Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Sở Hữu Dị Năng

Chương 228: Loạn (length: 9642)

Chương 228: Loạn
Y tá đẩy xe nhỏ tiến vào phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, nơi này trước kia là văn phòng cấp nguyên soái, nhưng một mực bỏ không, về sau liền đổi thành phòng bệnh chăm sóc đặc biệt.
Mỗi ngày xử lý xong công vụ vào khoảng thời gian, Lâm Trấn nguyên soái liền sẽ đi vào phòng bệnh thăm viếng người thân duy nhất của hắn.
Một năm tròn hôn mê, bác sĩ cũng từ bỏ hi vọng, Lâm Trấn không giận chó đánh mèo người khác, chỉ là lúc rảnh cũng sẽ ở trong phòng bệnh đợi.
Trong thời gian một năm này, bên trong Đế Quốc có chút thanh âm bất đồng, lại toàn bộ bị Lý Thiên Đế dùng sức mạnh trấn áp, số người chết không nhiều, nhưng thấp nhất cũng là một bộ trưởng.
“Lâm nguyên soái.” Vừa mới vào phòng bệnh, y tá liền thấy bóng lưng quen thuộc, rất cung kính lui sang một bên: “Ta đến để đổi dịch dinh dưỡng cho Lâm tướng quân.” Lâm Trấn thành thật nhẹ gật đầu.
Y tá bước chân nhẹ nhàng nhưng cũng không chậm, đến trước xe lăn của Lâm Trấn kéo ra phía sau một chút, sau đó thuần thục thay xong dịch dinh dưỡng, lại đẩy xe lăn về bên giường, lúc này mới lui về rời khỏi phòng bệnh.
Chỉ trong thời gian một năm, Lâm Trấn dường như đã già đi hai mươi tuổi, tóc bạc trắng, trên mặt đầy nếp nhăn, cả người lộ ra vẻ xế chiều, khóe mắt thậm chí đã xuất hiện những vết đồi mồi của người già.
Con huyết mâu kia xuyên qua eo của hắn, kịp thời chạy tới hư danh nguyên soái chuyển thương thế xuống phía dưới eo, làm hắn bảo toàn một mạng.
Không chỉ có mất đi dị năng, mà còn làm cơ bắp dưới rốn của hắn teo rút, xương cốt hoại tử, đây không phải là liệt, liệt thì đã mất cảm giác, mà hắn vẫn có thể cảm nhận được sự đau đớn khi thịt xương bị hoại tử.
“Ngữ Bạch, là gia gia sai.” Lâm Trấn thở dài, tựa trên xe lăn nhìn lên trần nhà, không ngừng cười khổ.
“Không nên dồn hắn vào đường cùng, tính toán xảo diệu mới nhận ra lòng người là không thể tính toán, ta không đạt được, hắn cũng không thua, đáng tiếc là chúng ta quá trễ tìm được hắn.
Ta biết ngươi không thích ta tính toán người khác như vậy, nhưng cho dù chúng ta không tính toán hắn, hắn cũng sẽ bị người khác mưu hại.
Số phận của kẻ phản thần đã được định trước là bi thảm, đây là số mệnh mà ai cũng không thể thay đổi, gia gia thật ra không sai, chỉ là không nên liên lụy tới ngươi.” Lâm Trấn lắc đầu: “Chỉ thiếu một bước, người nhà của hắn còn chưa chết hết, hắn đã mất mạng, khi chết hắn còn không phải là một kẻ phản thần hoàn chỉnh.
Hạ Tiểu Tiếu che giấu phần lớn tư liệu, hại chúng ta lãng phí hơn hai mươi năm thời gian mới hiểu rõ, phản thần giả thật sự là có người thân.
Năm đó Hạ Tiểu Tiếu hủy toàn bộ tư liệu chạy đến thế giới này, chỉ có nàng mới biết được phản thần giả là người thân, cứ cách vài đời lại sẽ có một phản thần giả sinh ra.
Chỉ khi người thân của hắn chết hết, hắn mới là kẻ phản thần cuối cùng, làm hắn chết đi thì Nguyên Sơ sẽ giáng lâm.” Cầm cốc nước bên cạnh, Lâm Trấn dùng tăm bông chấm một ít nước, thoa lên đôi môi đang hôn mê của Lâm Ngữ Bạch, lúc này mới tiếp tục nói.
Lời nói không phải nói cho người đang hôn mê nghe, mà là đang nói cho chính hắn, một ông lão sắp chết đang kể về cuộc đời mình.
“Đó là sai lầm thứ nhất của ta, sai lầm thứ hai của ta là không nên bồi dưỡng Mã Trấn Thế, người phạm sai lầm liền phải trả giá đắt, giấy không gói được lửa.
Ta không biết rõ đến tột cùng là do ta dùng anh trai nàng để kiềm chế nàng mà nàng sinh hận, hay là do nàng biết cha mẹ của bọn họ chết vì phản kháng ta.
Hiện tại nàng đã thành cao thủ, Lý Thiên Đế cũng không làm gì được nàng, vậy mà nàng lại cùng Lý Thiên Đế đồng quy vu tận, mà nàng vẫn chỉ là Vương Cấp.
Có nàng che chở, người nhà của Lý Trường An sẽ không sao, trừ khi nàng rời Tô thành, nếu không thì người nhà Lý Trường An sẽ không có chuyện gì, kẻ phản thần tiếp theo cũng chưa biết khi nào sẽ xuất hiện.” Không có Nguyên Sơ, thương thế của hắn rất khó lành, tại điểm cuối của sinh mệnh Lý Trường An đã chạm tới cánh cửa Đế Cấp, hắn đưa Tử Chi Đạo đến cực hạn.
Dù chỉ mới chạm vào cánh cửa Đế Cấp, nếu liều mạng một chiêu thì cho dù Đế Cấp cũng không thể giải quyết được, hắn sẽ sống không bằng chết, mà vì Tử Chi Đạo nên hắn lại rất khó chết đi.
Đây đều là những bí mật mà chỉ một số ít người biết, trong Đế Quốc người biết những tin này chỉ có ba người bọn họ là ba đại nguyên soái, ngay cả Vương Kiến Quân cũng chỉ biết được một phần.
Nếu không phải Văn An Nhiên nổi lên vào cái ngày Lý Trường An chết, hiện tại hắn đã giao vị trí cho Văn An Nhiên.
Hắn cũng không ngờ chỉ trong hơn nửa năm, Văn An Nhiên lại có thể lập nên ảnh hưởng lớn đến vậy.
Các tướng quân nắm thực quyền thật sự trong Đế Quốc kỳ thực chỉ có hơn hai mươi người, nhưng đêm đó mười bảy người đã theo lệnh của Văn An Nhiên.
Ba bộ ngành và Viện nghiên cứu, tổng cộng hơn sáu trăm quan văn, còn có gần ba mươi vạn quân nhân đồng loạt bãi công, suýt nữa gây ra tê liệt toàn bộ Đế Quốc.
Có lẽ có liên quan đến dị năng thứ ba của hắn, một dị năng mà ngay cả nội bộ Đế Quốc cũng không ai biết, Văn An Nhiên chưa từng nhắc đến với ai.
Vốn dĩ người đó sẽ kế thừa vị trí của hắn, bây giờ chỉ có thể tạm thời giam dưới ngục cùng với Vương Kiến Quân làm bạn.
Cửa phòng bệnh bị vội vã đẩy ra, một tiểu chiến sĩ chạy vào, cũng là vệ sĩ của Lâm Trấn.
“Nguyên soái.” Vệ sĩ nghiêm chỉnh hành lễ: “Mã tướng quân đưa tin đến, hắn có biện pháp khiến Lâm tướng quân tỉnh lại.” Lâm Trấn nheo mắt lại, ánh mắt sắc bén.
----- “Đều là lũ phế vật.” Hạ Tiểu Tiếu mặt lạnh tanh, ném chén trà trong tay vào mặt tên thị vệ bên cạnh.
Cái chén cùng đầu của tên thị vệ cùng nhau nổ tung.
“Chuyện phiền lòng đã quá nhiều, ngay cả cái chén cũng không xong, ta giữ các ngươi làm gì!” Đế Tuấn đứng không xa cúi đầu, mồ hôi đầm đìa.
Từ khi tên phản thần kia chết đi, tính tình của Hạ Tiểu Tiếu càng ngày càng tệ, nàng vốn chỉ còn thiếu chút nữa là nắm giữ được thân thể hoàn mỹ, vậy mà lại bị Đế Quốc làm hỏng kế hoạch.
“Đều là lũ phế vật.” Hạ Tiểu Tiếu mắng thêm một tiếng, trở lại ghế sofa bên cạnh ngồi xuống, thở dài nói: “Lúc trước nhìn lầm, tên tiểu tử Vạn Thái Bình kia thật sự rất lợi hại.
Huyễn tưởng cụ hiện ta cũng biết, sao ta có thể không nghĩ đến thần đạo chứ? Để hắn dùng thần đạo siêu thoát, về sau tất cả những ai đi theo con đường này đều không thể vượt qua hắn, đáng tiếc là ta phát hiện quá trễ.” Thông qua việc thu hồi hạt giống Thế Giới Thụ, nàng biết hết mọi chuyện đã xảy ra đêm đó, nhờ vậy mà nàng có thể xác định Lý Trường An đã chết không thể chết lại được.
Mà nàng cũng không đợi được kẻ phản thần tiếp theo sinh ra, không có thân thể hoàn mỹ thì nàng chỉ có thể rời khỏi vương đạo Thành đế.
Hạ Tiểu Tiếu xoa xoa mi tâm: “Không còn cách nào, vậy để ta khơi mào chiến tranh vậy, truyền lệnh xuống, Gia thành lập quốc.” Đế Tuấn giật mình.
Mười tám tầng địa ngục mở ra sau lưng Hạ Tiểu Tiếu, Mạc Phù từ đó rơi xuống, hai mắt vô thần, mặt mũi đờ đẫn.
Một năm trước, trận chiến ba vương vây công Mã Hạo, hai người trong số đó đã chết, Mạc Phù còn lại trong mắt Hạ Tiểu Tiếu cũng đã mất giá trị, trực tiếp bị ném vào mười tám tầng địa ngục chịu đủ tra tấn.
Bên ngoài chỉ một năm, nhưng trong tinh thần của Mạc Phù đã trải qua vạn vạn năm, sự tra tấn đó đã khiến hắn sụp đổ, bây giờ hắn chẳng khác gì một cái xác không hồn.
Hạ Tiểu Tiếu cười lạnh một tiếng: “Một tên phế vật không có dị năng, đến cái gì là lực lượng cũng không hiểu.” Hạ Tiểu Tiếu tiện tay vung lên, Mạc Phù mềm oặt ngã xuống, không còn chút sinh mạng, mà trong tay Hạ Tiểu Tiếu lại xuất hiện một quả cầu ánh sáng, bên trong quả cầu có thể lờ mờ nhìn thấy một quái vật có khuôn mặt hổ mình người.
“Cho Hạ Tiên đến gặp ta, đã đến lúc dùng đến hắn, tiện thể truyền mệnh lệnh xuống, toàn quân chuẩn bị chiến đấu, tùy ý xuất chinh Mễ thành, ta muốn chuyển từ Nhân Vương nói sang Nhân Hoàng đạo.” ----- Mũi tên nhọn sắc bén từ phía sau phóng tới, âm thầm tiếp cận, Lý Trường An lại như thể có mắt sau gáy, đột ngột xoay người, giơ tay tóm lấy mũi tên.
Tiện tay bóp gãy mũi tên, Lý Trường An đuổi theo về phía cung thủ đang ẩn nấp.
Nếu là bút ký, chắc sẽ không giấu trên cành cây, bởi vậy hai ngày nay hắn vẫn luôn tìm kiếm kiến trúc trong bãi tập.
Bút ký đối với hắn vô dụng, nhưng nếu là thứ Đế Quốc muốn có thì hắn tuyệt đối sẽ không để cho Đế Quốc lấy được.
Cung thủ không biết là dị năng gì, trốn rất nhanh, Lý Trường An đuổi theo có chút phí sức.
【 cảnh báo cảnh báo, quy tắc đang thay đổi...】 Lý Trường An dừng bước, đây là thông báo từ bầu trời, là giọng nói của Bãi Tập.
【 do người Phong Vương trong Bãi Tập đã đạt tới ba người, mở ra chế độ đào thải cuối cùng, 24 tiếng sau sẽ mở bảng xếp hạng điểm tích lũy, những người có số điểm tích lũy giống nhau sẽ được tính là một, 10 người có điểm tích lũy thấp nhất sẽ bị loại.
Đã khóa số điểm tích lũy thấp nhất của 10 người, những người bị khóa không thể dùng bất kỳ cách nào rời khỏi Bãi Tập, mỗi khi có thêm một người Phong Vương, số lượng bị loại sẽ tăng thêm 10 người.】 Lý Trường An cau mày, hắn chưa bao giờ thấy loại quy tắc này, đương nhiên cũng vì trước kia không có nhiều Vương Cấp tới kích hoạt.
Nhưng bây giờ trong Bãi Tập lại có ba người Vương Cấp? Trước kia hắn chỉ cảm nhận được một người, hoặc là do khoảng cách quá xa nên không cảm nhận được, hoặc là có người đã đột phá trong Bãi Tập.
【 cảnh báo cảnh báo, số người Phong Vương hiện tại là bốn người, số người bị loại tăng lên thành 20 người.】 【 cảnh báo cảnh báo, số người Phong Vương hiện tại là năm người, số người bị loại tăng lên thành 30 người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận