Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Sở Hữu Dị Năng

Chương 477: Chúng ta đều Hi Vọng thế giới có thể tốt hơn (length: 10896)

Chương 477: Chúng ta đều Hi Vọng thế giới có thể tốt hơn
Khoảng cách đến thời điểm ước định với Thánh đường còn chưa đầy 16 tiếng nữa, khi nửa đêm vừa điểm, Thánh đường và Tân Thế giáo có thể phát động tấn công bất cứ lúc nào.
Trong 16 tiếng còn lại, có thể giết được Hạ Tiểu Tiếu không? Câu trả lời là không. Gặp nhau trong hai mươi phút mà xé nát được một bộ thân thể của Hạ Tiểu Tiếu đã là một hành động vĩ đại rồi.
Giữa các Đế Cấp, muốn phân định sinh tử, đơn vị thời gian chiến đấu tính bằng thiên, ba ngày, mười ngày gì đó, chứ không phải mấy tiếng đồng hồ.
Trận chiến giữa Lý Nho và Thánh đường là một ví dụ điển hình, nếu như Lý Nho không có ý muốn tìm cái chết thì ít nhất vẫn có thể giao chiến thêm mấy tháng nữa.
Lý Trường An ngay từ đầu đã hiểu rõ, khả năng giết được Hạ Tiểu Tiếu là không cao, nhưng vẫn liều mạng dốc toàn lực. Sau khi cố gắng hết sức thì sẽ thấy kết quả.
Nếu giết được thì tốt, còn không giết được cũng hợp tình hợp lý, cho nên từ khi nhìn thấy Hạ Tiểu Tiếu, mỗi một giây đều được Lý Trường An ghi nhớ kỹ, hắn muốn biết mình làm chỗ nào còn chưa đủ tốt.
Thế Giới Thụ là chướng ngại lớn nhất của hắn, trước mắt vẫn không tìm ra phương pháp nào có thể phá hủy Thế Giới Thụ. Bóng đen va vào cây đại thụ vô đỉnh này cũng không lay chuyển nổi nó.
Nếu Thế Giới Thụ đại diện cho sức mạnh của thế giới, vậy thì muốn lật đổ nó cần lực lượng tương đương với hủy diệt thế giới. Có lẽ không khoa trương đến thế, nhưng hẳn là không kém nhiều lắm.
Các cành của Thế Giới Thụ thỉnh thoảng bắt lấy những Tinh Thần nhỏ bé trong vũ trụ ném về phía Lý Trường An. Những mảnh vỡ Tinh Thần to nhỏ như những lục địa còn chưa đến gần Lý Trường An đã bị hắn đấm nát tan.
Nhưng cho dù có lực lượng như vậy, vẫn không cách nào lay chuyển được Thế Giới Thụ.
Lý Trường An ngẩng đầu nhìn Bóng đen phía sau lưng mình, Bóng đen cũng cúi đầu nhìn hắn. Bọn họ có khuôn mặt giống nhau y đúc, giống như Lý Trường An được phóng to.
Hắn thật sự mạnh mẽ chưa từng có, nắm đấm có thể làm rung chuyển Lục Trầm, nhưng cuối cùng vẫn không đủ.
"Sao, ngươi đã thấy rõ thực tế rồi à?" Hạ Tiểu Tiếu tựa vào Cương Cách Ni Nhĩ, nàng bị thương rồi. Những công kích điên cuồng của Lý Trường An gây cho nàng vết thương không thể hồi phục trong thời gian ngắn.
Lần cuối cùng bị thương nặng như vậy là khi nào? Hạ Tiểu Tiếu không còn nhớ nữa, nàng vốn có thể che đậy nỗi đau mà vết thương mang lại, nhưng ngược lại nàng lại tăng độ nhạy cảm của giác quan.
Nỗi đau giúp người tỉnh táo, cho nàng biết mình còn sống, bằng chứng tốt nhất cho việc nàng đang tồn tại trên thế giới này không phải là nỗi đau sao? Nó tựa như để kiểm chứng xem bản thân mình có đang mơ hay không vậy.
Lý Trường An lắc đầu, bước một bước vượt qua mấy trăm mét, thẳng tắp tung quyền, quyền phong cương chính!
Vẻ mặt của Hạ Tiểu Tiếu vừa còn đang mỉm cười liền trở nên nghiêm nghị, nàng nghiêng đầu tránh đi, tay trái đưa ra đỡ, tay phải chém vào cổ Lý Trường An. Chiêu thức giống nhau, nàng có chuẩn bị để ứng phó.
Dù đã có phòng bị, Hạ Tiểu Tiếu cũng không ngờ được chiêu biến tiếp theo của Lý Trường An.
Vai Lý Trường An rung lên, toàn bộ cánh tay phải, cẳng tay đều cắt thành mấy đoạn, khi hắn hất lên, cánh tay phải giống như một chiếc roi quất tới, mà nắm đấm chính là đầu roi.
Nếu trong vũ trụ có thể truyền âm, giờ phút này hẳn là có một tiếng vang giòn.
‘Roi’ quất vào mặt Hạ Tiểu Tiếu, để lại ba vệt máu, đồng thời cũng đánh văng Hạ Tiểu Tiếu ra ngoài.
Hạ Tiểu Tiếu còn chưa kịp xoay người đứng lên thì Lý Trường An đã sải bước đến, co cùi chỏ đập xuống, đồng thời nhấc chân lên húc đầu gối, Hạ Tiểu Tiếu lọt vào giữa đòn tấn công hủy thiên diệt địa này.
Tình thế nguy cấp, Hạ Tiểu Tiếu trước mặt Lý Trường An chủ động tự cắt mình thành hai nửa, công kích của Lý Trường An vừa vặn xuyên qua chỗ đứt.
Nửa thân dưới hai chân đá mạnh vào ngực Lý Trường An, tiếp đó nửa thân trên một lần nữa hợp nhất, các mầm thịt ở chỗ đứt quấn lấy nhau, khép lại thân thể.
Lý Trường An bay ngược ra mấy dặm, xương ngực sụp xuống, nội tạng vỡ nát thành thịt băm, lúc này đang chậm rãi khép lại.
"Nhờ hồng phúc của ngươi, ta vừa học được một phương thức chiến đấu mới." Hạ Tiểu Tiếu duỗi lưng, lập tức nhe răng trợn mắt: "Bất quá thật đúng là đau, làm ta hồi tưởng một vài chuyện không vui."
Xoa ngực mình, Lý Trường An lộ ra nụ cười: "Vậy chẳng phải ngươi phải gọi ta một tiếng sư phụ sao?"
Hạ Tiểu Tiếu lộ ra vẻ tươi cười vũ mị giả tạo: "Ta dám gọi, nhưng ngươi có dám nhận không?"
"Rất hiển nhiên, ta không dám." Lý Trường An nhún vai, vẫy tay, Bóng đen kia từng bước một đi về phía hắn, thân ảnh dần thu nhỏ, cuối cùng nhập vào thân thể Lý Trường An.
Hạ Tiểu Tiếu có chút kinh ngạc, đến cả bóng Hư Ảnh chống lại Thế Giới Thụ cũng thu vào, vậy Lý Trường An còn con át chủ bài gì?
Về phần việc nói Lý Trường An nhận mệnh, điểm này Hạ Tiểu Tiếu chưa bao giờ nghĩ đến, dù xem như đối thủ, xem như kẻ thù sống còn, nàng cũng không tin Lý Trường An sẽ nhận mệnh.
Thật không biết người đàn ông này chết vào ngày đó liệu có còn giữ được sống lưng thẳng không, có thể sẽ đứng mà chết hay không.
Nhìn Lý Trường An thở ra một hơi, trước người hắn phát ra ánh sáng chói lòa, máu từ lỗ chân lông bắn ra, đốt thành ngọn lửa màu vàng, trên người lưu lại những vết cháy đen, giống như là những đường vằn trời sinh.
Hạ Tiểu Tiếu nhướn mày: "Lực lượng của Đế Tuấn không phải ở trên người Giang Thủy Bộ, vì sao ngươi cũng có!"
"Ngươi nói [Đế Tuấn] là một loại dị năng." Lý Trường An xòe tay nhìn ngọn lửa đang cháy rực trong lòng bàn tay, nói nhỏ: "Cái Đế Tuấn này, là người."
Trong vũ trụ tăm tối tựa như có một mặt trời thứ hai, bộc phát sức mạnh thiêu đốt tất cả, bao gồm cả bản thân hắn cũng như muốn hóa thành ngọn lửa mà bay đi.
Lý Trường An bước tới, hắn dang rộng hai tay, tùy ý ngọn lửa biến hắn thành một bó đuốc, không gian dưới chân cháy rụi rồi lại tái sinh, vĩnh viễn không có hồi kết.
"Một người như ngươi, đáng lẽ nên giết sạch tất cả mọi người, sau đó chạy về phía Hoàng Hôn." Hạ Tiểu Tiếu lắc đầu, tâm thần rung động không ngừng, cảm giác nguy hiểm sắp chết dâng lên.
Lý Trường An nở nụ cười: "Ta không thích Hoàng Hôn, Hoàng Hôn đại diện cho đêm tối sắp tới, mà đêm tối là thời điểm nguy hiểm nhất trong một ngày.
Thời điểm đẹp nhất trong một ngày là lúc bình minh, khi trời tảng sáng, những thứ xấu xa độc ác dù nhìn có vẻ hung hăng đến mấy cũng sẽ lẳng lặng rút lui, mọi người nhìn thấy ánh sáng là sẽ an tâm.
Ngươi không hiểu ta như vậy, có lẽ những gì các ngươi nói không sai, ta là kẻ điên, nhưng ít nhất lúc bắt đầu, ta rất bình thường, điểm giống nhau lớn nhất giữa ngươi và ta có lẽ chính là điểm này."
Cảm giác nguy hiểm bao trùm trong lòng càng lúc càng mạnh, Hạ Tiểu Tiếu có chút luống cuống, trên thế giới này có rất nhiều kẻ điên, nhưng không phải kẻ điên nào cũng dám từ bỏ những gì đang có để cùng nàng đồng quy vu tận.
Còn tên điên trước mặt này tuyệt đối có thể làm ra loại chuyện đó, nàng không chút nào nghi ngờ Lý Trường An dám một mạng đổi một mạng.
Lý Trường An hơi ngửa đầu, không phải là đang nhìn gì cả, chỉ là lắng nghe những âm thanh lẩm bẩm bên tai, những gì hắn làm đã gợi lên một số cảm xúc cộng hưởng.
"Mười năm mài một kiếm, sương lưỡi đao chưa từng thử." Có lẽ không phải mười năm, có lẽ là hai mươi năm, hoặc có thể là từ lúc sinh ra.
"Hôm nay mang ra khoe... Ai có bất bình cứ nói!" Hư không một tiếng sấm nổ, lần này không phải thủ đoạn trao đổi qua lại tinh thần lực mà là không gian rung động dưới sức mạnh cường đại. Hạ Tiểu Tiếu rõ ràng nghe được âm thanh nổ vang này.
Lý Trường An tỏa sáng lấp lánh, mang theo ánh sáng và nóng lao về phía Hạ Tiểu Tiếu, như nhũ yến về tổ, mang theo nụ cười quyết nhiên, nhẹ nhàng linh hoạt mà ưu nhã.
Người đến thế giới này, ai cũng có một điều gì đó đúng sai không thể bỏ qua, nói lớn hơn thì có lẽ là trở thành một người rất lợi hại, ngồi ở vị trí rất cao để chỉ dẫn cho chúng sinh.
Nói nhỏ hơn, thì có lẽ hắn sinh ra là niềm tự hào của cha mẹ, là sắc màu duy nhất trong cuộc sống u ám, cũng có thể là cả đời tình cảm chân thành của ai đó, vì gặp nhau mà trở nên không thể thay thế.
Lý Trường An cho rằng mình sinh ra cũng có ý nghĩa, là để đi phá hủy những kẻ không ra gì cao cao tại thượng, hoặc là để mọi người thấy cái chết cũng không đáng sợ.
Đã có người chỉ dẫn con đường cho ta, chẳng lẽ ta còn muốn làm một tên phế vật sao?
Cương Cách Ni Nhĩ đang run rẩy, Hạ Tiểu Tiếu khẽ quát một tiếng, ném Cương Cách Ni Nhĩ trong tay ra ngoài, ngay sau đó Thế Giới Thụ rủ xuống hàng vạn cành, giống như một tấm màn che.
Hạ Tiểu Tiếu... quay người biến mất, ngay sau đó ở Gia thành phái đến đội ngũ Tân Thế giáo hỗ trợ, bên cạnh một người trẻ tuổi bình thường xuất hiện bóng dáng của Hạ Tiểu Tiếu, người trẻ tuổi đó thống khổ hét lên rồi chết bạo xác.
Nàng đã trốn thoát.
Mỗi một thủ hạ bị Hạ Tiểu Tiếu cắm vào hạt giống Thế Giới Thụ đều có thể trở thành cầu di động của nàng, nhưng nàng đã bị sát ý của Lý Trường An bao phủ, cưỡng ép rời đi khiến tinh thần lực của nàng uể oải, không biết bao lâu mới hồi phục lại.
Hơn nữa, trốn thoát bằng cách này, sẽ khiến hạt giống Thế Giới Thụ trong thời gian ngắn tiếp nhận năng lượng cường độ cao, người bị ký sinh căn bản không chịu nổi sức mạnh có thể so với nhất kích của Đế Cấp này.
Bởi vậy, hạt giống nổ tung.
Biết rõ sẽ hi sinh một thủ hạ không tồi, Hạ Tiểu Tiếu vẫn chọn chạy trốn, nàng có thể khẳng định trăm phần trăm, nếu đỡ chiêu này của Lý Trường An thì ít nhất nàng cũng sẽ trọng thương.
Tám phần sẽ chết, hai phần là bị trọng thương liệt nửa người gần như người bình thường, mà bị thương đến mức đó thì cũng tương đương với chết rồi, có quá nhiều người sẽ không bỏ qua cho nàng.
Bao gồm cả Thánh đường nữa.
Cái gọi là đồng minh, là xây dựng trên thực lực ngang nhau, nếu trọng thương là Thánh đường, Hạ Tiểu Tiếu cũng biết không chút do dự nào mà ra tay với Thánh đường.
"Cái tên điên này." Hạ Tiểu Tiếu thở dài, nhớ lại việc bị Lý Trường An phong vào Gia thành Nhật Tử, cái tên điên này luôn có thể làm ra những chuyện khiến người ta không thể tưởng tượng được.
Nàng ngẩng đầu nhìn trời, đột nhiên lớn tiếng hô: "Lý Trường An!! Ngươi thắng, ngươi lại một lần nữa thắng, ta chân thành hy vọng ngươi có thể vĩnh viễn chiến thắng!" Ta không ngại trở thành một kẻ ngu xuẩn làm đá kê chân, có thể điều kiện tiên quyết là thắng lợi của ngươi có thể mang đến cho chúng ta một thế giới lý tưởng, ta tin điều này là không thể, nhưng ta hy vọng nó có thể thành hiện thực.
"Ta cũng không phải sinh ra đã biết mình sẽ trở thành cái dạng gì, ban đầu ta cũng chỉ hy vọng vào ngày sinh nhật có thể mặc một chiếc váy có màu sắc, mà không phải lật tìm trong đống rác một chiếc túi đan cũ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận