Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Sở Hữu Dị Năng

Chương 339: Chiến tranh tình báo phiến (length: 9844)

Chương 339: Chiến tranh tình báo Căn nhà nhỏ ba tầng được quét sơn trắng toát, cao ước chừng mười sáu mét, cầu thang xoắn ốc thông thẳng lên tầng cao nhất, các hộ gia đình ra vào tấp nập, chỉ có căn phòng cuối hành lang là từ đầu đến cuối không hề đổi chủ.
Những người ở đây đều rất quen thuộc với chủ nhân căn phòng, đó là một người trung niên luôn mang cặp kính dày cộp, ngày thường lúc nào cũng nở nụ cười, đối với ai cũng rất hòa nhã.
Mọi người gọi hắn lão Hàn, cũng có người gọi Hà thúc, chỉ một số người có tuổi tương đương mới nhớ rõ hắn tên là Hà Quang.
Hôm nay là năm thứ tám Hà Quang đến Mễ Thành, những ngày tháng đã qua sớm bị lãng quên, hắn lấy ngày mình đến Mễ Thành làm sinh nhật.
Một chiếc bánh gato nhỏ cỡ bàn tay, cắm một cây nến, Hà Quang ngồi trước chiếc bánh, mười ngón tay đan vào nhau, nhắm chặt mắt chuẩn bị cầu nguyện.
“Nguyện bệ hạ...” Hà Quang chưa kịp nói xong đã ngưng lại, mắt nhìn ra cửa rồi lập tức đứng dậy, cầu thang cũ kỹ cố tình không sửa, chính là để nghe được tiếng có người giẫm lên tạo ra tiếng kẽo kẹt.
Thổi tắt nến, rút ra vứt vào ngăn kéo, chiếc bánh gato ngập ngừng một chút vẫn là cất vào tủ lạnh, làm xong hết thảy sau đó hít sâu một hơi, vừa vặn nghe thấy tiếng gõ cửa.
Hà Quang mở cửa, thuận tay đẩy gọng kính, đây là thói quen được hình thành trong suốt tám năm qua.
Đứng ngoài cửa là một cô bé, cao khoảng một mét rưỡi, mặc váy trắng, đội mũ đỏ, trông khoảng mười lăm mười sáu tuổi, khuôn mặt còn phúng phính nét trẻ con.
“Cô bé, có chuyện gì sao?” Hà Quang nở nụ cười hiền từ, đúng với hình tượng của mình.
“Chú.” Cô bé lấy từ sau lưng ra một chiếc túi giấy, nhón chân đưa lên: “Mẹ cháu nhờ cháu đưa cho chú chút bánh quy, mẹ cháu nói sau này là hàng xóm, mong chú quan tâm giúp đỡ.” Hà Quang cười nhận lấy, vui vẻ nói: “Cảm ơn mẹ cháu, hoan nghênh mọi người qua nhà chơi.” Cô bé nghiêng đầu nhìn thấy phía sau lưng Hà Quang, trong đó bày hai giá sách lớn, bên trên chất đầy đủ loại sách, có cả những cuốn sách Hà Quang mang đến từ trước tận thế.
Tám năm sinh hoạt của một gián điệp, nếu như không bồi dưỡng cho mình chút sở thích, Hà Quang e rằng sớm đã phát điên, sưu tầm sách cũ chính là sở thích của hắn, lại phù hợp với nhân vật nên cũng không gây đột ngột, không làm nảy sinh nghi ngờ.
“Cháu thích đọc sách sao?” Hà Quang cười cười, hắn vốn không thích người khác vào phòng, nhưng nếu chỉ là một cô bé thì có lẽ cũng không gây ra chuyện gì.
Cô bé ngẩng đầu: “Chú ơi, chú có nghe qua chuyện nàng công chúa ngủ trong rừng chưa?”
“Ta nghe qua rồi, là một câu chuyện cổ tích rất hay.” Hà Quang cảm thấy hôm nay mình dường như đang lãng phí thời gian để nghe một cô bé kể chuyện xưa.
Cô bé tự mình nói: “Quốc vương và hoàng hậu mời ba nàng tiên đến chúc phúc cho công chúa nhỏ, không được mời nên mụ phù thủy đột nhiên xuất hiện.
Mụ phù thủy rất tức giận, mụ nguyền rủa công chúa nhỏ sẽ bị kim quay sợi đâm vào tay mà chết, vị tiên thứ ba dùng phép thuật của mình biến lời nguyền thành ngủ say.” Một cơn buồn ngủ xông thẳng vào não Hà Quang, tám năm ẩn náu không làm tiêu mòn sự cảnh giác của hắn, trong chớp mắt hắn đã chọn ra phương án đối phó.
Ảnh Tử từ dưới chân Hà Quang đứng dậy, nắm tay đánh thẳng về phía cô bé.
“Ngươi định phản kháng?” Cô bé giơ tay lên, trong nháy mắt bàn tay nhỏ bé thon gầy hóa thành móng vuốt sói khổng lồ, một trảo đánh nát Ảnh Tử.
Hà Quang lùi lại một bước, nhặt áo khoác trên ghế ném về phía cô bé, đánh sập vách tường rồi nhảy ra ngoài.
Áo khoác có lớp lót bên trong là những lớp vảy trắng cách ly với không khí, nó vốn là để Hà Quang mặc lên người, để đến thời khắc cuối cùng có thể tự bốc cháy, nhưng lần này Hà Quang chọn ném áo ra ngoài.
Áo khoác còn chưa kịp bốc cháy đã bị Kình Phong từ móng vuốt sói quét bay đi, ngọn lửa trắng vàng chói mắt bốc lên, một lượng lớn khói trắng lập tức tràn ngập khắp căn phòng.
Cô bé lùi lại hai bước, nhảy từ hành lang tầng ba xuống đất, bên cạnh khung cửa có một thanh niên đang đứng tựa người vào.
Tổ trưởng tổ hành động của Tình Báo Bộ, Tiểu Hồng Mạo.
Phó tổ trưởng tổ hành động của Tình Báo Bộ, Cáp Tạp.
“Định vị được hắn rồi.” Cáp Tạp nhún vai, khi Hà Quang mở cửa hắn đã xâm nhập vào não Hà Quang, chỉ là không cần thiết phải lập tức bắt Hà Quang xuống mà thôi.
Tiểu Hồng Mạo gật đầu, đi trước.
Trong thông tin mà Tình Báo Bộ đưa, Hà Quang hiện tại được xác định là điệp viên mạnh nhất, thực lực cấp Bán Vương.
Theo như suy đoán, Hà Quang có lẽ mới đột phá lên cấp Bán Vương gần đây, nhưng không ai biết được thực lực của hắn đã thay đổi ra sao, Tình Báo Bộ đã tốn rất nhiều công sức, mới thông qua việc theo dõi sự thay đổi trong tinh thần lực của hắn mà dò được thực lực của hắn.
Một cường giả cấp Bán Vương, ám sát dễ dàng nhưng muốn ngăn chặn thì không đơn giản, Tiểu Hồng Mạo và Cáp Tạp đã bàn bạc với nhau, quyết định cố gắng bắt sống.
Dù bắt sống không thành thì cũng phải thử xem có thể moi ra được thông tin gì của Hà Quang không, nếu không thì Hà Quang vừa rồi đã không thể trốn thoát được rồi.
Tiểu Hồng Mạo tuy không bước vào Vương Cấp, nhưng trong số các Bán Vương thì hắn cũng là một người hiếm có, có tư cách giao chiến với Vương Cấp thông thường, chỉ là phần thắng không lớn mà thôi, còn tự bảo vệ mình thì có thừa.
Không phải cứ Bán Vương nào cũng có thể chiến thắng vượt cấp, những người ở Bán Vương mà vượt cấp trảm Vương thì không lâu sau chắc chắn sẽ bước vào Vương Cấp, hơn nữa lại còn thuộc hàng mạnh nhất trong Vương Cấp.
Nhảy ra khỏi nhà, trong khi còn lơ lửng giữa không trung, Hà Quang liền bộc phát toàn bộ lực lượng để tăng tốc, ném chiếc áo khoác đang mặc đi, đi ngang qua ban công nhà ai đó thì xé luôn bộ nam trang mặc vào.
Hắn không dám dừng lại trên đường, cũng không dám giết người qua đường để tranh thủ thời gian, vì những hành động như vậy chỉ càng làm hắn mau chóng bại lộ.
Hà Quang vẫn chưa biết tính tình mình đã bị người Tình Báo Bộ nắm rõ trong lòng bàn tay, tám năm ẩn náu, một khi bước vào Bán Vương, hắn vẫn còn có một tương lai tươi sáng.
Cho nên Hà Quang không cam tâm chết, hắn vẫn tín ngưỡng Hạ Tiểu Tiếu, chỉ là trong sâu thẳm hắn mong mình có một cơ hội trở về!
Ta muốn trung thành vì bệ hạ, không chỉ chỉ là với thân phận không thể nói ra miệng này!
Ảnh Tử chập chờn sau lưng Hà Quang, theo Hà Quang biến đổi phương hướng vài lần để mê hoặc truy binh có thể đang ở phía sau, Hà Quang len lỏi giữa những mái nhà.
Trong một lần chạy băng qua đường, Ảnh Tử tiềm xuống lòng đất, khi xuất hiện lại thì trên tay Hà Quang đã có thêm một chiếc cặp da màu đen, không ai ngờ được hắn giấu tiền mặt ngay giữa đường cái.
Thần bí hệ 【 Bóng Tối Người 】 có thể thay đổi giữa hư và thực theo ý của Hà Quang, có dị năng này để bước vào Vương Cấp, hắn tự nhận mình sẽ không hề yếu.
Sau mấy lần thay đổi phương hướng, Ảnh Tử tiến lên vây quanh Hà Quang, người và Ảnh Tử hòa làm một, ẩn vào trong bóng tối, hai phút sau Hà Quang đã xuất hiện trong bóng tối ở mười dặm xa.
Chỉnh lại nếp quần áo, Hà Quang đi lên một tòa nhà nhỏ, trong đó ở một người đặc biệt, chỉ một số ít người biết được, người đặc biệt này có thể hoàn thành rất nhiều chuyện.
Tiếng gõ cửa là bốn dài một ngắn, lặp lại ba lần, đó là ký hiệu dành cho khách quen, vị trong nhà không tiếp người lạ.
Cửa mở, đứng đó một người đàn ông trung niên cao lớn, mặc chiếc áo khoác cũ có mùi chua, râu ria xồm xoàm, khóe mắt thâm sâu, quầng thâm mắt nặng trĩu.
Chỉ nhìn từ bề ngoài, Hà Quang thật không tin được người này có thể giúp được gì cho mình, nhưng Hà Quang sẽ không hoài nghi.
Ít ra, trong giới hạn những người Hà Quang tiếp xúc được, ai cũng nói người này rất lợi hại.
“Biệt tiên sinh?” Hà Quang khẽ gật đầu.
Người đàn ông gật đầu, xoay người vào nhà: “Vào đi.” Hà Quang vừa vào nhà vừa kéo cửa lại, một lưỡi cương đao đã đặt trên cổ Hà Quang.
“Ai giới thiệu ngươi đến?” Biệt tiên sinh châm điếu thuốc, tay cầm dao không hề động đậy.
Hà Quang giơ hai tay lên, cười nói: “Đơn độc đi Hàn Tuyết ba ngàn, thấy thần khai thiên, Biệt tiên sinh cứ yên tâm, ta chỉ là khách mua đồ thôi.” “Cũng đối được ám hiệu.” Biệt tiên sinh liếc Hà Quang một cái, chậm rãi thu dao lại, kéo ghế ngồi xuống, không thèm ngẩng đầu lên nói: “Muốn mua gì?” “Một thân phận mới.” Hà Quang mở chiếc cặp da đang cầm trong tay đặt xuống đất, mình thì lùi lại hai bước.
Trong chiếc rương đặt đầy những thỏi vàng, dù trong căn phòng tối vẫn lấp lánh ánh vàng.
Biệt tiên sinh cầm cương đao gõ vào chiếc rương để ước lượng, cười khẩy nói: “Ngươi hiểu luật lệ đấy, vậy chắc cũng biết chỗ này không chỉ có tiền, còn muốn mua gì nữa?” “Còn hai tờ giấy nữa, nhờ đưa giúp ra ngoài, giá cả chắc là vừa.” Từ đầu đến cuối Hà Quang chưa từng hạ tay xuống, dù cho rằng thực lực của mình đang nắm thế chủ động.
Phá vỡ quy tắc ở đây không phải là chuyện tốt.
“Phòng phía sau, cho ngươi đổi mặt, tặng thêm cải biến khí tức sinh mệnh.” Biệt tiên sinh chỉ vào căn phòng sau lưng: “Thêm chút tiền nữa cho ngươi đổi cả giới tính cũng được.” Hà Quang buông hai tờ giấy: “Ta hài lòng với giới tính hiện tại của mình, địa chỉ và tên ở trên giấy.” Nói xong quay người đi về phía căn phòng đằng sau.
Cánh cửa phòng đóng lại, Biệt tiên sinh lấy điện thoại gọi.
“Alo, ta là Dương Tuấn Triết, có thể dẫn người tới.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận