Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Sở Hữu Dị Năng

Chương 397: Còn sống chính là chiến đấu (length: 9009)

Chương 397: Còn sống chính là chiến đấu Đến giờ tan sở, Lý Yến đã sớm làm xong công việc trong tay, thu dọn đồ đạc cẩn thận, từ chối các đồng nghiệp rủ đi dạo phố cùng nhau sau giờ làm.
Gần đây khu nhà ở mở nhà trẻ, nàng mới có thời gian rảnh đi làm, sau giờ làm muốn đi đón con trai ở nhà trẻ về nhà trước.
Bên cạnh không có người thân, nàng dồn hết tâm trí vào con.
Hơn một tháng trước, do dị năng của bản thân, nàng thành công vào làm ở Viện Nghiên cứu Thực vật Tô Thành, vị trí là trợ lý không biên chế.
Lương không cao, phúc lợi cũng tạm, đồng nghiệp đa số là nghiên cứu viên, rất dễ sống chung, ưu điểm lớn nhất là đi làm muộn, tan làm sớm, thuận tiện cho nàng chăm sóc con trai.
Số tiền anh trai để lại đủ cho nàng và con không lo ăn mặc trong vài chục năm, chỉ là bản thân Lý Yến không muốn ở không trong nhà, người một khi rảnh rỗi đối mặt với căn nhà vắng vẻ sẽ bắt đầu khó chịu.
Vừa đi đến cửa chính của Viện Nghiên cứu Thực vật, Lý Yến nghe thấy có người gọi mình, nghe giọng đã biết người đó là ai, lập tức không kìm được cau mày, ánh mắt lộ ra một tia chán ghét.
“Tiểu Lý tan làm rồi à? Đừng vội đi, vào phòng làm việc của tôi nói chuyện chút về chuyện biên chế.” Phía sau có một người đàn ông trung niên đứng đó, ăn mặc chỉnh tề, đeo kính không gọng.
Nhìn bên ngoài, người đàn ông trung niên được xem là nho nhã, quần áo vừa vặn, thân hình thon dài vạm vỡ, điều kiện bên ngoài rất tốt.
“Hầu chủ nhiệm, tôi đã nói rồi, chỉ tiêu đó có thể cho người khác, tôi không có hứng thú.” Lý Yến nắm chặt quai ba lô, nàng không muốn đối phó với Hầu chủ nhiệm Cục nhân sự này.
Bình tĩnh mà nói điều kiện của Hầu chủ nhiệm không tệ, nhưng bây giờ Lý Yến không muốn tính đến chuyện tìm đối tượng kết hôn, huống chi nàng không cho rằng Hầu chủ nhiệm có ý định kết hôn khi tiếp cận nàng.
Hầu chủ nhiệm cười đẩy mắt kính: “Tôi nghe nói một mình cô nuôi con, bây giờ định đi đón con tan học phải không? Chi bằng chúng ta vừa đi vừa nói chuyện?”
“Xin lỗi, tôi thật sự không hứng thú.” Lý Yến lùi lại một bước tránh bàn tay Hầu chủ nhiệm đưa ra.
Hầu chủ nhiệm vẫn cười, chỉ là trong mắt thêm chút không kiên nhẫn: “Nếu cô đang muốn làm giá thì cũng đủ rồi đấy, sự kiên nhẫn của tôi có hạn.”
Hít sâu một hơi, Lý Yến hơi lớn giọng: “Tôi nói rồi, tôi không hứng thú, bất luận là chỉ tiêu biên chế, hay là cả con người của anh.” Nàng đã định ngày mai sẽ đi nộp đơn xin từ chức.
Hơi sững người, Hầu chủ nhiệm tháo kính xuống xoa xoa: “Cô một người góa phụ mang theo đứa con một hai tuổi ở Tô Thành sống, chẳng lẽ cảm thấy tôi…”
“Đủ rồi đấy, để tôi khỏi phải chờ chút nữa động tay giết ngươi.” Thanh âm từ sau lưng Hầu chủ nhiệm truyền đến.
Hầu chủ nhiệm xoay người lại, cúi đầu nhìn thấy Mã Hạo.
Cảm nhận được sự chênh lệch chiều cao của hai người, hai chân Mã Hạo cách mặt đất lơ lửng, vừa hay cao hơn Hầu chủ nhiệm một chút, giọng lạnh lùng nói: “Đi nộp đơn từ chức đi, chút nữa ta tới phê.”
“...Dạ...Vâng, Mã tướng quân.” Hầu chủ nhiệm hai chân run rẩy, cảm giác tinh thần của mình đã rời khỏi thể xác, lùi lại một bước thì chân run lên ngã xuống đất, chỉ có thể dùng tay và chân bò đi.
Mã Hạo lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu nhìn Lý Yến thường có vẻ mặt tươi cười: “Muội tử đi thôi, ta đưa ngươi về.”
“Cảm ơn Hạo ca.” Lý Yến dịu dàng cười một tiếng, thiếu Mã gia huynh muội ân tình quá nhiều, ngược lại không cần cố gắng cường điệu làm gì.
Đi trên đường, Mã Hạo hơi bực bội nói: “Sau này có chuyện này ngươi cứ gọi điện thoại cho ta, loại người này giao cho ta đến thu dọn, ngươi với chúng ta không cần khách khí.”
“Chuyện nhỏ thôi mà, không sao cả, ban đầu ta cũng định ngày mai sẽ từ chức.” Lý Yến cười đáp, ở Tô Thành một năm này, nàng đã coi nhẹ rất nhiều chuyện.
Lý Trường An để lại tiền không ít, Lý Yến có thể sống cuộc sống tốt hơn, nhưng thực tế nàng ngoại trừ cho con trai dùng đồ tốt hơn một chút ra, thì số tiền đó không một đồng nào tiêu vào người mình.
So với cuộc sống tốt hơn, nàng bây giờ chỉ hi vọng anh trai có thể trở về.
“Ngươi cảm thấy là chuyện nhỏ, nhưng anh ngươi sẽ không thấy như vậy.” Mã Hạo thở dài: “Hôm nay nếu là anh ngươi ở đây, vừa rồi tên kia đã chết rồi. So với một chút chuyện nhỏ làm phiền chúng ta, thì vẫn tốt hơn là anh ngươi sau khi trở về cảm thấy chúng ta không chăm sóc tốt cho ngươi mà nổi giận, đối với chúng ta anh trai ngươi là người nhà của chúng ta, ngươi chính là muội muội ruột của ta.”
Lý Yến hơi đỏ mắt, khẽ hỏi: “Anh ấy bây giờ vẫn ổn chứ?”
Do dự một chút, Mã Hạo nở nụ cười nói: “Hắn hiện tại rất tốt, ngươi không cần lo lắng cho hắn, ta đoán chừng không bao lâu nữa hai người sẽ gặp mặt thôi.”
“Vậy thì tốt rồi, ta muốn cùng anh ấy đi bái tế cha mẹ.” Lau mắt, ánh mắt Lý Yến dịu dàng nhìn về phía Bắc Cực, trong mắt nàng có sự mong chờ vào tương lai.
----
Trong phòng ngủ không lớn, Hứa Khúc ngồi bệt dưới đất, lưng tựa vào đầu giường, máu tươi trào ra từ mũi và miệng, hắn cười thảm nhìn vợ trước mặt.
Hai người quen nhau ở một nhà hàng, yêu nhau hơn mười năm, còn có một cô con gái sáu tuổi, hắn không hiểu vì sao người vợ hiền lành bình thường lại xuống tay tàn độc với hắn như vậy.
Bất quá đã không quan trọng, hắn dù chỉ là nghiên cứu viên của Viện Nghiên cứu Đế Quốc, nhưng cũng biết mình bây giờ đang đối mặt với cái gì.
Gia Lệ mặt không cảm xúc nhìn chồng mình, sự dịu dàng ngày xưa đã sớm biến mất không còn, giọng lạnh lùng: “Không ngờ kết hôn nhiều năm như vậy, anh vẫn còn đề phòng tôi. Giao nộp kết quả nghiên cứu của anh ra đây, tôi có thể nể tình mười mấy năm tình nghĩa vợ chồng cho anh một cái chết thoải mái.”
“Tôi chưa từng đề phòng cô, chẳng qua là trách nhiệm của mình thôi.” Hứa Khúc ho khan hai tiếng, mỗi lần ho đều có bọt máu theo lỗ mũi phun ra: “Vậy Giai Nhi đâu? Cô muốn giết con bé sao?” Giai Nhi là tên thân mật của con gái bọn họ.
Gia Lệ cắn răng, trong mắt thoáng hiện một vẻ không nhẫn tâm, nhưng vẫn nói: “Con bé vốn dĩ không nên tồn tại, sự xuất hiện của nó chỉ là một tai nạn, tôi sẽ cho nó một cái chết không đau khổ.”
“Tâm cô loạn rồi.” Hứa Khúc cười thảm, đưa tay che ngực, dưới bàn tay là xương ức lõm xuống.
Gia Lệ chĩa súng trong tay vào mi tâm Hứa Khúc, nhíu mày nói: “Tôi không có thời gian nghe anh nói những thứ này nữa, anh không phải yêu tôi sao? Vì sao không thể thành toàn cho tôi đây!” Nếu không phải thật sự không tìm được Hứa Khúc giấu kết quả nghiên cứu ở đâu, Gia Lệ vốn dĩ không đến mức trực tiếp ra tay với Hứa Khúc.
“Cô còn nhớ tôi đã kể cho cô về người nhà của mình không?” Hứa Khúc toe toét miệng, nụ cười thảm nhưng vẫn tươi sáng, giống như lúc bình thường hắn đối diện với vợ mình.
“Trong nhà tôi có sáu nhân khẩu, hai em trai một em gái, còn có cha mẹ, khi đó rất nghèo, nhưng mỗi khi trời tối đều sẽ có canh thịt để uống. Chắc khoảng năm sáu miếng thịt nấu một nồi canh lớn, phải đợi cha tan làm về nhà mới cùng nhau ăn cơm, thịt là của cha, chúng tôi có thể lấy canh thịt ăn kèm với bánh bao. Lúc đó tôi đã nghĩ, khi nào thì mình mới có thể được ăn thịt, về sau có một ngày cha tôi đột ngột chết ở chỗ làm, đêm thứ hai mẹ kẹp thịt vào bát của tôi.” Hứa Khúc muốn ngẩng đầu lên chạm vào mặt vợ, chỉ là thực sự không nhấc nổi sức lực, hắn chỉ có thể tiếp tục nói: “Năm đó tôi mười tuổi. Tôi đã thề, sẽ không bao giờ muốn bất cứ ai trong nhà chỉ có thể ăn được thịt nhờ vào sức lao động, cũng không muốn mỗi đứa trẻ có thịt để ăn là vì cha mẹ chết đi.”
“Vậy thì tôi chỉ có thể giết anh!” Gia Lệ nhắm mắt, bóp cò.
“Keng” một tiếng, viên đạn như va vào vật liệu kim loại nào đó.
Gia Lệ đột ngột mở mắt ra lùi về sau, lại phát hiện từ đầu gối trở xuống không nghe theo điều khiển, cúi đầu nhìn xuống, không biết từ lúc nào tứ chi đang rời khỏi thân thể.
“Giáo sư Hứa xin lỗi, chúng tôi đến trễ.” Ngô Kiếm đột ngột xuất hiện trong phòng, thu kiếm vào vỏ, thuộc hạ sau lưng ùa vào phòng để cấp cứu cho Hứa Khúc.
“Con gái tôi đâu?” Hứa Khúc cố gắng gượng một hơi.
Ngô Kiếm quay đầu nhìn phòng bên cạnh, cười nói: “Đang ngủ say sưa, chúng tôi không đánh thức nó.”
“Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi.” Hứa Khúc nhẹ nhàng thở ra, mắt nhìn vợ đã bị chặt tứ chi: “Tôi yêu cô, nhưng tôi càng yêu đất nước này, yêu tất cả mọi thứ trên vùng đất này.”
Các binh sĩ cẩn thận nâng Hứa Khúc đi ra ngoài cửa, Ngô Kiếm xoay người định nắm Gia Lệ lên, nhưng tay còn chưa chạm vào, trên người Gia Lệ bốc lên ngọn lửa màu xanh lam, Ngô Kiếm vội vàng rụt tay lại.
“Thân phận của tôi là giả, nhưng tình yêu tôi dành cho anh là thật.” Hơi tàn như bông tuyết, trong ngọn lửa truyền đến giọng thì thầm ấm áp, giống như lúc hai người mới quen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận