Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Sở Hữu Dị Năng

Chương 179: Vạn Thái Bình tao thao tác (length: 9167)

Chương 179: Vạn Thái Bình thao tác địa vị
Địa vị càng cao, bất kể trước đó thân phận là gì, người ta đều sẽ bắt đầu để ý hình tượng, vì hòa nhập vào tầng lớp này.
Cũng có một số ít không quan trọng, nhưng bộ phận này người phần lớn đều ở đỉnh cao của tầng lớp của mình, thậm chí có quyền can thiệp vào việc người khác có thể hay không tiến vào tầng lớp này.
Nắm đấm lớn vẫn luôn là đạo lý, chỉ có kẻ mạnh mới có thể muốn gì được nấy, bất quá giới hạn của kẻ mạnh quá rộng, không phải cứ S cấp là có thể xưng là kẻ mạnh, cũng không phải cứ dưới S cấp là coi như kẻ yếu.
Chỉ có thể nói S cấp là một cánh cửa, cánh cửa này mở ra tư cách để trở thành kẻ mạnh.
Vạn Thái Bình không thích những lễ nghi phiền phức đó, cũng là muốn cởi quần đùi vào Nam Khu, với thực lực của hắn thì thả ở đâu cũng đều là thượng khách.
Thật là hòa khí sinh tài, tạm thời cũng chỉ có thể nhập gia tùy tục.
"Đây là lần đầu tiên ta mặc tây phục." Vạn Thái Bình vẻ mặt khó chịu, mặc dù là âu phục mới may, cùng thân hình của hắn hoàn toàn tôn lên lẫn nhau, nhưng vẫn cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Lê Thanh đã chuẩn bị sẵn xe, như trước vẫn là chiếc xe việt dã kia, có thể lái loại xe này cũng là một loại thân phận, vào Nam Khu sẽ ít đi rất nhiều ma phiền.
Bức tường vây kín hình cung chia cắt hai khu vực, sắp đặt hai cửa ra vào Đông Tây, bức tường này còn được gọi là tường trên.
Tường trên có chiều cao tương tự như tường thành, đều là tầm khoảng tám mươi thước, có thể kích thước cửa thành lớn nhỏ khác nhau.
Cửa thành của tường thành thấp bé, kích thước cửa thành vừa đủ để cho những chiếc xe vận chuyển lớn nhất đi qua, như vậy có thể phòng bị việc một số quái thú hình thể khổng lồ đâm vào cửa thành.
Có thể nói hầu hết tất cả các cửa thành đều được xây dựng như thế.
Nhưng cửa thành của tường trên cao khoảng sáu mươi mét, rộng hơn hai mươi mét, cơ bản là S cấp có thể tùy tiện ra vào, phòng là để đối phó những người cấp thấp, chứ không phải quái thú.
Xe dừng ở lối ra phía đông để kiểm tra và đăng ký, binh sĩ phụ trách thẩm tra tiến lên phía trước chào kính lễ.
Dù sao cũng nhìn ra bên trong xe có nhân vật đại lão, có thể trước đó chưa từng gặp qua chiếc xe này cũng chưa từng thấy qua người này, chỉ có thể theo thường lệ hỏi thăm một chút.
Binh sĩ còn chưa đến gần, cửa sổ xe trước đã hạ xuống, bên trong liếc nhìn ra bên ngoài, một cỗ uy áp khổng lồ đột nhiên ập tới.
Đội vệ binh bảo vệ gồm sáu người, do một đội trưởng cấp A dẫn đầu, những người còn lại đều là dị năng giả cấp C, nhưng giờ phút này cả sáu người đều không ngoại lệ khuỵu hai đầu gối xuống.
Uy áp kinh khủng, thậm chí có thể làm người trước mắt xuất hiện ảo giác, giống như giây sau liền sẽ đầu một nơi thân một nẻo.
Uy áp đến nhanh đi cũng nhanh, giống như gió thoảng qua liền mất.
Cửa sổ xe chậm rãi đóng lại, binh sĩ đứng dậy lui qua một bên, lập tức để cho người ta đi.
Tuy thực lực không đủ, nhưng làm người canh giữ Nam Bắc Khu cũng nên có nhãn lực, những binh sĩ khác có lẽ không được, uy áp thì cũng cảm nhận qua nhiều rồi.
Không có ai so với uy áp mà Vạn Thái Bình triển khai mạnh hơn.
Uy áp là thứ đặc trưng của kẻ mạnh, không phải thứ huyền diệu gì, có thể hiểu là năng lượng bản thân phóng thích, cũng có thể nói là nghiền ép ở cấp độ sinh mệnh.
Vạn Thái Bình phóng thích uy áp cũng là để nói cho một số người hắn đến, nói đơn giản một chút là hắn tạo dựng nhân thiết trước, để người khác tiện não bổ sau.
Hắn đã thật sự bước vào Vương cấp, khi thật sự quyết định con đường của mình, tiến vào Vương cấp so với ban đầu tưởng tượng đơn giản hơn nhiều.
Chỉ là ngay cả Trường An cũng không biết hắn nói cái gì, một người thì thấy không cần phải hỏi, một người thì thấy không cần phải nói.
Hiện tại thiếu một cái danh hiệu, hắn còn đang do dự muốn phong vương gì.
Có vẻ như đều là vương một chữ, nhưng dù là Quá vương hay Bình vương, hình như đều không dễ nghe, còn Vạn vương thì càng bị trực tiếp phủ định.
Xe chạy bên trong Nam Khu, Vạn Thái Bình cũng tạm thời không nghĩ tới phong hiệu của mình, xuyên qua cửa sổ xe đánh giá phong cảnh bên ngoài.
Hoàn toàn khác với Bắc Khu, đường phố Nam Khu sạch sẽ, không có nước bẩn hay rác rưởi, những người nghèo ở Bắc Khu được thuê đến làm sạch sẽ.
Ngay cả khi làm công việc dọn dẹp, người nghèo cũng biết tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán, đặc biệt là mấy cô gái và chàng trai trẻ đẹp.
Sự khác biệt rõ ràng nhất, đại khái là trang phục sạch sẽ, người nghèo có gì mặc nấy, mùa đông thì mặc đồ giữ ấm, mùa hè thì tùy ý, có thể che chắn thân thể là được.
Người nghèo thì sao có thể hợp nhau được.
Nhưng ở trên đường Bắc Khu, ngay cả người dân bình thường cũng ăn mặc khá tươm tất.
Nữ có thể mặc váy bông, áo hơi hở xương quai xanh, trên cổ đeo dây chuyền, có người còn đeo khuyên tai và vòng tay các loại trang sức.
Còn nam nhân thì khác biệt rõ ràng ở giày và quần áo, ở đây lại có người đi giày da!
Ngay cả Bắc Khu cũng chỉ có sự khác biệt giàu có và phong phú hơn, người mà Vạn Thái Bình muốn gặp đang ở phía đông nhất trên tường thành.
Xe dừng lại bên ngoài cánh cổng sắt lớn, cánh cổng sơn đồng màu đỏ son, có bảo tiêu đứng gác bên ngoài, người đến đón trước là quản gia của nhà này.
Địa thế của Mễ Thành có dạng sườn dốc, càng đi về phía Bắc càng cao, nếu không có tường trên chắn thì chỉ cần đứng ở đây cũng có thể quan sát Nam Khu.
Quản gia mặc áo đuôi tôm đeo bao tay trắng mang kính một bên mắt, nhã nhặn tiến lên mấy bước khom người: "Vạn tiên sinh ngài khỏe, chủ nhân nhà ta đã chờ ngài rất lâu." Cũng không có màn kiểm tra người, nhưng chỉ cách ăn mặc của người quản gia thôi cũng khiến Vạn Thái Bình cực kỳ muốn đậu đen rau muống.
Luôn cảm thấy mình giống như đang ở trong một bộ phim cũ kỹ.
Sân trước không lớn, khoảng hai ba trăm mét vuông, ở giữa dựng đài phun nước có tượng một người đàn ông cưỡi ngựa, móng ngựa giơ cao, tay người đàn ông cầm kiếm chỉ thẳng lên trời.
Đi thẳng là biệt viện của gia chủ, phong cách cổ điển châu Âu, tường trắng cửa sổ sát đất, mái hiên chạm khắc những thiên thần nhỏ.
Hai bên trái phải là phòng ở của người hầu và bảo tiêu, còn có chuồng ngựa và ổ chó rất hiếm thấy, vào thời đại quái thú hoành hành mà còn có người nuôi chó chăm ngựa, đây là điều Vạn Thái Bình hoàn toàn không nghĩ tới.
Trong tay Vạn Thái Bình có bản đồ quan sát sơ bộ, phía sau tòa nhà này còn có một bãi cỏ lớn như vậy, có sân golf và hồ nhân tạo.
Trong toàn bộ Mễ Thành không có mấy người có được cơ ngơi này, nhiều nhất là một con số nhỏ thôi.
Vào cửa, lại phải rẽ mấy ngã rẽ mới đến thư phòng trong lời quản gia.
Trần nhà cao vượt quá hai mươi mét, có dạng hình trụ, trên tường treo đầy các loại tranh quý và tác phẩm nghệ thuật, còn có giá sách được bố trí theo hình xoắn ốc.
Quản gia khom người rời đi để đi lấy trà.
Vạn Thái Bình đứng trong thư phòng, nhìn chủ nhân nơi này từ trên giá sách chậm rãi bay xuống.
Là một người đẹp trung niên tóc bạc đeo kính, dáng người cao gầy nở nang, da trắng như mỡ đông, bộ váy liền thân trắng muốt cũng có phần kém đi vẻ đẹp.
Người đẹp trung niên chậm rãi hạ xuống trước mặt Vạn Thái Bình, hai mắt xám chớp chớp, sống mũi ngọc cao thẳng tinh xảo, đôi môi đỏ như máu, khóe mắt trái có một nốt ruồi nhỏ xíu so với hạt vừng.
Vừa nhìn thấy người đẹp trung niên, Vạn Thái Bình nhớ đến Marilyne Monroe, tuy khác khuôn mặt nhưng tương tự phong thái vạn chủng.
"Vạn tiên sinh, thật vui khi ngài thích dung mạo của ta." Người đẹp trung niên mỉm cười, chìa tay về phía Vạn Thái Bình: "Ta là Tân Tây Á." Vạn Thái Bình đưa tay ra bắt tay, vừa chạm đã tách ra, mỉm cười nói: "Tân Tây Á nữ sĩ, vẻ đẹp của cô đúng là ta cả đời hiếm thấy, mạo muội hỏi một câu, ông xã của cô thân thể còn tốt chứ?" Hắn vốn không cảm thấy xấu hổ, dù sao đã có Tào tặc trước rồi, có gì phải xấu hổ!
"Vạn tiên sinh thật biết đùa, ông xã của ta thân thể rất tốt." Tân Tây Á đặt quyển sách trên tay xuống: "Mời ngồi đi, bên ngoài lạnh quá." Vạn Thái Bình gật đầu: "Không sai, cả người ta và lòng ta đều là băng giá." Tân Tây Á nhíu mày, không hiểu ý trong lời nói của Vạn Thái Bình, luôn cảm thấy trong lời người này có điều gì đó, hết lần này đến lần khác nàng lại không nghe ra được.
Đây là một cao nhân.
Bên trên, Lê Thanh giữ im lặng, tay cầm vở và bút, lặng lẽ ghi lại từng lời của Vạn Thái Bình.
Lời nói của Vạn tiên sinh nhất định có ẩn ý khác!
"Chúng ta vẫn là đi vào chính đề đi." Tân Tây Á có chút tức tối khó chịu, nàng không giỏi đối phó với kiểu người cổ quái này, nàng giỏi hơn là đối mặt với những người tuân thủ quy tắc.
Vạn Thái Bình buông tay: "Ta cũng đang muốn nói vậy, ta hy vọng Tân Tây Á nữ sĩ có thể cho ta và bằng hữu của ta một chút giúp đỡ nhỏ bé." "Không biết Vạn tiên sinh nói giúp đỡ nhỏ bé là bao nhiêu, ngươi định dùng cái gì để đổi?" Tân Tây Á vẻ mặt tự nhiên, nàng còn chưa biết mình sắp đối mặt với điều gì.
Lê Thanh đã nhìn về phía câu nói đầu tiên trên trang vở.
“Dùng vốn liếng nắm quyền lực, hỗn loạn lại bắt đầu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận