Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Sở Hữu Dị Năng

Chương 167: Ta chỉ cảm thấy bọn hắn ầm ĩ (length: 11671)

Chương 167: Ta chỉ cảm thấy bọn hắn ầm ĩ
Trên biển một chiếc thuyền nhỏ, lúc đến như thế nào, trở về cũng là như thế ấy.
Cột buồm Mã Trấn Thế hướng tây nam phương hướng nhìn, cách mấy ngàn cây số nàng vẫn có thể cảm nhận được khí tức cường giả truyền đến từ bên kia, đây là một loại cảm ứng, chứ không phải thật sự có thể nhìn thấy.
Hai ngày trước bọn họ đã kết thúc chuyến viếng thăm Giáo Quốc, trên thuyền thiếu Man Tử, hắn dự định đi bộ dọc theo biên giới Giáo Quốc về Tô thành, đây là quá trình rèn luyện của hắn, Mã Trấn Thế không ngăn cản.
“Uống chút gì đi.” Ngải Lệ Tháp trên boong thuyền ngoắc tay.
Nhóm người Giáo Quốc, ngoại trừ Tiểu Hồng Mạo, ba người còn lại đều có chút thay đổi.
Mã Hạo trong mắt giấu chiến ý mãnh liệt, đối với dị năng 【Hình Thiên】, chiến ý càng cao thì sức chiến đấu càng mạnh.
Chiến ý tích tụ trong thời gian dài một khi bùng phát, rất có khả năng vượt cấp chiến đấu.
Mã Trấn Thế sau khi gặp giáo tông thì trở nên yên tĩnh hai ngày, người ca Mã Hạo chưa bao giờ thấy muội muội mình mang bộ dạng trang trọng như vậy.
Nhưng hai ngày sau Mã Trấn Thế lại trở về bình thường, đồng thời dường như còn mạnh lên đôi chút.
Chỉ có Ngải Lệ Tháp là trở nên trầm mặc.
Mọi người đều biết nàng vì sao trầm mặc, cho nên không hỏi cũng sẽ không nhắc đến, để thời gian làm vơi đi.
Mã Hạo vừa từ dưới biển vớt hải sản trở về, cầm ly đồ uống màu hồng nhạt kia uống một ngụm hết veo, tiếp theo nước mắt nước mũi thi nhau tuôn trào, ôm cổ họng ngã trên mặt đất.
Tiểu Hồng Mạo sững sờ, vội đứng dậy: “Có độc?” “Là cay.” Mã Trấn Thế bất đắc dĩ đưa ca ca cốc nước lạnh: “Anh ta không giỏi ăn cay... Ngải Lệ Tháp, ngươi xem ớt quỷ trắng thành bột tiêu sao?” Ngải Lệ Tháp trầm mặc một lát, thở dài nói: “Xin lỗi, tâm trạng ta không tốt, ta về ngủ một lát.” Nhìn Ngải Lệ Tháp trở về phòng nhỏ trên tàu, Tiểu Hồng Mạo lắc đầu có chút tiêu điều: “Từ xưa đa tình hay buồn hận, hận này triền miên khó đoạn.” Búng tay vào trán Tiểu Hồng Mạo, Mã Trấn Thế không vui nói: “Ít đọc mấy thứ tình tình yêu yêu đi, để các ngươi xem tư liệu cổ chứ không phải để đọc tiểu thuyết tình cảm.” “Nói thì nói đi, đánh ta làm gì!” Tiểu Hồng Mạo xoa trán, bĩu môi quay đầu, chỉ khi thế này nàng mới giống đứa trẻ.
Mã Hạo run rẩy đứng dậy, hai mắt sưng đỏ, ớt quỷ trắng chỉ cần một quả thôi là có thể làm người ăn chết vì cay.
Hắn nghĩ mãi không ra tại sao thứ này lại trở thành thực phẩm xa xỉ.
“Ca!” Mã Trấn Thế vừa tức vừa buồn cười: “Anh dùng dị năng khôi phục lại đi.” “Không được.” Mã Hạo lắc đầu: “Ta mà dùng dị năng sẽ làm tiêu hao chiến ý, không đánh nhau thì ta không cần dị năng.” Nhìn bộ dạng thảm thương của ca ca mà vẫn còn muốn kiên trì, Mã Trấn Thế lại nhớ Lý Trường An một khoản!
Nàng hiểu rõ nếu không có Lý Trường An thì đã không có nhiều chuyện như vậy, có lẽ cũng vì Lý Trường An mà ca ca mới có khả năng trở nên mạnh như thế.
Mặc dù hy vọng ca ca một đời bình an, để nàng che mưa chắn gió, nhưng nàng cũng biết chuyện này không thực tế, hiện tại mới là tình huống tốt nhất, nàng nhận cái ân tình này.
Thừa nhận ân tình và đánh ân nhân cũng không mâu thuẫn.
Mã Hạo môi sưng đỏ, ôm cốc nước đá lúng ta lúng túng nói: “Muội, ta vừa cảm giác tây nam có luồng khí tức rất mạnh phát ra trong nháy mắt, là Nha thành xảy ra biến cố gì sao?” Thở dài, giọng Mã Trấn Thế có chút nghiêm khắc: “Ca! Anh giờ dù gì cũng là tướng quân Đế Quốc, những báo cáo chiến sự đó anh ít nhiều cũng phải xem chứ.
Nha thành xảy ra chút biến cố, anh biết Đế Quốc và Giáo Quốc cùng nhau phái người đi cứu viện đó? Ta vừa cảm giác được có hai vương xuất hiện.
Không biết cụ thể là ai, nhưng sau đó lại có nhiều cường giả hơn, giống như là cấp Đế của Lý nguyên soái, nhưng cảm giác yếu hơn nhiều.” “Cấp Đế sao? Lý nguyên soái đó buồn cười, chẳng phải nói thiên hạ chỉ có Ngũ Đế?” Mã Hạo thậm chí quên cả cảm giác nóng rát còn trên môi, vừa mở miệng liền ba hoa.
Tiểu Hồng Mạo rất khinh bỉ nhìn Mã Hạo, bĩu môi nói: “Ngươi đúng là cần phải học bổ túc đó, thiên hạ Ngũ Đế là nói thời Cổ Thần giáng lâm trước kia thôi.
Trong hai bảng xếp hạng thế giới có tam đế đã đến thế giới chúng ta, mà hai người thế giới chúng ta cũng vào ngày đó mà một bước thành đế, hiện tại đã qua ba mươi năm!
Ba mươi năm không ít đâu, theo tài liệu của Lý nguyên soái, hủy diệt xong là tái sinh, nên thời gian trăm năm đầu dễ sinh ra cường giả nhất.” Bị khinh bỉ quen rồi, Mã Hạo cũng không ngạc nhiên gì, chỉ ngẩng đầu thấp giọng nói: “Nhắc đến Lý nguyên soái, ta có một chuyện rất nghi ngờ.” “Cẩn trọng lời ăn tiếng nói!” Mã Trấn Thế khinh bỉ liếc ca ca, rồi nói: “Lý nguyên soái ba mươi năm chưa từng ra khỏi Thông Thiên Tháp, không thể nào có con cháu lưu lạc bên ngoài.” Mã Hạo đưa tay kéo miệng một cái, làm động tác kéo khóa.
Chỉ là phỏng đoán mà thôi, nhưng Lý nguyên soái cũng họ Lý, hơn nữa hai người mày mắt rất giống nhau, đặc biệt là ánh mắt, chỉ có điều ánh mắt của Lý nguyên soái thì lạnh nhạt hơn.
Nói xong, Mã Trấn Thế cũng phải mất vài giây mới xua đi cái ý nghĩ kỳ quái, giống thì giống, nhưng mà cha mẹ Lý Trường An đều có tên trong danh sách, bên Đế Quốc đều có thể tìm thấy thông tin.
Trong tư liệu thì cha của Lý Trường An và Lý Trường An gần như là từ một khuôn in ra, cái đó mới gọi là giống.
Nàng hiện giờ đang lo là ca ca sắp đến Gia thành, mà khí tức từ phương tây nam kia phần lớn là ngụy đế, trên thế giới không ít người nghiên cứu về ngụy đế, nơi có khả năng thành công nhất lại là Gia thành… Nói cách khác, nếu ca ca cùng Lý Trường An đến Gia thành thì chắc chắn sẽ phải đối đầu với ngụy đế này.
Tại sao lại chắc chắn thế? Vì nàng biết người giết chết Lâm ca của Lý Trường An.
Bằng không... tự thành lập quốc gia?
Thực lực vẫn còn hơi yếu, ít nhất phải chạm tới ngưỡng cửa cấp Đế, bây giờ để ta yên ổn ở Tô thành cũng là Lâm Trấn lớn nhất có thể dễ dàng tha thứ rồi.
Xem ra phải nói chuyện với Văn An Nhiên rồi…
-------
Vì Tam Chính Hạ nói “phi lễ chớ nhìn” nên mấy người đàn ông đều bị đuổi ra ngoài, còn nàng thì ở trong phòng cùng Liên Hương hồi phục.
Mấy người ngồi cạnh bàn, Văn An Nhiên trong tay mân mê mẩu thịt cỡ đầu ngón tay, hứng thú nhìn mẩu thịt chuyển từ đỏ tươi sang khô cạn, rồi hóa thành bột phấn đen, cuối cùng thì ngay cả bột phấn đen cũng biến mất.
Xoa xoa tay, Văn An Nhiên cười nói: “Dị năng của nàng vị cách rất cao, ta đặc biệt tìm một mẩu thịt từ người nàng.
Nhưng các ngươi cũng thấy đấy, khi nàng hồi phục thì những mẩu thịt này sẽ đi theo lối nào đó biến mất hoàn toàn, mà trên người nàng thì vẫn nguyên vẹn không tì vết.
Không phải cơ thể nàng mọc thêm thịt, mà là tìm lại phần đã mất, rõ ràng miếng thịt trong tay ta mà ta không biết nó biến mất thế nào.
Hơn nữa, hiệu ứng tức tử của 【Đế Tuấn】 với nàng vô hiệu, rõ ràng dị năng vị cách của nàng cao hơn 【Đế Tuấn】, nhưng mà nàng lại không phải hệ thần thoại.” Tra Lý Tư như suy nghĩ gì đó gật đầu.
Lý Trường An cùng Vạn Thái Bình nhìn nhau một cái, bọn hắn về đại thể hiểu được, nhưng dính tới vài danh từ đặc thù là hoàn toàn mông lung.
“Vị cách, thường dùng cho hệ thần thoại, là lý do chính mà hệ thần thoại mạnh hơn các hệ khác.” Tra Lý Tư ôn tồn giải thích.
Văn An Nhiên tiếp lời: “Có thể coi vị cách là bậc thang, dị năng không thuộc hệ thần thoại cơ bản đều ở dưới cùng của bậc thang, còn lại hệ thần thoại thì theo thứ tự đi lên.
【Bạt Đao Trai】 của Tam Chính Hạ các ngươi biết đấy? Có chiêu thức kèm theo hiệu ứng tức tử, thật ra do vị cách của 【Bạt Đao Trai】 quá thấp.
Nếu như hôm nay Tam Chính Hạ dùng 【Bạt Đao Trai】 với 【Đế Tuấn】, hậu quả sẽ là dù có trúng thì hiệu ứng tức tử cũng sẽ yếu đi rất nhiều.
Đó là do vị cách 【Đế Tuấn】 quá cao, là Thượng Cổ Thiên Đế trong thần thoại Đông Châu, các hệ thần thoại bình thường đều là thuộc hạ của hắn.” Lý Trường An mắt trợn to, kinh ngạc nói: “Nếu vậy thì 【Bạt Đao Trai】 của Tam Chính Hạ sẽ trở thành vô dụng?” “Không phải vậy.” Văn An Nhiên rất kiên nhẫn, nhẹ giọng cười nói: “Chỉ là không có hiệu ứng tức tử thôi, ngược lại do thiếu một đặc tính thì đặc tính còn lại sẽ tăng gấp bội.
【Bạt Đao Trai】 có hai đặc tính, lần lượt là tất trúng và hẳn chết, hẳn chết không còn thì tất trúng hoàn toàn không thể né được.
Còn các hệ dị năng khác thì bị ảnh hưởng nhiều hơn, thế giới này sẽ chỉ công bằng ở những nơi không cần thiết phải công bằng.” Vạn Thái Bình nhìn Lý Trường An.
Lý Trường An nhìn Vạn Thái Bình.
“Ta hiểu chiêu thức mình tự nghĩ còn thiếu gì rồi!” Vạn Thái Bình mặt mày hớn hở.
Lý Trường An cũng gật đầu: “Vị cách này dường như không ảnh hưởng gì đến ta cả.” Hay thật, ai nấy đều vui vẻ!
Rõ ràng ai cũng biết hôm nay có điều đáng tiếc, nhưng không ai nhắc tới, ăn ý giữa bạn bè thường là thế.
“Sao bên ngoài ầm ĩ thế?” Tam Chính Hạ nhíu mày ló đầu ra.
Văn An Nhiên bất đắc dĩ đứng dậy mở cửa ra nhìn, nửa phút sau lại đi vào: “Mấy tên lính ban đầu của Nha thành, mấy tên không chết kia bảo muốn chúc mừng khải hoàn cho chúng ta.
Tốn công sức lấy lòng chúng ta cũng không cần phải trơ tráo vậy chứ, mấy cái xác kia còn chưa kịp thả xuống biển cho cá ăn.” Tam Chính Hạ không nói gì, quay vào nhà, mấy phút sau lại đi ra: “Lý Trường An, nàng kêu ngươi.” “Ờ.” Lý Trường An đứng dậy đi vào phòng.
Liên Hương ngồi trên giường, khoác áo dày, còn quấn cả khăn lên đầu, vỗ mép giường bên cạnh ra hiệu cho Lý Trường An đến.
Lý Trường An đi tới, nhưng cũng không ngồi xuống, chỉ là đứng tại bên giường: “Ngươi khá hơn chút nào không?” “Tốt hơn nhiều.” Liên Hương kinh ngạc nhìn Lý Trường An, nàng đã sớm ngừng thút thít, nhưng một đôi mắt vẫn như cũ đỏ bừng.
Lý Trường An gãi gãi gáy, ngồi xổm xuống: “Gọi ta làm cái gì?” “Chính là muốn cùng ngươi nói một chút.” Hơi nhích người, Liên Hương cố gắng rời Lý Trường An gần một chút: “Ngươi biết vì sao bạn của ngươi Minh Minh càng muốn giúp hơn ta, nhưng ta vẫn lựa chọn ngươi không?” Lý Trường An thật thà lắc đầu.
Liên Hương còn nói thêm: “Bởi vì ta biết hắn muốn cứu không phải ta, là chính nghĩa hoặc là đạo đức loại hình thứ gì đó, nhưng ngươi không giống.” Lại gãi đầu, Lý Trường An không biết rõ trả lời thế nào.
Có thể Liên Hương vốn không có ý định muốn Lý Trường An trả lời, nàng đã tiếp tục nói: “Ngươi không có ý định cứu ta, ngươi chỉ là muốn dạy ta sống không khổ cực.” Nước mắt đột nhiên vỡ òa, Liên Hương nhào tới trước chôn ở trên vai Lý Trường An gào khóc.
“Ta lúc đầu tưởng rằng cho dù là thống khổ, cũng một ngày nào đó sẽ có người tới cứu ta, ta lúc đầu vẫn ôm hi vọng!
Nhưng người cho ta bánh mì thì chết đói, cô bé giúp ta bôi thuốc bị đánh chết, ta không muốn có người cứu ta.
Còn sống thật sự là khổ, ta chỉ muốn sống không khổ cực như vậy thôi!” Lý Trường An giơ tay lên, do dự trong chốc lát, nhẹ nhàng vỗ vào lưng Liên Hương, một chút lại một chút.
Trong phòng khách mấy người nhìn nhau không nói gì.
Vạn Thái Bình nghe tiếng hoan hô chúc mừng ở bên ngoài phòng, lại nghe tiếng khóc điên cuồng trong phòng, đột nhiên thở dài.
“Bi hoan của nhân loại cũng không tương thông…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận