Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Sở Hữu Dị Năng

Chương 218: Cải biến thế giới (length: 8847)

Chương 218: Cải biến thế giới
Thảo nguyên mênh mông vô bờ, tận thế lúc trên thảo nguyên tổn thất không lớn, hoang vắng, nhưng sau đó dã thú tiến hóa đã đuổi nhân loại ra ngoài.
Hiện tại cỏ dại càng thêm rậm rạp, một người đàn ông cao một mét tám mấy đi vào trong đó cũng sẽ biến mất không thấy gì nữa, cỏ cây tốt tươi cũng là như thế.
Trên bầu trời treo đầy sao, cùng ánh trăng trong sáng hòa lẫn, coi như trên thảo nguyên không có ánh đèn, bốn phía vẫn cứ mờ mờ có thể thấy được.
Lý Trường An nhóm đống lửa, dùng chính là mỡ của một con quái thú hình sói bị hắn đánh chết trên đường, còn có một ít củi nhặt được đã lâu.
Con quái thú hình sói kia đang được gác trên đống lửa, đây là bữa tối của Lý Trường An.
Rời khỏi Tô thành, hắn một đường hướng Nam, mục tiêu là Bắc thành.
Địa điểm Thí Luyện Sở cuối cùng nằm ở Cựu Nha thành, nơi đó đã xây xong quân trấn, muốn đi đến đó chỉ có hai con đường.
Một là theo vùng hoang dã bên ngoài Tô thành, dọc đường đến Gia thành của Hạ Tiểu Tiếu.
Hai là theo Thông Thiên thành đi, cũng là tuyến đường nhanh nhất, nhưng có lẽ sẽ bị Lý Thiên Đế phát hiện.
Hai con đường này đều không thể chọn, còn lại chỉ có cách đi đường vòng xa một chút để đến Bắc thành.
Hắn hiện tại không thể nào vượt biển, thân thể quá yếu ớt, huyết khí không đủ, độ cứng của xương cốt rất thấp.
Theo kinh nghiệm trước đây, xương cốt muốn đạt đến màu mực mới xem như bước vào ngưỡng cửa Vương Cấp, màu sắc càng đậm, độ cứng cũng càng cao.
Trước đó, hắn tính cả đạo của chính mình còn có huyết nhục cùng nhau ngưng tụ thành huyết mâu, toàn thân xương cốt rút hết màu mực, đặt cược tất cả.
Mà bây giờ lại một lần nữa phục sinh, xương cốt cùng người bình thường có màu sắc giống nhau, độ cứng cũng không hơn bao nhiêu.
Muốn nhanh chóng mạnh lên, chiến đấu là phương pháp tốt nhất, chỉ cần giết đủ nhiều, ăn đủ nhiều, thân thể tự nhiên sẽ khôi phục nhanh chóng.
Nói là đã lĩnh ngộ qua một lần rồi, lĩnh ngộ lại cũng đơn giản, nhưng Lý Trường An đang do dự.
"Không có đầy đủ tử khí chống đỡ, ta coi như bước vào Vương Cấp, thực lực cũng so với trước yếu đi không ít." Lý Trường An tự lẩm bẩm.
"Hơn nữa đây là Thái Bình cải biến thế giới..." Thái Bình khiến cho người sau khi chết năng lượng sẽ không tiêu tán, Lý Trường An nếu cướp đoạt tử khí, cũng sẽ cướp đi một phần năng lượng, như vậy sẽ đi ngược lại dự định ban đầu của Thái Bình.
Huống chi Tử Chi Đạo dùng đầy đủ tử khí chống đỡ, khiến thân thể ở giữa tử cùng sinh, đối phương hoặc là đánh tan tử khí của hắn, hoặc là tươi sống mài chết hắn.
Tử Chi Đạo là một con đường cường đại, từ những lời sau cùng của Thái Bình, Lý Trường An có thể biết, bước vào Đế Cấp sau này, thân thể và đạo coi như là một thể.
Mà tác dụng của Tử Chi Đạo cũng dần dần dung nhập vào thân thể của hắn, có chỗ tương tự với Đế Cấp, nếu như lúc trước không chết, tốc độ hắn bước vào Đế Cấp sẽ nhanh hơn những người khác rất nhiều.
Khi ngươi trở thành đạo, người có thể giết ngươi cũng chỉ có đạo.
Vượt cấp chém đế có thể nói không có khả năng.
Lý Trường An đã hiểu rõ, dị năng giả Cực Hạn chính là S cấp, đó chính là Cực Hạn của dị năng!
Chỉ dùng một loại kim loại đi rèn vũ khí, vũ khí cuối cùng sẽ có Cực Hạn.
Mà đạo là gia thêm vào trong đao một loại kim loại khác, gia tăng độ cứng tính dẻo dai của đao, nâng cao hạn mức tối đa.
Về sau đem chính mình rèn đúc thành đao, mỗi một chiêu đều mang theo lưỡi bén.
Đạo cần cải biến, mà hắn cũng cần cải biến.
Trên đường rời khỏi Tô thành, không phải là không gặp nhân loại, Lý Trường An vô số lần muốn giết sạch toàn bộ sinh vật sống mà hắn nhìn thấy, nhưng rồi lại gắng gượng nhịn xuống.
"Về sau ngươi thấy vạn vật đều là ta." Hắn không biết rõ người nào có thể giết, mà người nào thì không thể.
Lý Trường An thêm củi vào lửa, trên mặt vẫn mang theo nụ cười.
Người tốt thì sẽ chết, thế giới này không cần người tốt.
Nhưng những người đã chết vì hắn cũng không hy vọng hắn trở thành một người xấu.
Cắn một miếng thịt nhỏ, nhưng trong lòng hai suy nghĩ của hắn không ngừng va chạm.
Chất vấn bản thân, phủ nhận bản thân, rồi lại lần lượt nhớ lại lời từng người đã nói với hắn.
Đống lửa vẫn đang cháy, bên cạnh vứt đống xương đã gặm xong, Lý Trường An ôm đầu gối nhắm mắt thiếp đi.
Trên bầu trời rơi mưa phùn, nước mưa theo gió phiêu lãng, nhưng đến gần Lý Trường An thì thay đổi hướng trôi sang nơi khác.
Mặt đất xung quanh bị thấm ướt, chỉ có chỗ của hắn là khô ráo một mảng.
Sáng sớm, ánh nắng vừa mới lên, Lý Trường An đã tỉnh lại, coi như khi đang ngủ, hắn vẫn giữ cảnh giác.
Vừa tỉnh lại, Lý Trường An liền nhìn xung quanh, đêm qua dường như có mưa, có thể theo mức độ ẩm ướt của mặt đất mà phán đoán độ lớn của mưa, nhưng trên người hắn vẫn khô ráo, cũng không có gió lạnh đánh thức hắn.
"Thái Bình..." Lẩm bẩm một tiếng, Lý Trường An dụi dụi mắt, nhấc hành lý lên hướng về phía nam mà chạy.
Người tốt và người xấu có gì khác nhau sao?
Thế giới này bất công với ta!
Ngước nhìn bầu trời, Lý Trường An đột nhiên thu lại nụ cười, ánh mắt lạnh băng.
Còn có cái gì có thể tuyệt vọng? Còn có cái gì có thể mất đi?
Từ giờ trở đi, tâm cảnh của hắn thay đổi.
Kiên thủ tâm niệm sụp đổ, gông xiềng đã biến mất, trước kia hắn bị nhốt trong lồng sắt, chỉ là một con mãnh hổ bị cướp răng vuốt, nhưng bây giờ chỉ là con chó hoang đã thoát xích.
Trong công hội thợ săn Bắc thành ngồi không ít người, những người này đều là những thợ săn đã đăng ký, có người đi một mình, cũng có người đi theo nhóm.
Điểm chung là trên mặt mỗi người đều mang nhiều vẻ lo lắng.
"Hai ngày trước một đội thợ săn sáu người mất liên lạc ở phía bắc, ngoại trừ vật phẩm mang theo, đến cọng tóc cũng không còn."
"Một ngày trước, hai tên S cấp cũng mất liên lạc ở phía bắc."
"Có phải hay không quái thú cấp cao nào đó tiếp cận Bắc thành?"
"Không giống lắm, quái thú sẽ xử lý dấu vết máu trên hiện trường sao? Ta đã đến hiện trường xem rồi, cơ bản không có chiến đấu gì cả, càng giống bị nhân loại tập kích bất ngờ hơn."
"Không thể nào?"
"Chắc hẳn là nhân loại, ngươi xem những kẻ chết kia phần lớn cũng không phải thứ tốt đẹp gì, trong mười người thì nhiều lắm chỉ có hai ba người vô tội."
Mọi người xôn xao bàn tán, số người mất tích dạo gần đây quá nhiều, không còn mấy ai dám một mình ra khỏi thành săn giết quái thú.
Chỉ trong sáu bảy ngày ngắn ngủi, từ hai trăm cây số bên ngoài thành bắt đầu, mỗi ngày đều có người mất tích, và địa điểm mất tích càng ngày càng gần Bắc thành.
"Yên tĩnh chút, các ngươi ồn ào quá!" Ngải Mã bất mãn quát lên.
Một năm trước, hội trưởng đã chuyển tổng bộ công hội thợ săn từ Thông Thiên thành đến Tô thành, nhưng các phân hội thợ săn ở những nơi khác không thể lập tức dỡ bỏ.
Hơn nữa, công hội thợ săn vốn dĩ là tổ chức bán dân gian, không ít người đều dựa vào công hội thợ săn mà sống, cắt đứt đường tài lộ của người khác chẳng khác nào giết cha giết mẹ.
Quy mô quá lớn, không thể thu lại trong một thời gian ngắn.
Một gã Đại Hán trong đám người đứng lên bất mãn nói: "Có phần của ngươi lên tiếng sao? Gọi hội trưởng ra đây, người chết đều là khi đang thi hành nhiệm vụ, ai biết có phải các ngươi che giấu thông tin gì không!"
"Ngươi có thể đừng nói linh tinh không." Ngải Mã nhướn mày: "Nơi này chính là công hội thợ săn, chú ý lời nói của ngươi."
"Ồ, còn dám rống ta!" Đại Hán đứng dậy liền đi về phía Ngải Mã, coi như đây là công hội thợ săn thì sao chứ, đội của hắn thật sự có ba tên S cấp đấy!
Việc tăng cấp đã trở nên đơn giản, S cấp tuy không nhiều như lá rụng, nhưng bây giờ cũng không hiếm.
Có người đẩy cửa bước vào, khoác một chiếc áo choàng rộng thùng thình, che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt, người mới đến từng bước một đi về phía Đại Hán.
Trong đại sảnh vốn ồn ào, không có mấy ai chú ý đến người mới đến, huống chi có chú ý cũng sẽ không để ý.
Cho đến khi người này đến gần Đại Hán, Đại Hán mới quay đầu lại, nhìn xuống người nhỏ con này.
So với những tráng hán trong phòng thì người mới đến có chiều cao hơn một mét bảy quả thật có vẻ nhỏ con.
Người nhỏ con chậm rãi mở miệng: "Ngươi cảm thấy mình rất mạnh, nên dự định ức hiếp một cô gái nhỏ sao?"
"Chuyện của ai thì người nấy lo, thần thần quỷ quỷ, bỏ cái mặt nạ ra cho ông!" Đại Hán hừ một tiếng, đưa tay chụp mũ trùm của người nhỏ con.
Khi ra tay, Đại Hán mơ hồ nghe được người nhỏ con nói một câu.
"Loại người như các ngươi không có tư cách sống trong thế giới mà hắn đã cải biến."
Một quyền xuyên ngực, nhưng khi tay của người nhỏ con rút ra từ trong lồng ngực của Đại Hán thì trong tay hắn đang cầm một quả tim đỏ tươi.
"Hắn có thể không phải vì những thứ rác rưởi như các ngươi mà cải biến thế giới!" Nắm chặt trái tim, người nhỏ con nhìn về phía Ngải Mã, giọng nói đột nhiên dịu dàng "Chào cô, tôi đến đăng ký làm thợ săn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận