Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Sở Hữu Dị Năng

Chương 522: Xin phép nghỉ hôm nay (length: 8187)

Chương 522: Xin phép nghỉ hôm nay "Chuẩn bị át chủ bài muốn ở chỗ này dùng hết sao?"
"Có thể cần dùng đến thì không coi là đáng tiếc."
"Kỳ thật chúng ta còn có thể nhẫn nại thêm một chút, mặc dù phía dưới sẽ chết không ít người, chưa chắc đã nói được còn có thể dựa vào đó giết thêm một hai Song Chữ Vương, thậm chí là một cái Đế Cấp."
"Ta là vì những người này chiến đấu, nếu như bọn hắn đều đã chết, ta vì cái gì còn muốn tiếp tục chiến đấu?"
"Tốt thôi tốt thôi, ngươi nói sao cũng được, vậy liền đem thân thể của ngươi giao cho ta đi." Nguyên Sơ nhận lấy thân thể Lý Trường An, hắn đưa tay hướng về phía Thánh Đường ở xa xa một trảo: "Bác bỏ!"
Trong khoảnh khắc hắn giống như mất đi tất cả sức lực, trên thân thể Lý Trường An xuất hiện vết rách hình mạng nhện.
Hắn thở dốc một hơi, cười khổ nói: "Ngươi là người giỏi tính toán, khi đoán được ta và Lý Trường An hợp tác, sao lại buông tha ta, ta sớm nên nghĩ đến."
"Không sai, ta không tin ngươi xuất hiện là vô hạn, cũng không tin ngươi có thể vô hạn bác bỏ sự nghịch chuyển của ta." Thánh Đường đứng ngay đó không xa, nàng mang theo nụ cười giống như nắm giữ tất cả trong tay.
"Vậy ngươi đại khái có thể thử lại lần nữa." Nguyên Sơ mỉm cười, đương nhiên hắn sẽ không đi nói cho Thánh Đường chân tướng, cũng hiểu rõ tính tình Thánh Đường.
Thánh Đường là người có chủ kiến, nàng biết hỏi một đằng, trả lời một nẻo là cách đáp tốt nhất.
Mệnh lệnh nghịch chuyển bị bác bỏ, trong thời gian ngắn không thể nghịch chuyển lại mệnh lệnh giống nhau, nhưng ván này vẫn là Thánh Đường thắng, Lý Trường An để lộ át chủ bài càng lớn.
Xúc tu dày đặc đánh tới, Nguyên Sơ cũng không dây dưa với Thánh Đường, hướng về một bên né tránh, sau mười giây hắn xuất hiện, Lý Trường An một lần nữa tiếp quản thân thể.
"Thời gian vừa vặn mười giây đồng hồ, xem ra đây là cực hạn chưởng khống thân thể ngươi của hắn." Thánh Đường chú ý đến từng chi tiết nhỏ.
Nàng giống như là truyền thuyết đáng sợ nhất thế giới, khi ngươi cảm thấy nàng chỉ đang đùa giỡn, thì chắc chắn ngươi là đồ chơi của nàng, chỉ khi bạn thận trọng đối đãi, mới miễn cưỡng có tư cách làm một con mồi.
Lý Trường An vung quyền, phong áp trên quyền hình thành một bức tường vô hình, xúc tu bị ngăn ở bên ngoài bức tường gió.
"Lực lượng của ngươi so với vừa nãy lớn hơn một chút." Thánh Đường có chút kinh ngạc, đây coi như là biến hóa duy nhất vượt qua quy luật của Lý Trường An trước mắt.
Trong mười giây, lực lượng Lý Trường An tăng lên khoảng một phần mười, điều này khiến Thánh Đường nghi ngờ liệu việc trao đổi thân thể có lợi cho Lý Trường An hay không.
Lý Trường An cũng sẽ không giải thích với Thánh Đường, chỉ là buông ra một chút áp lực lực lượng, kế hoạch của bọn hắn hoàn thiện hơn tưởng tượng của Thánh Đường.
Toàn bộ Liên Quân tính toán bảy ngày, chọn ra phương án ứng phó với mọi khả năng, Lý Trường An không đơn độc chiến đấu, phía sau hắn là trí tuệ của toàn bộ Liên Quân.
Đây là cuộc chiến tranh giữa Thánh Đường và mọi người trong thiên hạ, chỉ là bây giờ nàng vẫn chưa nhận ra.
----- Chiến đấu còn lại thể hiện rõ sự sắc bén, cuồng bạo, khiến người ta không dám nhìn thẳng, chỉ có chiến trường của Hạ Tiểu Tiếu xem ra có vẻ ôn hòa.
Quân Tử Thanh không phải là người giỏi tấn công, nàng vốn chủ yếu hỗ trợ, A Tu La giỏi tấn công nhưng phòng thủ không tốt, bởi vậy việc phòng thủ lại rơi trên đầu Mã Trấn Thế.
Giao thủ chưa đến mười phút, Mã Trấn Thế bị thương ba lần, một lần bị Thế Giới Thụ quật nát nội tạng, một lần bị bẻ gãy tay trái, lần cuối là vừa đúng lúc, thay A Tu La yểm hộ nên bị đánh vào sau lưng.
"Các ngươi chẳng lẽ định hiến tế Mã Trấn Thế sao? Để cho ta đánh chết tươi nàng sao?" Hạ Tiểu Tiếu ngồi trên nhánh cây nghiêng chân, nàng thản nhiên, còn có mấy phần thảnh thơi.
So với những đối thủ khác, đối thủ của nàng chỉ có thể ngăn cản nàng, không thể mang đến cho nàng cảm giác nguy hiểm.
Nếu như không phải đang xem kịch hay của Thánh Đường, nàng tốn chút sức lực cũng có thể giết ra ngoài.
Quân Tử Thanh không lộ vẻ gì liếc nhìn Mã Trấn Thế một cái, lo lắng trong lòng giấu rất kỹ, nhưng Mã Trấn Thế vẫn nhìn ra sự lo lắng của Quân Tử Thanh, miễn cưỡng giật giật khóe miệng coi như đáp lại.
Mã Trấn Thế đã nghĩ rằng mình vẫn có thể chịu đựng được, Quân Tử Thanh cũng không nói gì thêm, đây là lựa chọn của Mã Trấn Thế, nàng rất gần với Đế Cấp, nhưng lại chậm chạp không bước qua bước cuối cùng.
Dù nàng cố gắng thế nào, từ đầu đến cuối cảm thấy áp lực không đủ, dù đối mặt trực tiếp một quyền của Lý Trường An cũng vậy.
Cuối cùng là Nguyên Sơ cho lời đề nghị, nghe vào có vẻ không đáng tin, nhưng Mã Trấn Thế quyết định thử một lần.
Hạ Tiểu Tiếu có chút thất vọng, không thấy bộ dạng tức tối của Quân Tử Thanh, sự chú ý của nàng vẫn là trên người Quân Tử Thanh, từ sớm trước đó nàng đã từng chú ý tới Quân Tử Thanh.
"Ta rất không thích ngươi, từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi." Hạ Tiểu Tiếu chán ghét nhìn Quân Tử Thanh, "mỗi lần nhìn thấy ta đều rất khó chịu." Một bên tránh những cành Thế Giới Thụ dày đặc, Quân Tử Thanh một bên không quay đầu lại nói: "Thật ra ngươi biết, ngươi đang ghen tỵ với ta."
"Bởi vì ta có được thứ ngươi luôn muốn, rõ ràng ngươi liều sống liều chết chịu bao nhiêu khổ sở, mà ta cái gì cũng không bỏ ra, vận may lại khiến ngươi ghen ghét, ta nói có đúng không?" Hạ Tiểu Tiếu cười nhạt nói: "Đúng một nửa, còn một nửa là dáng vẻ đáng ghét của ngươi, thương hại cái này thương hại cái kia, giống như trên đời không có ngươi không được."
Vẻ mặt Quân Tử Thanh rõ ràng trì trệ, có chút kinh ngạc: "Ngươi cũng từng thấy ngày tận thế giáng lâm trước đó, lúc đó người như ta cũng không ít."
"Ngươi xem, đây chính là điều ta chán ghét ở ngươi." Hạ Tiểu Tiếu đứng dậy, lấy Cương Cách Ni Nhĩ ra, nổi giận nói: "Ngươi là Đế Cấp, không phải kẻ vô dụng bình thường! Là một Đế Cấp, sự ngây thơ của ngươi khiến ta cảm thấy buồn cười, quyền lực và tài phú có thể so sánh với sức mạnh của ngươi sao? Nắm giữ sức mạnh chưởng khống sinh tử của vô số người, nhưng ngươi đến cùng đang làm cái gì!"
Cương Cách Ni Nhĩ từ trong tay Hạ Tiểu Tiếu ném ra, Thương Tiêm trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Quân Tử Thanh.
Mã Trấn Thế đi sau nhưng lại đến trước, như cái bóng đi sát theo Cương Cách Ni Nhĩ, vào khoảnh khắc cuối cùng va chạm vào Cương Cách Ni Nhĩ, khiến cho cây thương lệch hướng.
"Bởi vì quá bi thảm, nên chán ghét việc ngươi chưa từng có gì tốt đẹp sao? Ngươi cũng thật đáng buồn." Mã Trấn Thế phun ra máu, Cương Cách Ni Nhĩ xé rách mặt nàng, răng lộ ra trong không khí.
Quân Tử Thanh đưa tay nhẹ nhàng vuốt mặt Mã Trấn Thế, giúp nàng huyết nhục tái sinh, ánh mắt nhìn về Hạ Tiểu Tiếu, trong mắt nàng có chút không đành lòng.
"Chính là ánh mắt này!" Cái nhìn khơi dậy ngọn lửa giận của Hạ Tiểu Tiếu, nàng đứng lên, nắm lấy Cương Cách Ni Nhĩ đi xuống: "Không sai, kẻ đáng buồn như ta không thích loại thánh mẫu như ngươi!"
Quân Tử Thanh thở dài: "Hạ Tiểu Tiếu, nếu trong mắt ngươi thế giới là lệch lạc, dù là người hay vật, nhưng họ không hề thấy mình có vấn đề, ngươi có bao giờ nghĩ do chính mình lệch lạc không?"
"Ngươi bò qua sườn núi chưa?" Hạ Tiểu Tiếu từ trên trời giáng xuống, Cương Cách Ni Nhĩ vung sang bên, đánh một đao phá không của A Tu La xuống mặt đất.
"Người không đủ sức không bò được lên sườn núi, thế giới nghiêng lệch, cũng không làm ta ngã xuống, chẳng phải là chứng minh ta làm vẫn được thế giới công nhận sao?
Ngươi thích cứu người như vậy, sao không mau cứu ta đi, ta đã lệch lạc, vậy ngươi hãy phù chính ta!" Theo tiếng gầm giận dữ, Hạ Tiểu Tiếu thoắt đến trước mặt Quân Tử Thanh, trường thương xé nát không gian, Mã Trấn Thế bị cong lưng, đầu bị thương rút lại, thân thể run lên, lảo đảo lùi về sau.
Quân Tử Thanh trực diện lấy mũi Thương Tiêm đang đâm tới trước mặt.
"Được, ta sẽ cứu ngươi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận