Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Sở Hữu Dị Năng

Chương 410: Minh Vương là Minh Vương (length: 10193)

Chương 410: Minh Vương là Minh Vương. Thế thượng vạn vật, có chín thành đều xuất phát từ tay Nguyên Sơ, đặc biệt nhất đương nhiên là nhân loại, so với những cái kia một ý niệm trong đầu liền có thể sáng tạo ra đồ vật, nhân loại lúc tạo ra Nguyên Sơ vẫn là tốn không ít tâm tư.
Cho nên giết cũng không có gì trở ngại tâm lý, hy vọng hão huyền hắn sẽ thương xót tạo vật của chính mình đúng là chuyện nực cười thiên hạ.
Dọn dẹp Phùng Bình, Lý Trường An cũng chẳng qua cảm thấy có chút không thú vị, bình thường đã thấy nhiều người hại người, còn cho là mình ra tay sẽ có thêm cảm giác mới mẻ, không ngờ cũng không kém là bao.
Sinh linh ở giữa lẫn nhau mưu hại cũng sẽ không vì cùng là nhân loại mà thủ hạ lưu tình, nếu không thì vì sao trong những vụ án mưu hại phần lớn đều là người quen gây án?
Người càng thông minh tâm tư càng nhiều, bất kỳ giống loài nào đi đến trình độ của nhân loại hiện tại, đều sẽ có cách làm tương tự, con đường tiến tới của vạn vật từ đầu đến cuối đều là trăm sông đổ về một biển.
Ba cái thế giới thay đổi, Nguyên Sơ cũng không thấy được kết quả mình mong muốn, dù phát triển thế nào, nhân loại cuối cùng đều sẽ đi đến con đường tương tự, cho nên thế giới thay đổi cũng không có ý nghĩa.
Tròn ba thế giới, từ diễn biến tới khi nhân loại xuất hiện, lại đến diệt tuyệt, bảy mươi tỷ năm, vốn cho rằng tất cả đều là công cốc, lại không ngờ còn có kẻ phản thần nhảy ra cố định vận mệnh.
Càng không ngờ tới là sự cải biến đã bắt đầu, có lẽ bảy mươi tỷ năm khổ sở chờ đợi cuối cùng có thể thấy được kết quả.
“Ta mệt mỏi.” Sắp đến Nha thành, Lý Trường An lại thở dài, ngồi xuống một tảng đá ven đường, ánh mắt nhìn xuống chân.
Chưa được lát sau, Lý Trường An lộ ra nụ cười, chỉ là nụ cười có phần mỉa mai: “Ngụy đế đâu dễ tạo như vậy, nếu đơn giản thế thì vì sao Hạ Tiểu Tiếu chỉ tạo một cái?
Thái Thủy là phản kháng, bởi vì sinh ra đã bị thế giới không cho, các ngươi là tham lam, vì sinh ra liền không đủ, nên cái gì cũng muốn, cũng tại ta lúc đó tuổi còn nhỏ.” Càng nói càng tức, Lý Trường An muốn dậm chân, nhưng khi nhìn về phía Đông Bắc thì lập tức giãn nụ cười.
“Cuối cùng cũng đánh nhau, có trò hay để xem, Mã Trấn Thế nếu bước vào Đế Cấp thì càng tốt, đáng tiếc thật đáng tiếc.” Lý Trường An vỗ tay, lại cảm thấy tiếc nuối.
Bên cạnh không có đồ ăn vặt để xem kịch, đồ vật tạo ra từ hư vô hắn cũng không làm, vở kịch hay đến đâu cũng thiếu phần thú vị.
“Dù sao cũng đều là thứ mình tạo ra, cầm cũng không tính là trộm a?” Lẩm bẩm vài câu, trước mặt Lý Trường An mở ra một Không Gian thông đạo nhỏ, hắn đưa tay lấy ra một gói hạt dưa.
Có ăn mà không uống thì sao được?
Lát sau, trước mặt Lý Trường An bày hai mâm thịt muối, một gói hạt dưa, mấy đĩa hoa quả khô nhỏ, còn có hai chai nước lớn.
“Ta chỉ cúi đầu, sao lại đánh thành ra thế này? Mã Trấn Thế ngươi làm ăn được không vậy… Cũng phải thôi trách không được ngươi, Thánh đường có Âm Dương đạo, có thể biến dị năng của mình thành thứ hoàn toàn tương phản.
Có chút khắc chế a, ngươi cầm 【Đại Tự Tại Thiên】 của Thánh đường, nàng trở tay một cái liền âm dương nghịch chuyển ra 【vô ngần Hư Không】. Thánh đường cũng khôn, không bao giờ vây công ngươi.
【Trấn Thế】 cái dị năng này vẫn là hội đồng thoải mái hơn, đơn đấu có chút thiệt, càng nhiều người ngươi càng mạnh, hiện tại thực lực chỉ phát huy được một nửa, đáng tiếc!” Vừa bóc hai hạt đậu phộng, Lý Trường An lại sáng mắt, tấm tắc ngạc nhiên: “Khá lắm, Trấn Thế Đạo còn có thể dùng như thế, ép buộc nàng nhận của ngươi một quyền.
Cú đấm này sảng khoái, Thánh đường, nữ nhân xấu xí này, giờ ánh mắt thanh đi, Mã Trấn Thế, ngươi cố thêm chút sức, lại thêm một quyền đối xứng thì tốt biết bao.” Chưa đến vài phút, một mâm thịt muối đã vào bụng, Lý Trường An híp mắt lại, tình hình chiến đấu không mấy khả quan, dù là hắn cũng không thực sự hiểu rõ thực lực của Thánh đường.
Từ sau khi thế giới xếp hạng thứ nhất bị phá hủy, Thánh đường không còn ra tay thật sự, chỉ đáp căn nhà trên mặt trăng, sống như một cô thôn nữ bình thường.
Cho đến trước đó cùng Lý Nho đối chiến, đáng tiếc Thánh đường niệm tình cũ với Lý Nho, chưa từng hạ sát thủ thật với Lý Nho, chỉ toàn phòng thủ và chặn đường là chính.
Đến hôm nay tại cuộc chiến của Mã Trấn Thế và Giang Thủy Bộ, Thánh đường bắt đầu sử dụng phần lớn thực lực, giờ La thành đã sụp một nửa, hơn vạn km2 đã bị san bằng, thương vong hơn vạn.
“Nàng thật nắm giữ thần tính 【nghịch chuyển】, nếu nàng phong thần vị, ta liền không thể lấy lại nghịch chuyển được nữa.” Lý Trường An thoáng vẻ nghiêm túc.
Hắn thấy được quyền phong bá đạo của Mã Trấn Thế, song quyền khép mở đánh Không Gian khắp nơi nứt toác, bầu trời cũng tiêu tán dưới song quyền, ngẩng đầu lên chỉ còn lại một vùng hư vô.
Thế nhưng Thánh đường nhận cú đấm của Mã Trấn Thế, Nhất Thủ 【nghịch chuyển】 đem toàn bộ sự phá hủy do Mã Trấn Thế gây ra hoàn toàn nghịch chuyển trở lại trên thân Mã Trấn Thế.
Một chiêu trọng thương Mã Trấn Thế.
Giang Thủy Bộ theo cạnh sườn đánh tới, đỡ lấy Mã Trấn Thế từ trên trời rơi xuống, bóng Nhân Ảnh mặc áo bào vàng phía sau biến thành lưu quang đâm vào người Thánh đường.
Va chạm không lớn, thế nhưng cho dù là núi cao ngàn mét cũng nên sụp đổ, thế nhưng Thánh đường vẫn nguy nhiên bất động, thân thể nàng đã đứng ở nhân gian, cũng đứng trong 【Đại Tự Tại Thiên】, muốn làm nàng bị thương nhất định phải đánh tan 【Đại Tự Tại Thiên】 trước.
Chỉ một Hư Ảnh thì chưa phá nổi 【Đại Tự Tại Thiên】.
Đại Minh Vương thân ngồi trên đài sen, giơ tay bỏ lưu quang làm tiêu hao uy thế 【Đại Tự Tại Thiên】 của Thánh đường, nhưng Thánh đường lại đổi thành 【vô ngần Hư Không】, công lao của Đại Minh Vương đều vô dụng.
“Haiz, bọn họ còn chưa biết Thánh đường là ba dị năng giả, hiện giờ Thánh đường mới lấy ra nhiều nhất một nửa thực lực.” Loại bí mật này người biết không nhiều, hiện tại Lý Trường An là người thứ nhất.
Được Nguyên Sơ chọn trúng, tận mắt thấy Nguyên Sơ sau này đều sẽ trở thành ba dị năng giả, chỉ có điều Thánh đường đã có dị năng 【Đại Tự Tại Thiên】 này từ trước khi thấy Nguyên Sơ.
Giang Thủy Bộ và Mã Trấn Thế liên thủ trừ không thể chém giết Đế Cấp ra thì chiến lực hai người hoàn toàn không kém Đế Cấp là bao, nhưng giờ lại dần bị Thánh đường áp chế.
Lý Trường An cắn móng tay: “Quân Tử Thanh không có động thủ, chắc đang đề phòng giáo tông, nếu không ba người liên thủ thì còn có thể cùng Thánh đường một trận.
Cũng không đúng, Mã Trấn Thế và Giang Thủy Bộ mục tiêu là làm bị thương Thánh đường, tiếp theo hai người muốn liên thủ phát binh chinh phạt Giáo Quốc, cho nên bọn họ vốn biết không thể giết được Thánh đường.
Mã Trấn Thế cũng không phải không có ý định mượn trận này để bước vào Đế Cấp, nhưng tích lũy của nàng chưa đủ, cho dù trước kia nàng và Da Mộng Gia Đắc đã giao ước, mượn Cực Bắc Bạch Vương để rèn luyện bản thân.
Da Mộng Gia Đắc cũng là lão âm so, tuy giúp Mã Trấn Thế nhưng lại làm cho Cực Bắc nhiều thêm hai Song chữ Vương, nhưng tích lũy kiểu này vẫn còn thiếu rất nhiều mới bước vào Đế Cấp.” Nói tới đó, khó tránh khỏi nghĩ đến Lý Trường An thật sự.
“Tích lũy của Lý Trường An cũng đã đủ, ba lần thấy cửa Đế Cấp mà không bước vào, nếu như Lý Trường An hiện giờ thức tỉnh, không chừng thật có thể làm Thánh đường bị trọng thương.” Nói rồi Lý Trường An lại lắc đầu.
Không thể tỉnh lại ngay bây giờ, nếu không sẽ có đại sự.
Lý Trường An thở dài, đứng dậy uống cạn lon Coca: “Vẫn là phải phụ một tay, xem xem Mã Trấn Thế và Giang Thủy Bộ ai có thể bước vào Đế Cấp, tranh thủ mười giây là được.” Đưa tay từ trong ngực lấy ra một người tí hon màu đỏ au, Lý Trường An nhìn người tí hon ngủ say mỉm cười, sau đó tháo chiếc vòng kiếm ở tai người tí hon, lại cất người tí hon trở vào.
Lý Trường An ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua tầng trời, thấy thi thể khổng lồ lơ lửng trong không gian, đó là thi thể của Lý Nho.
Chẳng bao lâu, thi thể của Lý Nho sẽ bay vào trong mặt trời, tâm nguyện cuối của hắn là muốn vào trong mặt trời xem một chút, Thánh đường cuối cùng cũng tác thành cho hắn.
“Dù sao cũng đã chết rồi, phế vật lợi dụng thôi.” Phẩy tay một cái, Lý Trường An cầm trong tay một đoạn xương sống lưng, thanh kiếm gãy đập vào xương sống lưng, hai thứ trong nháy mắt dung hợp lại với nhau.
Hai vật hợp lại thành một thanh trường thương đen nhánh, liếc nhìn vào thôi cũng dường như bị rơi vào ý thức.
Cùng lúc đó, thân thể thiếu niên của Lý Trường An bắt đầu trưởng thành, hóa thành dáng vẻ thanh niên.
Hít sâu một hơi, không khí trong vòng mười dặm trở nên loãng, lại phun ra, cuốn lên cơn cuồng phong trăm trượng.
Áo chế phục của Lý Trường An nổ tung thành vải rách, bắp tay trái nổi cuồn cuộn, giống như pho tượng đá cẩm thạch, hắn bắt đầu chạy lấy đà.
Thân thể của hắn không cao lớn cho lắm, nhưng mỗi bước chân rơi xuống đều giống như người khổng lồ vạn trượng nhảy lên thật cao rồi hạ xuống, cả tòa đại lục rung chuyển, giống như thiên tai.
“Chỉ có sức mạnh thế này mới làm tổn thương được Thánh đường, để ngươi sớm cảm thụ sức mạnh của Đế Cấp vậy.” Lý Trường An lẩm bẩm, giậm chân xuống đất, mượn lực ném ra thanh trường thương đen nhánh trong tay.
Trường thương tuột khỏi tay liền biến mất, cho đến khi xuyên thủng ngực Thánh đường, Không Gian dọc đường mới vỡ nát toàn bộ, rất lâu sau mới khép lại.
Giang Thủy Bộ đang bị áp chế, ánh mắt sáng lên, nhìn về hướng Nha thành rồi nhếch mép cười.
Minh Vương Hư Ảnh cùng Đế Tuấn Hư Ảnh cùng nhau tiến vào Giang Thủy Bộ trong cơ thể, khuôn mặt của nàng bắt đầu luân chuyển biến hóa, khi thì từ bi, khi thì uy nghiêm, cuối cùng dừng lại ở dung mạo nguyên bản của nàng.
“Ta dùng đạo 【tịnh hóa】 tiến vào Đế Cấp, phong... Minh đế!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận