! Cụt một tay nhìn về phía Vạn Thái Bình, người đàn ông trung niên lau nước mắt.
Vạn Thái Bình giơ tay chỉ vào Đế Tuấn, nhếch mép cười: “Ta muốn chứng minh cho họ thấy rằng tương lai có thể thay đổi, trước hết chúng ta phải học cách phản kháng!” Chết trước một tên ngụy đế!
Cho gia chết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận