Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Sở Hữu Dị Năng

Chương 305: Hắn từng là vương (length: 9261)

Chương 305: Hắn từng là vương “Lương thiện?” Nhân Ảnh ngẩng đầu, mặt mũi của hắn cùng cha của Lý Trường An không khác nhau chút nào.
Lý Thiên duỗi lưng một cái: “Cần gì phải đánh thức ta chứ, cái gọi là lương thiện sớm ở vị trí số một đã tan thành mây khói, những việc chúng ta đã làm, làm gì có ai nói là thiện được.” “Ta chỉ là không ngờ Lý Trường An lại là con trai ngươi.” Thánh đường thở dài: “Ngươi vẫn khác những đứa trẻ khác.” “Nghiêm túc mà nói, hắn là con trai của Lý Thiên, nhưng không phải con trai của ta.” Lý Thiên ngồi xếp bằng xuống: “Các ngươi đều nói ta điên rồi, không ai biết ta cố ý ép mình hóa điên.
Trước khi chiến đấu với ngươi lần cuối, ta muốn giết hết đồng tộc khác, dùng bọn họ để nâng cao sức mạnh của ta, như vậy mới có thể thắng ngươi.
Đáng tiếc lý trí đã ngăn cản ta, cho nên ta nghĩ ra một biện pháp, cưỡng chế mình sinh ra nhân cách thứ hai, nhân cách thứ hai mang đi tất cả lý tính của ta.” Thánh đường nghiêng đầu, như một cô gái mười tám mười chín tuổi đang nghe kể chuyện, nghi hoặc hỏi: “Về sau Lý Thiên đế dùng cách đó?” Lý Thiên cười khẩy một tiếng: “Nếu không ngươi cho rằng hắn nghĩ ra cách đó bằng cách nào? Cái đó vốn là năng lực chỉ phản thần giả mới có.
Chỉ có phản thần giả mới có thể tách ra một bộ phận từ trong cơ thể tạo thành một cá thể hoàn toàn độc lập, cá thể này có thể gánh chịu nhân cách thứ hai của ta.
Với ta mà nói điều này đồng nghĩa với việc đã tạo ra một ta khác, có một phần chiến lực của ta, lại còn có thiên phú giống ta.” “Ta cũng chưa từng thấy hắn.” Thánh đường hơi nghiêng đầu, đột nhiên nở nụ cười: “Lúc ta hủy diệt vị trí số một, hắn nhân cơ hội trốn đến vị trí số hai?
Cho nên phản thần giả từ đầu đến cuối không giết hết được, bởi vì luôn có một người lọt ra ngoài tính toán của chúng ta, thế giới mới có thể hết lần này đến lần khác đón nhận sự hủy diệt!” Trong vũ trụ bao la tĩnh lặng, chỉ có hai người ngồi trên thiên thạch, nhìn nhau cười một tiếng.
“Không sai, ngươi coi ta như trung tâm Thí Luyện Sở, lẽ nào ta không chuẩn bị một chút phòng bị sao?” Lý Thiên mỉm cười.
“Đáng tiếc Lý Thiên đế không phải phản thần giả, nên phần cảm xúc và sức mạnh hắn tách ra sẽ tiêu tan.” Thánh đường suy tư nói: “Ngươi dung hợp phần sức mạnh kia, nhưng cũng bị lạc lối?” Lý Thiên lắc đầu: “Cũng không phải là ta, đó là Lý Thiên, ngươi cho rằng vì sao hắn tên là Lý Thiên? Ký ức của hắn và Lý Thiên đế xung đột, đã mất liên lạc với ta rồi.
Từ đó về sau hắn coi như Lý Thiên vẫn còn sống, kết hôn sinh con, nhưng hắn nhớ bản thân là phản thần giả, não tự động chữa trị ký ức giả để bù đắp phần hắn bị mất, hắn cũng bắt đầu tìm kiếm ta.
Có lẽ là bản năng xui khiến, hắn hy vọng trở lại thân thể ta, nên bản năng thúc đẩy hắn, hắn thành công, còn mang đến cho ta Lý Trường An!” “Lý Trường An là quân cờ của ngươi?” Lần này Thánh đường kinh ngạc.
Quay đầu nhìn Thánh đường, Lý Thiên lắc đầu: “Hắn không phải quân cờ của ta, hắn là ý ngoại, ngươi nghiên cứu phản thần giả mấy trăm năm, nhưng có lẽ ngươi không hiểu hai chữ ‘cuối cùng’ đại diện cho điều gì.” Lý Thiên đứng dậy, nhìn xuống hành tinh xanh lam dưới chân: “Hắn là phản thần giả sinh ra cuối cùng, từ lần đầu tiên hủy diệt sau không còn phản thần giả nào sinh ra nữa.
Lẽ ra theo lý mà nói, hắn không nên sinh ra, Lý Thiên cũng không có đủ khả năng sinh ra phản thần giả, gen của phản thần giả có tính ô nhiễm, nữ tử sinh ra phản thần giả sẽ không sinh ra con người nữa.
Thế nhưng Lý Trường An lại xuất hiện, hắn phá vỡ quy tắc mà chúng ta đã công nhận hàng trăm năm, hắn là ý ngoại, cũng là tân sinh, hắn là người cuối cùng, cũng là người đầu tiên.” Thánh đường quyết đoán đứng dậy: “Vậy ta bây giờ đi giết hắn.” “Ngươi không giết được hắn.” Lý Thiên quay đầu chế giễu: “Ngươi không muốn giết ta, ta cũng sẽ không để ngươi rời đi, ta đã là kẻ thất bại không còn gì phải sợ.
Vốn tưởng rằng chuẩn bị nhiều năm, một lần bước vào Đế Cấp có thể giải quyết thống khổ của đồng bào ta, nhưng ta đã thất bại, ta không giết được ngươi, chứ đừng nói đến việc giết Nguyên Sơ.
Nhưng có lẽ hắn có cơ hội, hắn khác chúng ta, hắn có cảm ứng với bất kỳ phản thần giả nào, hắn mới là vương của phản thần giả.” Thiên thạch dưới chân vỡ nát, thân thể Lý Nho trôi lơ lửng.
Thánh đường đột nhiên nở nụ cười: “Vậy ta hỏi ngươi, Lý Thiên có thực sự yêu Lý Trường An không? Có coi hắn là con trai thật không, hay chỉ là công cụ thôi?” “Cái này không…” Lý Thiên đột nhiên sững sờ, ngay lập tức phá lên cười: “Đương nhiên yêu, đó là đứa con trai ta yêu nhất, đứa con trai mà ta vẫn luôn tự hào, ta tự hào khi được làm cha của nó!” “Không có chút sức lực nào.” Thánh đường bĩu môi, thu hồi tinh thần lực, cô vốn định trực tiếp truyền câu trả lời của Lý Thiên cho Lý Trường An.
“Ha ha ha ha.” Lý Thiên hướng về Lý Nho dung hợp: “Ngươi biết cơn phẫn nộ của ta đến từ đâu không? Nó bắt nguồn từ chính chúng ta.
Chúng ta hoàn toàn đoàn kết ư? Không, khi biết phản thần giả cuối cùng có thể thừa kế sức mạnh của những người còn lại, mỗi người đều mong mình là người cuối cùng.
Nực cười thay, tất cả sự đoàn kết đều là ở dưới cái gì chứ? Là mỗi ngày thông qua cảm ứng với đồng tộc mà truyền đi, ta đang cố gắng thay đổi suy nghĩ của bọn họ theo cách họ không hề hay biết.
Ta chịu đủ rồi! Nghe từng người khóc lóc kể lể, tiếp nhận cảm xúc tiêu cực của hàng chục vạn người, lại còn muốn đi dạy họ đoàn kết, dạy họ hướng lên!” Gương mặt Lý Thiên một lần nữa trở về thành một mảng Hỗn Độn, nơi đó như vực sâu, khiến cho người ta nhìn vào không thể nào dứt ra được, hắn bắt đầu điên cuồng.
“Một đám rác rưởi! Biết muốn phản kháng nhưng không muốn xuất lực, thậm chí có người đang chờ ta chết đi, bọn chúng sao dám! Ta là vương của phản thần giả!
Là ta khiến cho cả chủng tộc toả sáng mới có được sinh cơ, ta mở ra thời đại thuộc về chúng ta, thế mà bọn chúng lại đặt hết hy vọng của cả chủng tộc lên một mình ta.
Ai dám nói phản thần giả không phải con người? Chúng ta nắm giữ những thói hư tật xấu y hệt như loài người, vật là của chung, không ai muốn chết, nhưng mỗi người đều đáng chết!” Lý Nho hoàn toàn cùng Lý Thiên một lần nữa hòa làm một, Lý Nho mở mắt, đôi mắt đen láy.
“Thánh đường, ngươi muốn hủy diệt tất cả phản thần giả, ta lại sao không muốn, nhưng ta hiểu rõ, kỳ thực nếu đổi thân phận, chúng ta cũng sẽ làm như vậy.
Không có gì tàn nhẫn mà nói, cũng không có bất công, đây chính là một cuộc chiến không có đúng sai, cho nên ta đặt kỳ vọng cuối cùng lên người hắn.
Lý Trường An, cũng là phản thần giả cuối cùng, hắn sẽ trưởng thành đến mức ngươi và ta đều không thể biết, ngươi có thể ngăn cản ta tự sát, nhưng không thể giết được ta!” Nhân Ảnh màu máu từ sau lưng Lý Nho đi ra, cao ba triệu trượng, một tay bắt lấy Tinh Thần ném về phía Thánh đường.
“Thánh đường! Nói cho ta biết, hủy diệt một thế giới có khó không!” Lý Nho quay người mặt đối mặt trời: “Hai thế giới liên tiếp đều bắt đầu hủy diệt từ đó đúng không?
Ta rất hiếu kỳ, bên trong đó rốt cuộc có gì! Con người tồn tại là do Nguyên Sơ, vậy thì thần linh tạo ra chúng ta là ai, hắn lại đang trốn ở đâu!” Lý Nho bắt đầu chạy về phía mặt trời.
“Không!” Thánh đường một tay đập nát Tinh Thần, bước một bước, không gian vỡ tan, nàng đang đuổi theo Lý Nho đã bắt đầu tự đốt cháy bản thân.
“Cha người tạo ra chúng con, xin người hãy nhìn con một lần! Con cái của ngài không có nơi để về, vì sao lại tạo ra chúng con rồi lại không thèm đoái hoài!
Hãy nói cho con, ý nghĩa tồn tại của chúng con là gì! Nếu như ngài thật sự tồn tại, hãy nghe lời cầu nguyện của con, vô số năm tháng qua, rốt cuộc chúng con tồn tại là vì cái gì! Hãy nhìn con!!” Hư không trước mặt Lý Nho vỡ vụn, Thánh đường một bước đuổi kịp, không gian sau lưng nàng mở rộng, như dòng nước vật chất màu đen từ đó lan tràn ra, như những chiếc xúc tu quấn chặt lấy Lý Nho.
Nhưng Lý Nho vẫn không dừng bước, dù thân thể đang nát tan, xúc tu đen phá vỡ da thịt hắn, trong mắt hắn chỉ có mặt trời như vĩnh hằng không tắt kia.
Tên khổng lồ màu máu một bước đuổi kịp, cự chưởng vỗ xuống, hư không như thủy tinh bị đè ép vỡ vụn từng lớp, vết rách hướng phía Thánh đường đánh tới.
Xúc tu đen đón lấy không gian vỡ vụn, rồi sau đó nát vụn.
Đây là lần đầu tiên những xúc tu đen đó bị phá nát hoàn toàn trong trận chiến này.
“Ta từng là vương của phản thần giả, từng là!” Lý Nho nở nụ cười: “Hiện tại, ta muốn đi gặp cha đã tạo ra chúng ta, ngươi không cản được ta, ta sẽ đến được nơi đó.
Không có gì là vĩnh hằng, thời gian đang trôi, không gian đang thay đổi, rồi chúng ta cũng sẽ nghênh đón ngày chết đi, cuối cùng đến ngày hủy diệt, ta chờ đợi được gặp lại ngươi!” Tên khổng lồ màu máu nổ tung.
Mỗi sinh vật trên thế giới đều ngẩng đầu lên, bất kể chúng ở nơi nào, ban ngày hay đêm tối, lúc này bầu trời trên đầu đều là một màu đỏ như máu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận