Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Sở Hữu Dị Năng

Chương 378: Ngươi đã chết (length: 8716)

Chương 378: Ngươi đã chết
"Trong vòng bảy ngày mà giá lương thực đã tăng gấp đôi, bắt đầu trò chơi tích trữ lương thực kia, vậy thì cút khỏi Nha thành đi. Trên tay ta không thiếu những thương nhân buôn bán lương thực, có điều trước khi đi thì phải để lại lương thực cho ta." Tra Lý Tư phê duyệt xong chỉ thị, đặt văn kiện qua một bên, cầm lấy một xấp khác.
"Tự xưng là hòa thượng, cái tên trong thành rao giảng đạo lý, lừa tiền gạt người, giết... Thông báo một chút, đợi bảy ngày công khai tử hình đi." Phê duyệt xong chỉ thị, xếp thành một chồng, rồi lại cầm lên tờ tiếp theo.
"Về việc phân chia quản lý thành trì... Cũng tốt, như vậy ta cũng đỡ gánh nặng hơn chút, vừa hay có thể tuyển chọn một vài người mới có thể giúp ổn định lòng dân. Ta xem ai là người đã đề nghị." Lật đến cuối cùng, Tra Lý Tư thấy ba chữ Ngô Giai Giai, trên mặt không tự chủ được lộ ra nụ cười.
"Tra Lý Tư tiên sinh, cà phê của ngài đây." Ngô Giai Giai đẩy cửa ra, cũng không đặt cà phê lên trên bàn mà là đưa thẳng về phía Tra Lý Tư.
Tra Lý Tư đưa tay đón lấy, tay hai người chỉ khẽ chạm vào nhau, tựa như điện giật mà thu lại.
Ngô Giai Giai cúi đầu, mặt ửng đỏ, nhẹ giọng nói: "Ngươi muốn ăn bánh gì không? Ta tự làm cho ngươi."
"Chỉ cần là do ngươi làm, ta đều thích cả." Tra Lý Tư ấm giọng đáp lại.
"Tốt." Ngô Giai Giai xoay người ra khỏi phòng, dù cửa phòng đã đóng vẫn có thể nghe thấy tiếng ca vui vẻ của nàng.
Tra Lý Tư ngửa đầu ra sau ghế, nghiêm mặt tự nhủ: "Tình yêu quả nhiên sẽ làm người ta quên đi mệt mỏi." Đang nói thì Tra Lý Tư cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn mình, lúc này mới nhớ trong phòng đâu chỉ có mỗi mình.
Bên cạnh bàn làm việc có một chiếc bàn đọc sách hơi nhỏ, trên bàn chất đầy các loại sách vở, sau bàn đầu Lý Trường An ngồi thẳng lưng đang giở sách, có điều lúc này hắn lại đang nhìn Tra Lý Tư.
"Khụ khụ." Tra Lý Tư ho nhẹ hai tiếng che giấu chút lúng túng, cười hỏi: "Có gì không hiểu à?"
Lý Trường An gật gật đầu: "Các ngươi vừa làm gì vậy? Vì sao nhiệt độ cơ thể của các ngươi tăng cao, tim đập nhanh hơn, hơn nữa thân thể còn đang bài tiết ra một loại chất kích thích nào đó."
Tra Lý Tư liếc nhìn cuốn sách trên tay Lý Trường An, trên đó viết "Cơ sở sinh vật".
"Cái này không phải thứ ngươi nên học bây giờ, liên quan đến kiến thức tương đối cao siêu đấy." Tra Lý Tư chuyển chủ đề, chủ yếu là loại tình yêu này không có cách nào giải thích.
Bất kỳ câu hỏi nào về tình yêu cũng đều không nhận được đáp án mà chỉ tạo ra ngày càng nhiều câu hỏi hơn.
Lý Trường An gật gật đầu, hắn không có hiểu lơ mơ, không hiểu chính là không hiểu, hiểu chính là hiểu.
Tra Lý Tư đứng lên đi đến chỗ Lý Trường An nhìn mấy lần, nhíu mày nói: "Sách của hắn đều xem hết rồi à?" Hiện tại sách Lý Trường An đang xem đều là Tân Tây Á mang tới, đương nhiên Tân Tây Á cũng không rõ tình huống hiện tại của Lý Trường An, đối ngoại đều nói Lý Trường An cần tu dưỡng.
"Xem hết rồi, không thích." Lý Trường An thành thật trả lời.
Tra Lý Tư lật ra xem mấy lần, không khỏi nhíu mày.
Bị bao vây thành...
Hoàng tử bé...
Đàn chim bay...
Thế giới bi thảm...
Tân Tây Á ngươi thường xem những cuốn này sao?
Nhưng khi đó người đi mượn sách là Ngô Giai Giai, có lẽ Tân Tây Á cho rằng là Ngô Giai Giai muốn xem sách? Tra Lý Tư nghĩ thầm trong bụng, cảm thấy mình đoán chắc là không sai.
Mấy quyển sách này không được, Lý Trường An xem thì cũng nhớ được, nhưng lại không hiểu.
Lấy hết những quyển sách tương tự ra khỏi chồng sách, Tra Lý Tư đi một chuyến đến doanh trại quân đội, dùng điện thoại vệ tinh của quân đội gọi về nhà.
Người bắt máy là cha của hắn, hai người rất ăn ý không ai hỏi gì nhiều, Tra Lý Tư không hỏi cha cùng Hạ Tiểu Tiếu chiến đấu như thế nào, cũng không hỏi cha đang che giấu thân phận gì.
Khoa Ân Tư nghe được là con trai gọi điện thoại thì khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không hề hỏi về tình hình của Cộng Trợ Hội, câu đầu tiên chỉ nói "có gì ta có thể giúp một tay không?".
"Ta muốn cho người đưa tất cả sách trong thư phòng của ta đến Nha thành, nếu như có những loại sách báo thiếu nhi phù hợp khác cũng được." Tra Lý Tư nói ra nhu cầu của mình.
Khoa Ân Tư đồng ý ngay tắp lự, hai cha con im lặng một hồi.
Tra Lý Tư do dự một chút, hít sâu một hơi nói rằng: "Ta... yêu đương rồi."
"Ờ..." Khoa Ân Tư không tự chủ nhẹ gật đầu, trong giọng nói mang theo ý cười: "Rảnh thì về nhà một chút, mẹ ngươi có để lại một sợi dây chuyền cho vợ ngươi đấy, cũng đến lúc đưa cho ngươi rồi."
"Được." Cúp điện thoại, Tra Lý Tư không thể che giấu ý cười, tảng đá nặng trĩu trong lòng rốt cuộc cũng đã có thể buông xuống.
----- Trên đường về Tô thành, Quân Tử Thanh cũng bắt đầu suy tư, trạng thái của Lý Trường An hiện giờ có vẻ cũng không tệ, nhưng nàng luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Quân Tử Thanh từng gặp diện mạo thật của Nguyên Sơ, mà Nguyên Sơ tượng trưng cho vật vô hình cũng đại diện cho chân lý.
Mặc dù việc nhìn thẳng vào Nguyên Sơ không giúp Quân Tử Thanh mạnh mẽ ngay tức khắc, nhưng góc nhìn của nàng về thế giới đã khác, cũng giúp nàng cảm nhận được sự khác biệt của Lý Trường An.
Nhận được tin tức, Mã Trấn Thế đã đứng trên tường thành nghênh đón.
"Tình hình chiến đấu như thế nào rồi?" Mã Trấn Thế dẫn Quân Tử Thanh đi đến thư viện dưới lòng đất ở Tô thành.
Thư viện có hai tầng, tầng trên mở cửa cho tất cả mọi người, còn tầng dưới thì chỉ mở cho một vài người mà thôi.
Sau khi nói qua đại khái tình hình chiến đấu, Quân Tử Thanh nhíu mày nói: "Trạng thái của Lý Trường An hiện tại rất không thích hợp, ta cần một vài tư liệu về phản thần giả."
"Tư liệu về phản thần giả không có nhiều, ngươi cứ xem trước đi, nếu không tìm thấy, ta sẽ tìm cách đi Đế quốc đổi một chút về." Mã Trấn Thế đóng cửa thư viện lại cho Quân Tử Thanh.
Sau đó, không có thư tay của nàng thì ai cũng không thể vào thư viện làm phiền Quân Tử Thanh.
Quân Tử Thanh quay đầu nhìn thoáng qua, nàng cảm thấy khí tức của Mã Trấn Thế lúc cao lúc thấp, đây là dấu hiệu trước khi bước vào Đế cấp.
Trong bốn ngày tiếp theo, Quân Tử Thanh không hề rời khỏi thư viện, đến ngày thứ hai Mã Trấn Thế đưa cho Quân Tử Thanh tin tức do Cộng Trợ Hội gửi đến.
Trong tin tức, Tra Lý Tư đã miêu tả chi tiết về tình trạng của Lý Trường An, vốn không có đầu mối gì, Quân Tử Thanh lại nhíu mày sâu hơn.
Trong thư viện dưới lòng đất rộng hơn 100 mét vuông, Quân Tử Thanh đau đầu xoa mi tâm, bên tay phải đặt máy tính, bên tay trái là một đống giấy nháp đã vo thành nắm.
Nàng thử viết ra những tin tức mình đã biết, rồi dựa trên những điểm chung đó để suy tư, nhưng vẫn không tìm được đáp án.
Màn hình máy tính đột nhiên sáng lên, một cái đầu tròn trịa xuất hiện trên màn hình.
"Ngươi khỏe, ta là Đạt Ma Khắc Lợi Tư."
"Đạt Ma Khắc Lợi Tư? Ngươi chính là tên lải nhải bên cạnh Lý Trường An à?" Quân Tử Thanh nhìn vào dây mạng, do dự không biết có nên rút dây mạng hay không.
"Ngươi cứ bình tĩnh." Đạt Ma Khắc Lợi Tư tiếp tục nói: "Ta và Lý Trường An miễn cưỡng còn coi là quan hệ hợp tác, sẽ không hại hắn, ngươi muốn tư liệu gì ta đều có thể cho ngươi."
Quân Tử Thanh nhíu mày: "Mục đích của ngươi là gì?"
"Mục đích của ta không có cách nào nói cho ngươi, nhưng trước mắt việc giúp Lý Trường An khôi phục là mục đích chung của chúng ta." Sau khi Đạt Ma Khắc Lợi Tư nói xong, một tập văn kiện mới xuất hiện trên màn hình máy tính.
Quân Tử Thanh ấn mở văn kiện.
Ảnh chân dung của Đạt Ma Khắc Lợi Tư biến mất: "Những tài liệu này sau khi ngươi xem xong sẽ tự động hủy, tránh cho bị một 'ta' khác truy tìm, chúng ta hữu duyên gặp lại."
Nó đến nhanh, đi cũng nhanh, cảm ứng của Đế cấp đối với loại sinh mệnh này vô hiệu, để phòng vạn nhất, Quân Tử Thanh vẫn là rút dây mạng.
Hít sâu một hơi, Quân Tử Thanh bắt đầu xem những tài liệu chi chít chữ, toàn tâm toàn ý vùi đầu vào bên trong.
Quân Tử Thanh sinh ra trước ngày tận thế, kế hoạch thiếu niên có chữ Hoàng định ra quy tắc cũng ảnh hưởng đến Quân Tử Thanh, nhưng cũng không có nghĩa là sẽ xóa bỏ những ký ức trong quá khứ của nàng.
Giống như những thứ được chất trong nhà kho, không đến lúc dùng thì sẽ không nhớ tới, nhưng chúng vẫn luôn tồn tại ở đó, sự giam cầm tư tưởng của thời đại này vô hiệu đối với nàng.
Dựa vào những gì đã tiếp xúc trong quá khứ, ý nghĩ của Quân Tử Thanh vừa táo bạo lại vừa thiên mã hành không, nàng dần dần xâu chuỗi tất cả những gì mình đã chứng kiến lại với nhau.
Không biết bao lâu sau, Quân Tử Thanh ngửa tựa lưng vào ghế, ngước nhìn lên trần nhà, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, rồi trượt đến bên tai.
Nàng không biết liệu mình có nhìn thấy chân tướng hay không, nhưng mọi thứ dường như đều đang chỉ về cùng một hướng.
"Lý Trường An... đã chết..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận