Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Sở Hữu Dị Năng

Chương 465: Di chứng tới (length: 8989)

Chương 465: Di chứng tới Trong vết thương có một đôi mắt, là một đôi mắt nhìn có vẻ hơi quái dị, đôi mắt này nhỏ hơn mắt người bình thường một chút.
Có thể dựa vào độ rộng của vết thương, chủ nhân đôi mắt này hình thể không lớn, vậy nên đôi mắt này trông thật đáng sợ, thực sự giống như nhân vật trong tranh vẽ.
Thánh đường đã thấy nhiều điều kỳ dị, nhưng đây là lần đầu tiên thấy thủ đoạn như vậy, không khỏi ngẩn người.
Trong khoảnh khắc ngây người ngắn ngủi này, từ trong vết thương vươn ra hai cánh tay màu máu, mạnh mẽ banh vết thương ra, như muốn xé toạc Thánh đường, vết thương theo vai trái xé rách nghiêng xuống đến bụng của Thánh đường.
Tiếp theo, một người tí hon đỏ lòm từ trong vết thương nhảy ra, chưa kịp rơi xuống đất đã biến trở lại thành hình dáng Lý Trường An, nụ cười trên mặt vẫn vậy, một quyền đánh thẳng tới.
Thánh đường nghiêng mình tránh được, thân thể dần trở nên mơ hồ, tan thành đầy trời quang ảnh, tựa như tờ giấy tung bay, rồi tụ lại ở phía xa.
Lý Trường An tay trái ôm người tí hon đỏ lòm đang ngủ say, tiểu gia hỏa ký sinh trong thân thể Thánh đường đã hao không ít sức, lúc này mệt mỏi thiếp đi.
Đặt người tí hon đỏ lòm trở lại trong cơ thể, Lý Trường An vẫn một mình đối mặt Thánh đường.
Đó là một cách đơn giản nhưng lại không hề dễ dàng.
Bôi người tí hon đỏ lòm lên đao, rồi theo lưỡi đao đi vào trong cơ thể Thánh đường, mượn sức của người tí hon để tái sinh chính mình.
Bản thân người tí hon đỏ lòm không phải sinh vật bình thường, có thể nắn tròn, nắn dẹp, không khác gì chất lỏng, khó khăn nằm ở việc Lý Trường An tái sinh.
Chuyện Tích Huyết Trùng Sinh rất khó khăn, cần năng lượng, nếu quy đổi ra con số cụ thể thì phải là một số thiên văn, cho nên Lý Trường An thử ăn cắp một chút năng lượng của Thánh đường.
Tin tốt là đã ăn cắp thành công, người tí hon đỏ lòm không xung đột với bất kỳ sinh vật nào, xem như trạm trung chuyển vừa vặn.
Tin xấu là đã ăn cắp thành công, qua đó đại khái cảm nhận được trong thân thể Thánh đường ẩn chứa bao nhiêu năng lượng.
Ước chừng đủ để Lý Trường An tạo ra mấy trăm cơ thể của mình, hoặc có thể hơn ngàn, tóm lại chỉ có nhiều chứ không ít.
Năng lượng không quyết định sức chiến đấu, nhưng năng lượng ẩn chứa trong cơ thể đạt đến mức độ này thì dù là một hòn đá cũng có thể hành hung Đế Cấp.
Nếu Lý Trường An là kẻ điên, thì bây giờ hắn cũng nên tỉnh táo lại, huống chi hắn không phải là tên điên.
Đối với phe Giang Thủy Bộ mà nói, đây không phải là tin tốt lành gì.
Lý Trường An không phải là đứa trẻ, hắn trải qua vô số trận chiến, nếu mỗi trận chiến đều được ghi lại tỉ mỉ thành sách thì ít nhất phải cần một nhà kho để chứa.
Vì vậy Lý Trường An biết mình cần phải sửa đổi kế hoạch.
Không thể đợi bọn họ giết chết giáo tông rồi mới đến giúp, mà phải thừa dịp hiện tại ngoài mặt đang vây giết giáo tông, trên thực tế mục tiêu chính phải chuyển sang Thánh đường.
Đã không giết được Thánh đường, thì có cách nào để vây khốn Thánh đường? Cách ở bên ngoài Mễ Thành không thể dùng lại được, mà đối với Thánh đường thì hiệu quả chắc chắn sẽ rất kém, có khả năng sẽ bị thần tính khắc chế.
Lý Trường An không hề lộ vẻ rung động nào trên mặt, chỉ là âm thầm mưu tính trong lòng, giống như một bệnh nhân bị phân liệt nhân cách, trong nội tâm có một tiếng nói khác.
Thánh đường vẫn đang nhìn vết thương của mình, dù cho vết thương đã bị bàn tay tái nhợt nắm chặt khép lại, nàng mất một lúc lâu mới nghĩ ra rốt cuộc Lý Trường An đã làm như thế nào.
Nghĩ xong, Thánh đường không tự chủ được đưa tay về phía Lý Trường An: “Thiên tài, ngươi đã phát huy đặc tính của phản thần giả đến mức cực hạn, ngay cả khi chúng ta nghiên cứu về phản thần giả cũng không nghĩ được cẩn thận như ngươi.” Ánh mắt của nàng trở nên dịu dàng, không còn tức giận nữa, chỉ ôn tồn đánh giá Lý Trường An, nhẹ nhàng nói: “Ta là người sợ chết, cho nên ta sẽ không đặt mình vào nguy hiểm.
Nhưng ngươi là một ngoại lệ, ta thực sự rất tò mò, cho ngươi một ít thời gian thì ngươi sẽ đi được đến đâu, ngươi đã chạm vào cánh cửa của thần tính, vậy ngươi có thể nắm giữ loại thần tính nào?
Chúng ta ngưng chiến đi, trong ba ngày tới mỗi ngày ta sẽ công thành một lần, mỗi lần công thành ta sẽ ngẫu nhiên chọn một người bên cạnh ngươi giết chết, thời gian sẽ hạn chế là trước 0 giờ mỗi ngày.
Nếu như trước 0 giờ ngươi cản được ta, thì lần đó coi như bỏ qua, nếu trong ba ngày các ngươi không ai chết thì ta sẽ rời khỏi hành tinh này, và sẽ không quay lại nữa, ngươi thấy thế nào?” Một đề nghị đầy cám dỗ, điều kiện tiên quyết là mỗi lần Lý Trường An phải ngăn được Thánh đường, như vậy chỉ cần ba ngày là có thể đảm bảo mọi người bình an và khiến Thánh đường rời đi.
Lý Trường An tin Thánh đường không nói đùa, cũng không có nói sai, nàng thật sự không cần phải dối trá về chuyện này, cho dù có muốn nhìn Lý Trường An cùng những người khác từ Hy Vọng đến tuyệt vọng, thì vẫn có cách thú vị hơn để làm.
Có điều ba ngày, Lý Trường An không nắm chắc được bao nhiêu phần, hắn cũng không thể coi tính mạng của bạn bè như trò chơi, chỉ cần một lần không cản được...
Lý Trường An nhìn Thánh đường, đột nhiên đưa ra một câu hỏi: “Ngươi đưa ra đề nghị này, là bởi vì ta là con trai của Lý Nho Nhi sao?” Vốn tưởng rằng trên đời chỉ có mình biết tình hình thực tế, cho nên Thánh đường nghe câu hỏi của Lý Trường An thì không khỏi ngẩn người, kinh ngạc không biết Lý Trường An đã biết được từ đâu.
Sau đó, Thánh đường lắc đầu: “Hơn một chút thôi, còn nguyên nhân khác chỉ là vì ta cảm thấy nhàm chán, huống hồ ta biết ngươi giết không được ta, cho dù là Nguyên Sơ cũng không làm được.
Có thể ngươi vẫn chưa rõ, ta có thể nói cho ngươi biết, thần tính là một tấm kim bài miễn tử, trừ khi ta tự nguyện chết dưới tay ngươi, nếu không thì cho dù ngươi có thần tính, muốn giết được ta vẫn cần phải tốn mấy trăm năm.” Thánh đường vẫn có thể sống thêm vô số mấy trăm năm nữa, thân thể mục nát cũng không quan trọng, nhưng Lý Trường An thì không thể, phản thần giả chỉ cần chiến đấu, thì không thể sống lâu được.
“Chúng ta đồng ý.” Giang Thủy Bộ cùng những người khác từ bên cạnh bước đến, sóng vai đứng cạnh Lý Trường An.
Vừa nãy Thánh đường không hề hạ thấp âm lượng, thậm chí còn mong muốn tất cả mọi người có thể nghe thấy, chiến đấu ở phía dưới đã ngừng lại vì câu nói đó của nàng.
Giang Thủy Bộ quay đầu cười ôn hòa với Lý Trường An, nhẹ nhàng nói: “Đừng tạo áp lực cho mình, đây là quyết định sau khi tất cả chúng ta cùng nhau thương lượng, không phải là muốn ngươi gánh trách nhiệm.
Mỗi ngày chết một người nghe thì nhiều, nhưng trên thực tế nếu thật đánh nhau, thì thương vong của chúng ta không chỉ có ba người, chi bằng cứ đánh cược một phen, đây là cơ hội cho chúng ta.” Những người khác cũng kiên định nhìn Lý Trường An, chỉ có Quân Tử Thanh đi lên phía trước, vỗ vai Lý Trường An cười nói: “Nhóc con lo gì, trời sập xuống thì có bọn ta chống đỡ!” “Yên tâm đi, quy tắc nàng đưa ra đâu phải không có sơ hở, chúng ta vẫn còn cơ hội.” A Tu La liếc mắt ra hiệu với Lý Trường An.
Hắn có vẻ là một kẻ lỗ mãng — trên thực tế thì cũng đúng là vậy, nhưng dù sao cũng là người đứng ở vị trí cao, có những chuyện nhìn thấu đáo hơn Lý Trường An.
“Ngươi đã suy nghĩ thế nào?” Thánh đường lần cuối cùng hỏi, kiên nhẫn đến đây cũng gần hết rồi, nếu Lý Trường An không chấp nhận thì hôm nay không chỉ có ba người phải chết.
Nàng bước lên một bước, từ xương vai mọc ra cánh tay tái nhợt vẫn đang khép lại vết thương cho nàng, trông có vẻ hơi buồn cười, nhưng Không Gian bắt đầu vỡ vụn, nàng đứng yên ở chỗ Không Gian đang vỡ vụn.
Đối mặt với uy áp đáng sợ của Thánh đường, cứ như người thường đứng trên bờ biển thấy một cơn sóng thần sắp tới, có chiều cao cả trăm mét, bị bao trùm bởi sức mạnh khó lường chỉ có run rẩy, muốn chạy cũng không nhấc nổi chân.
Thánh đường cuối cùng cũng không giấu giếm nữa, hoặc cũng có thể là vẫn còn đang che giấu một phần, nhưng ít nhất đây chắc chắn là sức mạnh chân thực của nàng, nàng là cảnh giới trên Đế Cấp ở thế giới này.
Đối với những cường giả đã lâu không có động tĩnh gì mà nói, hành động này của Thánh đường chẳng khác nào lật sang một chương mới của thế giới tương lai, nhiều thêm một loại khả năng không thể lường trước.
“Lý Trường An, cho ta câu trả lời của ngươi.” Lý Trường An nhíu mày, trước ánh mắt của mọi người, hắn thở dài, đã chuẩn bị sẵn sàng cự tuyệt, tính mạng của bạn bè không phải trò đùa.
Hắn có thể chết trận, nhưng những người khác thì không thể.
Vừa mở miệng định nói, thì đột nhiên mất quyền khống chế thân thể.
Chỉ nghe thấy Lý Trường An nói: “Vậy thì cứ thử xem sao.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận