Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Sở Hữu Dị Năng

Chương 113: Mộc Tử Trường sinh hoạt (length: 8708)

Chương 113: Mộc Tử Trường sinh hoạt
Sáu tháng trước, Đế Quốc Tắc Bắc mở chiến dịch lớn chống lại quái thú đã đại thắng lợi, đổi bằng cái giá phải trả là hơn năm vạn người tử vong, trong vòng một tháng rưỡi đã tiêu diệt hơn ba mươi vạn quái thú xâm lăng.
Một tháng sau, liên quân của ba thành Bắc Thành, Tô Thành, Tắc Bắc Thành đã tiến công Thông Thiên Thành, ép buộc Vương Kiến Quân nguyên soái đang làm loạn trật tự xã hội loài người phải thoái vị.
Trong trận chiến ấy, Tắc Bắc Mã Trấn Thế nổi danh một cách oai hùng, xác lập vững chắc danh hiệu người mạnh nhất nhân loại, một mình giao chiến với bốn vị thiếu tướng dưới trướng Vương Kiến Quân, dùng thế nghiền ép trấn áp cả bốn người.
Mà một dị năng giả khác dưới trướng Lâm Trấn tên là Mã Hình Thiên, không có chút tiếng tăm nào, nhưng lại trong trận chiến này đánh sập nửa tòa Thông Thiên Tháp, ba mươi dị năng giả cấp A bên trong Thông Thiên Tháp cũng không thể cản hắn mảy may.
Song Mã danh chấn bốn biển.
Sau trận chiến, Vương Kiến Quân bị cầm tù, một trong ba vị nguyên soái của nhân loại ngày xưa lại rơi vào kết cục như thế, không biết có bao nhiêu người thầm rơi lệ.
Lâm Trấn người sau vượt người trước, thay thế vị trí của Vương Kiến Quân, trở thành một trong ba vị nguyên soái mới của Đế Quốc, đồng thời kiêm nhiệm chức Chủ tịch nghị viện Đế Quốc.
Ba ngày sau, Đế Quốc tuyên bố thừa nhận Tân Thế Giáo lập quốc, Tây Châu là lãnh thổ của Tân Thế Giáo, được gọi là Giáo Quốc.
Tôn nữ của nguyên soái Lâm Trấn là Lâm Ngữ Bạch cũng lên đỉnh cao của thế giới, trong trận chiến Tắc Bắc, đã dẫn dắt tiểu đội cùng trung tá Phân Lý Nhĩ của bộ đặc chiến chém giết hai quái thú cấp hắc, một mình chém giết số lượng quái thú cấp đỏ nhiều hơn Nhất Thủ.
Thiên tài đương đại chính là như thế.
Bất quá tất cả điều này không liên quan gì đến Pháp Thành của Giáo Quốc, những người ở nơi đây đã quen với cuộc sống nhàn nhã chậm rãi, chiến tranh cách xa nơi đây.
Khi mọi việc lớn trên thế giới đều đã kết thúc, thì lại qua một tháng, cũng có một chuyện khiến dân thường Pháp Thành vui mừng.
Tại khu Bắc Ngạn trước kia đã mở một tiệm đồ ăn sáng có hương vị cực kỳ tuyệt vời, được xưng là hương vị Đông Châu thuần chính nhất.
Bữa sáng còn quan trọng hơn việc lập quốc.
Mặc kệ ai lập quốc, thì có liên quan gì đến dân thường chứ?
Hiện tại, bánh mì sừng dê, mứt hoa quả của khu Bắc Ngạn đã được thay thế bằng bánh bao, bánh quẩy, mỗi tuần thứ sáu còn có cung cấp có hạn bánh quẩy nếp.
Đối với người sinh trưởng ở Pháp Thành mà nói, nhan trị của đầu bếp cũng là một phần để ăn, xấu xí sẽ khiến người ta không muốn ăn.
Ông chủ của quán ăn sáng sở hữu một gương mặt kinh khủng có thể khiến trẻ con nín khóc, không phải vì xấu xí mà là vết sẹo lớn đã che lấp dung mạo ban đầu.
Nhưng bây giờ mọi người đã quen rồi, một ông chủ hơi có chút chất phác ngược lại có chút đáng yêu, bữa sáng mỹ vị coi như làm giảm điểm nhan trị của ông chủ thì vẫn cứ là món ngon điểm cao.
Ông chủ tên là Mộc Tử Trường, nghe nói là dân tị nạn lang thang đến từ Đông Châu, mặt bị thương trong lúc gặp quái thú trên đường.
Bản thân miễn cưỡng là một dị năng giả cấp D, vừa chế tạo vừa tiết kiệm tiền, cuối cùng định cư tại Pháp Thành mở tiệm đồ ăn sáng của mình.
“Tử Trường, hai lượng bánh bao một quả trứng luộc bóc vỏ nước trà, nếu như ngươi cho ta thêm một ly sữa đậu nành, ta sẽ giới thiệu Lệ Phù cho ngươi.” Khắc Lạp Khắc ném một cái mị nhãn.
Xem như khách quen của quán, một ngày tốt đẹp của Khắc Lạp Khắc bắt đầu bằng việc trêu chọc Mộc Tử Trường, theo góc nhìn của nàng, Mộc Tử Trường có một dáng người có thể gọi là tỉ lệ vàng.
Giống như một bức tượng tràn đầy vẻ đẹp nam tính được trưng bày trong viện bảo tàng, quần áo căn bản không cách nào che lấp, đáng tiếc là khuôn mặt đã hủy hoại tất cả.
Những lời tương tự Khắc Lạp Khắc đã nói gần trăm lần, Mộc Tử Trường vẫn như cũ không nói một lời, sau khi gói kỹ bữa sáng thì đưa thêm một ly sữa đậu nành.
“Cảm ơn, lát nữa ta sẽ gửi số điện thoại của Lệ Phù cho ngươi.” Khắc Lạp Khắc phẩy tay, nhanh chân đến bên đường ngồi lên xe thể thao của bạn trai.
Mộc Tử Trường mặt không biểu tình, rút từ dưới bàn ra một cuốn sổ nhỏ, ở sau tên của Khắc Lạp Khắc vẽ thêm một vạch.
Năm vạch là một chữ ‘chính’, sau tên của Khắc Lạp Khắc có hơn ba mươi chữ ‘chính’.
Trong cuốn sổ còn có không ít tên người, sau tên đều có số lượng chữ ‘chính’ khác nhau.
Đây là số lần những vị khách đã lợi dụng mình, trong đó người có nhiều chữ ‘chính’ nhất là một người tên là Vạn Thái Bình.
Có đủ bốn mươi sáu chữ ‘chính’.
Trong quán không có nhiều trang trí, nhưng sạch sẽ gọn gàng, hai chiếc bàn nhỏ càng lộ ra ấm áp, thậm chí có người còn xếp hàng chỉ vì cùng nửa kia của mình cùng nhau ăn bữa sáng trong quán.
Hai ngàn chiếc bánh bao với các khẩu vị khác nhau được bán từ sáu giờ sáng, đến tám giờ đã bán hết sạch.
Mộc Tử Trường đóng kỹ cửa quán, cất hai trăm chiếc bánh bao cùng mười mấy quả trứng gà đã chuẩn bị vào thùng giữ nhiệt, cùng một thùng sữa đậu nành đặt lên xe mô tô.
Hơn mười phút sau, xe mô tô dừng trước cổng cô nhi viện khu Bắc Ngạn.
Viện trưởng Hán Na phu nhân đã chờ sẵn ở cổng, vừa nhìn thấy Mộc Tử Trường liền nhiệt tình chào đón.
“Mộc tiên sinh.” Mộc Tử Trường gật đầu, một tay xách thùng giữ nhiệt một tay xách thùng sữa đậu nành.
Hán Na dẫn đường ở phía trước, vừa đi vừa kể những chuyện nhỏ, Mộc Tử Trường hơi mỉm cười, nhưng từ đầu đến cuối không nói một lời.
Hình thức ở chung có vẻ hơi kỳ lạ, nhưng Hán Na đã sớm quen, Mộc tiên sinh không phải là người nghiêm túc, dường như chỉ là không quen nói chuyện với người khác.
Nhưng hắn tuyệt đối là người tốt!
Cô nhi viện dựa vào sự trợ giúp của Đế Quốc để sinh hoạt, bây giờ dựa vào sự trợ giúp của Giáo Quốc, Giáo Quốc hào phóng hơn nhiều so với Đế Quốc trong việc cứu tế.
Nhưng việc kinh doanh một cô nhi viện không có lợi nhuận không phải là chuyện đơn giản, dù có sự giúp đỡ của Giáo Quốc, cuộc sống của cô nhi viện vẫn cứ túng thiếu.
Ba tháng trước Mộc tiên sinh đã xuất hiện ở bên ngoài cô nhi viện, ôm bữa sáng cho cô nhi viện, trong vòng ba tháng gió mặc gió, mưa mặc mưa không hề gián đoạn.
Sự cố gắng không cần báo đáp này chẳng lẽ vẫn chưa đủ để chứng minh Mộc tiên sinh là người tốt sao? Dù Mộc tiên sinh thật sự có vẻ ngoài hơi đáng sợ.
“Mộc thúc thúc!” “Mộc thúc thúc đến rồi!” “Mộc thúc thúc ôm con!” Mộc Tử Trường đặt bánh bao và sữa đậu nành lên trên bàn, ôm lấy một bé gái năm tuổi, bé gái cười hì hì ôm cổ Mộc Tử Trường không chịu buông ra.
“Bọn trẻ rất thích ngươi.” Hán Na dịu dàng mỉm cười, sắp xếp giáo viên và người chăm sóc phân phát bữa sáng.
“Bọn chúng…” Mộc Tử Trường do dự một lát, dường như đang suy nghĩ từ ngữ thích hợp: “… Rất đáng yêu.” Hán Na che miệng cười khẽ, Mộc tiên sinh, ngài cũng rất đáng yêu đấy! Bề ngoài không có nghĩa là tất cả.
Hán Na chưa đến ba mươi tuổi có không ít người theo đuổi, chỉ sợ tất cả mọi người đều thèm muốn sắc đẹp của nàng, cho nên nàng không thích những người xem mặt mà bắt hình dong.
Mộc tiên sinh hình như vẫn chưa lập gia đình thì phải…
Hai má của Hán Na ửng đỏ, vội vàng quay đầu đi chỗ khác, tự giễu mình vài câu —— ổn trọng chút đi Hán Na!
Không nhịn được quay đầu lén nhìn, Mộc tiên sinh đang cầm bánh bao đút cho cô bé trong lòng, sự dịu dàng ấy lan tỏa ra.
Không, có lẽ ta nên nắm bắt mới đúng! Sự thôi thúc xúc động đã khiến Hán Na bước về phía Mộc Tử Trường, ấm giọng hỏi: “Mộc tiên sinh… Buổi tối ngươi có rảnh không?”
“Sao vậy?” Mộc Tử Trường quay đầu lại.
“Ngươi hết lòng giúp đỡ cô nhi viện, không chỉ là bữa sáng, trước kia việc tu sửa mái nhà cũng là ngươi… Ta muốn mời ngươi một bữa cơm để tỏ lòng biết ơn!” Hán Na cố lấy dũng khí.
Mộc Tử Trường nhíu mày: “Thật ngại quá, mời chờ một chút.”
Trong ánh mắt nghi hoặc của Hán Na, Mộc Tử Trường xoay người lấy điện thoại ra mở ghi chú, tìm kiếm trong đó.
‘Không nên tùy tiện từ chối lòng biết ơn của người khác.’ Hít sâu một hơi cất điện thoại, Mộc Tử Trường xoay người lại, nhẹ nhàng nói: “Ta có rảnh, viện trưởng cô nói thời gian là được.” Mộc tiên sinh vừa mới đang làm gì vậy? Tuy có chút nghi hoặc nhưng rất nhanh đã bị sự vui sướng che lấp.
Hán Na vuốt mái tóc bên tai: “Vậy sáu giờ tối, ta ở trước cửa đợi ngươi có được không? Nhưng phải về sớm chút, ta còn muốn dỗ bọn trẻ ngủ.” Sáu giờ? Ăn cơm xong chắc cũng khoảng bảy giờ, liệu có kịp giờ cho bọn trẻ ngủ không?
Mộc Tử Trường càng thêm nghi hoặc.
Cầm lại thùng giữ nhiệt cùng thùng sữa đậu nành, Mộc Tử Trường chào tạm biệt đơn giản rồi quay về tiệm, vừa đến cửa đã thấy một thanh niên đang ngồi ôm bụng trên cầu thang.
“Đói quá đói quá… Tử Trường đi đâu vậy! Nhanh về làm cho ta chút đồ ăn đi, đồ ăn không cần tiền đó nha!” Trong một khoảnh khắc đó, Mộc Tử Trường đã muốn quay đầu bỏ đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận