Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Sở Hữu Dị Năng

Chương 487: Sâu kiến cắn người vụ án (length: 11159)

Chương 487: Sâu kiến cắn người vụ án. Đối với kẻ yếu mà nói, thần linh chính là cao cao tại thượng, thống ngự chư thiên, nhìn xuống nhân gian, nếu như vừa lúc người yếu này ngu muội một chút, hắn liền sẽ hướng về những thần linh chưa hề lộ mặt mà dâng lên tín ngưỡng.
Những người tín ngưỡng thần linh, lúc đầu đa phần là những người bất lực, khi không tìm thấy biện pháp, vậy thì ký thác vào tín ngưỡng, cầu nguyện ước muốn có thể thành hiện thực.
Bất kể có thần linh trợ giúp hay không, khi ước muốn của người đó thành hiện thực, thì tín ngưỡng sẽ trở nên kiên định, hắn bắt đầu kính sợ một vị thần linh có lẽ không tồn tại.
Nhưng ước muốn của Lý Trường An chưa bao giờ được đáp lại.
Cuộc đời hắn luôn chìm trong thất vọng.
Bất kể là đối mặt Nguyên Sơ, hay là hai gã đang tự xưng là thần linh trước mắt, Lý Trường An đều thiếu đi sự kính sợ cơ bản, hắn tôn trọng thực lực cường đại, nhưng hiện thực dạy hắn không cần khuất phục trước cường đại.
Lý Trường An bước ra khỏi lồng giam, bên trong Hải Thủy, xuất hiện vệt máu, vệt máu đang đồng hóa những phần Hải Thủy còn lại, Hải Thủy đã nhiễm máu của Lý Trường An không còn là lãnh thổ bị hải thần chi phối.
Ba Tắc Đông nhấc lên sóng lớn, Hải Thủy ngưng tụ thành người khổng lồ, Bạch Hổ xé rách không gian bằng móng vuốt sắc nhọn, để lại từng đạo khe hở không gian nhất thời không thể khép lại.
Nhưng những điều đó không thể khiến Lý Trường An nửa bước lùi lại.
“Khí tức 【 ban đầu chi tác 】, đây là vũ khí hắn để lại!” Bạch Hổ thét gào, né tránh đòn tấn công của Lý Trường An, thế giới này không có Canh Kim, nó không thể phát huy hết thực lực.
Hơn nữa, thực lực ban đầu phụ vào nó cũng chỉ bằng khoảng một phần ba bản thể, mà không có Canh Kim, một phần ba thực lực này của Bạch Hổ cũng chỉ có thể sử dụng chừng một thành.
Chưa đến năm phần trăm thực lực bản thể, Bạch Hổ đã phải chịu sự áp chế và khuất nhục.
Ba Tắc Đông thấu hiểu gật đầu: “Hắn chặn thế giới lỗ hổng, cho nên chúng ta không phát hiện ra cái hậu thủ này hắn để lại, ngay từ đầu hắn đã lừa chúng ta, hắn căn bản không khuất phục.” “Khuất phục?” Lý Trường An cười nhạt, đạp nát tên người khổng lồ xanh thẳm dưới chân, hai tay ôm lấy móng vuốt đánh tới của Bạch Hổ, xoay eo văng nó ra.
Tóc đen Lý Trường An bay lên, dưới ánh mặt trời thân thể hắn tựa như dát một lớp vàng lá, uy nghiêm như thần linh, nhưng lại như vực sâu tràn đầy tội ác.
“Ngươi cho rằng chúng ta sẽ khuất phục sao?” Ngọn trường mâu đâm tới bị Lý Trường An nắm trong tay, hắn chế nhạo: “Ta còn tưởng thần linh cái gì cũng biết cái gì cũng làm được chứ.” “Đại đa số thời điểm đúng vậy.” Ba Tắc Đông nhún vai, tiện tay nhấc lên một đợt sóng nhào về phía Lý Trường An.
Dù đạn xuyên giáp cũng không thể xuyên thủng cơ thể Lý Trường An, nhưng từng giọt Hải Thủy ngưng tụ thành kim châm lại xuyên thấu thân thể hắn, khiến hắn không thể ngăn cản.
Trên bề mặt cơ thể hắn nổ ra từng đám huyết vụ, đó là vô số hạt máu nhỏ li ti.
Ba Tắc Đông nắm một vốc Hải Thủy ngưng tụ thành Tam Xoa Kích, bắt đầu bước về phía Lý Trường An: “Các ngươi chỉ là thế giới cấp thấp, thế giới cấp thấp có thể tiếp nhận lực lượng có hạn.
Ngươi biết 【 ban đầu chi tác 】 phải không? Tên sáng tạo ra các ngươi ấy, hắn đã phá hỏng trò chơi, trước khi trò chơi bắt đầu giết hết tất cả người tham dự, hắn thu được một lượng sức mạnh gần bằng một thế giới.
Không thể phủ nhận hắn rất giỏi, lại có thể che giấu được tầm mắt của chúng ta, có lẽ hắn cho rằng như thế sẽ khiến chúng ta từ bỏ trò chơi này, không bằng nói không thể can thiệp quá nhiều thì trò chơi mới thú vị.” Ánh mắt quét trên người Lý Trường An, Ba Tắc Đông và Bạch Hổ liền thẳng tắp bao vây Lý Trường An vào giữa.
Khác với Bạch Hổ, Ba Tắc Đông có thể phát huy gần một phần ba sức mạnh bản thân, chỉ là hắn cảm thấy Lý Trường An rất thú vị.
Bạch Hổ rùng mình, có chút khó hiểu: “【 ban đầu chi tác 】 tạo ra sinh mệnh, mà chỉ đạt tới trình độ này, đến tột cùng hắn đang nghĩ cái gì?” Vết thương của nó đã lành, nhưng vết thương của Lý Trường An vẫn còn trên người, đủ thấy cao thấp.
Ba Tắc Đông lắc đầu: “Không biết, ai mà biết được 【 ban đầu chi tác 】 nổi điên làm gì, hắn đã có sức mạnh một thế giới, trong thế giới này chúng ta không làm gì được hắn.
Nếu hắn tiếp tục cố chấp, rất có thể chúng ta sẽ từ bỏ cái nông trường này, nhưng hắn lại chọn tạo ra sinh mệnh, thật sự mà nói, ta thực sự không hiểu.” Lý Trường An cười nhạt nói: “Có lẽ vì mục đích ban đầu của hắn vốn không phải là trốn tránh, ít nhất hiện tại hắn còn chưa xuất hiện, các ngươi đã thế này rồi!
Mà nói, ta rất hiếu kỳ, các ngươi cứ lão nói nông trường nông trường là ý gì? Là nông trường đồ ăn sao? Nói cách khác, con người là thức ăn của các ngươi?” “Đương nhiên không phải.” Ba Tắc Đông lắc đầu lia lịa, đứng cách vài bước: “Ai lại thích ăn đồ như con người chứ, nhưng chúng ta đúng là cần con người.
Ngươi phải biết con người có cấu trúc gần giống thần linh nhất, tuyệt đại đa số hệ thống tu luyện của thần linh đều có thể phục chế trên cơ thể con người, nói theo cách của các ngươi thì nông trường chính là cái chậu ươm.
Phục chế hệ thống tu luyện của chúng ta lên cơ thể các ngươi, chọn những sinh mệnh khác nhau để dẫn dắt họ trưởng thành, khi họ trưởng thành lại thu hoạch trái ngọt cuối cùng.” Nụ cười trên mặt Lý Trường An biến mất, hắn lắc đầu nói: “Ta sai rồi, các ngươi không phải thần linh, các ngươi chỉ là loài người mạnh hơn một chút.” “Không không không, ngươi sai rồi.” Ba Tắc Đông bất đắc dĩ cười một tiếng: “Chắc ngươi không nghĩ đây là việc ác chứ? Có thể trở thành trái ngọt để thần linh thu hoạch, đây là vinh hạnh của các ngươi mà.” Lý Trường An xoay người, tung một đấm về phía Bạch Hổ đang lao tới sau lưng, bỏ qua kỹ xảo, chỉ dùng lực thuần túy.
Móng vuốt sắc bén xé Lý Trường An ra làm hai nửa, nhưng nắm đấm của Lý Trường An cũng rơi trúng trán Bạch Hổ.
Cái đầu hổ to lớn nổ tung thành bụi, thân hổ rơi xuống mặt biển giữa không trung, chao đảo, cái đầu vậy mà không lập tức mọc ra.
Lý Trường An nắm nửa thân dưới bị cắt rời, áp sát vào nửa thân trên, thân thể chậm rãi khép lại.
Ban đầu, hắn kìm hãm khả năng hồi phục của mình, để tránh hai vị thần linh cảm nhận được nguy hiểm, nhưng bây giờ thì không cần.
Phản thần giả là thứ tồn tại nhằm vào dị năng giả, một phản thần giả trưởng thành hoàn toàn có thể bỏ qua cấp độ dị năng, mà dị năng lại đến từ năng lực của thần linh!
【 ban đầu chi tác 】 đã tạo ra phản thần giả chính là để nhằm vào thần linh, có lẽ hắn đã phát hiện năng lực bình thường không thể đối phó thần linh, vậy chỉ có thể đi con đường khác.
“Ta coi thường ngươi rồi.” Ba Tắc Đông không tránh khỏi kinh ngạc: “Ngươi đang hạn chế lực lượng của mình?” Lý Trường An không trả lời, chỉ phóng về phía Ba Tắc Đông.
Ba Tắc Đông không sai, có điều Lý Trường An không hề hạn chế lực lượng, hắn không thể bung tay hành động trên tinh cầu này.
Thông qua giao dịch với quy tắc cơ bản đúng là có thể tăng cường lực lượng, mất đi càng nhiều, nhận lại càng nhiều, nhưng có một điểm hắn khác biệt với dị năng giả.
Đó chính là chất lượng cơ thể.
Lực lượng của Lý Trường An đến từ thân thể này, chỉ có thể chất cường đại mới có thể chống đỡ được lực lượng của hắn.
Có lẽ bằng bộc phát, hắn có thể tung một quyền giết chết Thánh đường, nhưng điều đó đồng nghĩa với việc hắn không thể sinh tồn trên thế giới này nữa.
Cũng có thể thứ giao dịch là mạng sống của hắn, như thế cũng không cần lo lắng tương lai nữa.
Ba Tắc Đông giơ Tam Xoa Kích trong tay, lùi về sau một bước kéo giãn khoảng cách với Lý Trường An, trực giác mách bảo hắn rằng ở quá gần Lý Trường An là một điều nguy hiểm.
“Ba Tắc Đông!” Bạch Hổ rốt cuộc mọc lại đầu, trong mắt chứa sự phẫn nộ, và ẩn giấu một phần e dè: “Chúng ta phải rời khỏi nơi này, dùng bản thể giết 【 ban đầu chi tác 】” Bọn chúng đã có thể coi thế giới này là chậu ươm để chọn người, 【 ban đầu chi tác 】 cũng có thể nuôi dưỡng phản thần giả để tìm cách đối phó thần linh.
Xem tình hình trước mắt, có vẻ như 【 ban đầu chi tác 】 sắp thành công, sức mạnh thân thể thuần túy, lại miễn dịch với phần lớn các cuộc tấn công năng lực đặc biệt, thậm chí dường như cũng giảm thiểu được một phần công kích mang tính thần tính.
Đối với thần linh mà nói, mỗi đòn tấn công đều mang thần tính, nên vết thương của Lý Trường An mới không thể khép lại được, nhưng hiện tại, Lý Trường An không hề có thần tính mà vết thương lại đang khép lại.
“Ta không ý kiến.” Tam Xoa Kích của Ba Tắc Đông bổ ra muôn trùng sóng, đẩy lui Lý Trường An, hắn giơ tay lên chỉ lên đỉnh đầu: “Ta phá phong tỏa của thiên địa, ngươi trở về đi.” Bạch Hổ im lặng: “Ngươi định ở lại?” Chết ở đây sẽ ảnh hưởng tới trạng thái bản thể, hơn nữa ký ức cũng không thể chia sẻ với bản thể, phong tỏa của thiên địa giống như một cái máy che phủ cấp thế giới.
“Thế giới này có quy tắc của biển, ba giờ sau ta có thể thử giết hắn.” Ba Tắc Đông dùng Tam Xoa Kích xé toạc cái lồng ánh sáng trên bầu trời.
Giọng Nguyên Sơ vang lên bên tai Lý Trường An: “Kết thúc rồi, hắn đã học giao dịch quy tắc cơ bản từ ngươi, dùng một giờ thần tính sắp tới đổi lấy sự bộc phát trong khoảnh khắc.
Không cần đánh, thu dọn đi, sau này Bạch Hổ mà quay lại, chúng ta có thể ngồi chờ chết, nhưng trước khi chết, ngươi có thể xem khung cảnh hàng vạn thần linh vây xem, cũng hoành tráng lắm đấy.” “Được thôi, ta đưa tin tức về trước đã.” Đôi cánh trắng thu vào, Bạch Hổ chuẩn bị quay trở lại bản thể.
Còn Ba Tắc Đông đứng chắn trước người Bạch Hổ, để phòng Lý Trường An ngăn cản.
Trong mắt Ba Tắc Đông, Lý Trường An là quân cờ 【ban đầu chi tác】, đây là một ván cờ giữa thần linh và 【ban đầu chi tác】, bởi vậy không hề có chuyện gì gọi là bị sâu kiến đánh vào mặt.
“Nghịch chuyển!” Thanh âm trong trẻo của nữ tử từ trên đỉnh đầu truyền xuống, Bạch Hổ đột ngột mở mắt, hắn đã trở lại sau khi bị cưỡng ép gián đoạn.
Thần tính! Thế giới này có sinh linh nắm giữ thần tính!
Thánh đường từng bước một từ không trung đi xuống, trên mặt là nụ cười hiền hòa cùng ánh mắt hiếu kỳ: “Đừng vội trở về, thì ra thần linh chỉ có trình độ này sao? So với Lý Nho yếu hơn không ít.” Ngay cả Ba Tắc Đông vẫn luôn trấn định từ đầu đến giờ cũng không cách nào khống chế mà sửng sốt: “Chuyện gì xảy ra? Vì sao thế giới này có sinh linh có thể chưởng khống thần tính?” Lý Trường An mỉm cười, vừa rồi bên tai hắn có tiếng Nguyên Sơ khẽ thở dài: “Tuy rất không tình nguyện, bất quá nàng đúng là đã giúp ta có thêm thể diện, tối thiểu nhất là người ta chọn rất mạnh.” “Cái này cho ta.” Thánh đường phất tay về phía Lý Trường An, dưới lòng bàn tay 【âm dương】 nói nở rộ, nửa bên 【Đại Tự Tại Thiên】 nửa bên 【vô ngần Hư Không】 ngăn cách Bạch Hổ và Ba Tắc Đông.
Nhìn Lý Trường An đang đi về phía mình, Ba Tắc Đông nhíu mày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận