Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Sở Hữu Dị Năng

Chương 511: Khó song toàn (length: 7869)

Chương 511: Khó vẹn toàn Cộng Trợ Hội trải qua một trận thanh trừng nội bộ, sau khi tin tức từ Pháp thành truyền đến, Tra Lý Tư tuy có lòng nhưng lại chẳng thiết gì, dựa vào sức mạnh pháp luật, bắt hết gián điệp trong Nha thành.
Rất nhiều người không hề hay biết mình đang làm gì, bọn họ căn bản không nhận ra mình bị người khác dắt mũi, còn tưởng rằng mình đang bênh vực lẽ phải.
Tin đồn đã được xử lý, kẻ xấu hoặc kẻ ngu đều sẽ nhận lấy kết quả xứng đáng, Tra Lý Tư cần chuẩn bị dẫn người đến Pháp thành, giải quyết xong Thánh Đường sẽ giải quyết được vấn đề lớn nhất của Thế Thượng.
Không có Thánh Đường, Liên Quân đủ sức giải quyết mọi Ma Phiền, Cộng Trợ Hội có thể đứng vững trong tương lai hay không đều nhờ vào lần này.
Lý Phụng Tiên tỉnh lại vào ngày hôm trước, sau khi tỉnh thì hoàn toàn mông lung suốt một ngày, sau đó mới nói ra những lời kỳ lạ.
Nào là Lý Trường An không phải Lý Trường An gì đó, khiến người nghe như lạc vào sương mù, mãi đến ngày thứ hai mới tỉnh táo lại.
“Ngươi nói ngươi thấy một người không phải Lý Trường An, nhưng lại giống Lý Trường An như đúc?” Tra Lý Tư vừa uống cà phê vừa suy ngẫm chuyện đã xảy ra với Lý Phụng Tiên ngày hôm đó.
Lý Phụng Tiên ngồi đối diện Tra Lý Tư, gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Không sai, hơn nữa còn rất mạnh, ta không biết rõ dị năng của hắn là gì, tóm lại rất nhiều.
Không thể nào có chuyện mỗi dị năng đều vừa lúc khắc chế ta, một lần thì là trùng hợp, hai lần là ngẫu nhiên, lẽ nào ba lần cũng vậy sao? Cho nên ta đoán hắn có ít nhất ba mươi loại dị năng trở lên.
Trong Đế Quốc không có ai như ta là vật thí nghiệm thứ hai, hắn không thể nào do Đế Quốc tạo ra, hơn nữa hắn mạnh hơn ta rất nhiều, giống như không có bất kỳ thiếu hụt nào.” “Ngươi nói xem có khả năng…” Tra Lý Tư khẽ ho một tiếng: “Ta chỉ nói tùy tiện thôi, ngươi thấy có khả năng người đánh ngươi hôm đó là Nguyên Sơ không?” Lý Phụng Tiên không hề chần chừ mà lắc đầu: “Tuyệt đối không thể, ta không đắc tội Nguyên Sơ, hắn đánh ta làm gì? Hơn nữa sao Nguyên Sơ dễ dàng chạm mặt như vậy được chứ?” “Được rồi.” Cố nhịn cười, Tra Lý Tư chỉ nhún vai: “Vừa hay, ngươi đi cùng ta đến Pháp thành, Lý Trường An đang ở đó, lần trước trong chiến đấu hắn đã chặn Thánh Đường, chúng ta có thể đến hỏi hắn.” Trong thời gian ta hôn mê cũng đã bỏ lỡ quá nhiều thứ rồi sao? Lý Phụng Tiên gật đầu, may mà những gì nghe được đều là tin tức tốt.
“Nhưng trước khi đi Pháp thành, hai chúng ta cùng đến Đại thành một chuyến, có chút chuyện cần phải nghiệm chứng.” Tra Lý Tư đặt tách xuống, chuẩn bị tiếp tục làm việc.
Lần này đến Pháp thành có ba người cấp Vương, bao gồm cả Tra Lý Tư, hai người còn lại là ma nữ và Lý Phụng Tiên, dù sao hai người này cũng chưa có tình cảm sâu sắc với Cộng Trợ Hội, họ có thể tự do lựa chọn nơi đến.
Lý Phụng Tiên vừa rời đi chưa bao lâu, Ngô Giai Giai đã đẩy cửa bước vào, đặt một chồng bánh rán mật lên bàn, nói: “Ăn chút gì đi, ngươi còn chưa ăn sáng mà.” “Cảm ơn, dạo gần đây không có thời gian với ngươi.” Tra Lý Tư tạm dừng công việc đang làm, cầm dao nĩa lên, dạo này quá nhiều việc bận, phải có người nhắc nhở mới nhận ra mình đang đói.
Ngô Giai Giai cười trách: “Ta cũng đâu có thời gian cho ngươi mà dỗ, chẳng qua thấy ngươi bận rộn quá, bánh rán hôm nay mua trên đường đó, còn chưa ăn sáng nữa chứ.” “... Dù có phải ngươi tự làm hay không, ta vẫn cảm nhận được tình yêu của ngươi, chỉ cần có tình yêu, bất kỳ món ăn nào cũng đều rất ngon.” Tra Lý Tư hết sức khéo léo đáp.
Hắn biết mình đang gượng gạo, nhưng vừa ăn thì trong đầu chỉ toàn là kế hoạch hành quân tiếp theo, căn bản không cảm nhận được mùi vị gì.
“Đã ngươi nói vậy…” Ngô Giai Giai không giấu nổi nụ cười: “Vậy tối nay ngươi ăn tiếp bánh rán nhé, hôm qua vẫn còn, có điều là không có tương nha.” Tra Lý Tư đứng lên ôm người yêu mình vào lòng, dịu giọng nói: “Tình yêu lắng đọng sẽ càng thêm thơm ngọt, chỉ cần ở bên cạnh ngươi, ngày nào ăn bánh rán cũ ta cũng bằng lòng.”
Cằm hắn khẽ tựa lên trán Ngô Giai Giai, trên mặt mang theo vẻ cười khổ, phụ nữ cần phải dỗ dành, người yêu càng cần dỗ dành hơn, Tha Dụng không phải chỉ dỗ ngọt, mà là trong những lời hoa mỹ còn có cả chân thành.
“Ha ha ha ha.” Ngô Giai Giai cuối cùng cũng không nhịn được mà phá lên cười: “Thật ra ta luôn không thích đàn ông dẻo miệng, những lời chân thành thường không được hoa mỹ.
Nhưng nếu là lời ngươi nói thì ta có thể chấp nhận, một chút cũng không sao cả, dù sao ngươi nói gì cũng không quan trọng, ta biết ngươi muốn ta vui vẻ là đủ rồi.” Tra Lý Tư ôm chặt hơn một chút.
Khi còn trẻ, Tra Lý Tư từng nghĩ về hình mẫu người mình sẽ yêu sau này, hắn nghĩ đến sự cao quý, cũng mong chờ vào sự mạnh mẽ, trong lòng hắn, người vợ sau này nhất định sẽ là một người thiên kiêu giống như hắn.
Hắn không ngờ cuối cùng mình lại yêu sự dịu dàng, cũng đúng thôi, thế giới này có thứ gì địch nổi sự dịu dàng cơ chứ.
Ngô Giai Giai tựa vào vai Tra Lý Tư, khẽ nói: “Ngươi hứa với ta, phải còn sống trở về.” “Ta hứa với ngươi.”
Ra khỏi văn phòng của Tra Lý Tư, Ngô Giai Giai khép cửa lại, theo bản năng sờ lên bụng của mình, do dự một lúc rồi mỉm cười rời đi, nàng Hi Vọng đây sẽ là một bất ngờ lớn sau chiến thắng mà nàng dành cho chồng.
Trong văn phòng, Tra Lý Tư lấy ra một hộp đựng nhẫn từ trong túi, quyết định đợi đến ngày thắng lợi.
Hai người sẽ cùng nhau làm chứng, đây cũng là tờ giấy chứng nhận kết hôn đầu tiên mà dân chính phủ Cộng Trợ Hội cấp.
“Ta ngửi thấy trong phòng làm việc của ngươi có mùi yêu đương hôi hám.” Một đốm lửa từ ngoài cửa sổ tung tóe vào, hỏa tinh bùng nổ, âm thầm lan ra, ngưng tụ thành một bóng người mặc hắc bào.
Tra Lý Tư mặt mày nghiêm nghị, biểu tình cứng rắn, như thể không có chuyện gì xảy ra, thản nhiên cất hộp nhẫn vào túi, nhìn bóng người nghiêm túc nói: “Thế nào?” “Khả năng chuyển chủ đề của ngươi tỷ lệ nghịch với tài biện hộ của ngươi.” Bóng người nhún vai, trong giọng nói có chút ý cười.
Bình thường biểu hiện quản lý rất tốt, vậy mà lúc này Tra Lý Tư vẫn không thể kiểm soát, mặt có chút đỏ lên.
Bóng người trêu chọc hai câu, không hề giữ mãi, ngữ khí đột nhiên trở nên nghiêm trọng: “Không đùa nữa, Phí Mạn đang đến gần Đại thành thì mất tích, người của chúng ta không bắt được hắn.
Trên trời có người truy đuổi, dưới biển cũng có người truy đuổi, ngoại trừ việc Không Gian dịch chuyển ra, chỉ có thể theo con đường đáy biển, vì vậy ta phái người lặn xuống đáy biển… Tất cả đều mất liên lạc.”
Vẻ nghiêm trọng lộ rõ, bóng người cũng có chút buồn bực, thủ hạ của hắn không dễ dàng gì mới bồi dưỡng được, mất một người đã rất đau lòng rồi, lần này nhiệm vụ không thu hoạch được gì lại còn mất đi ba thuộc hạ, quả thực là muốn lấy đi nửa cái mạng của hắn.
“Đường hầm dưới nước hay là… thành phố ngầm dưới biển?” Tra Lý Tư kinh hãi, âm thầm xây dựng một thành phố ngầm dưới đáy biển, đây là thủ đoạn gì?
Khoảng cách giữa bọn họ và địch nhân lại lớn đến vậy sao?
Sau khi suy nghĩ một lát, Tra Lý Tư quyết định: “Kế hoạch trước thôi, đáy biển ta sẽ đi.” “Ngươi rời Nha thành thực lực sẽ giảm đi, rất nguy hiểm.” Bóng người khuyên nhủ.
“Dù thực lực của ta có giảm đi, trong Cộng Trợ Hội cũng đâu có ai mạnh hơn ta, ta không đi thì ai đi? Không nói nữa, cứ quyết định như vậy đi.” Tra Lý Tư khoát tay, bắt đầu gọi điện thoại ra lệnh.
Bóng người thở dài, xoay người biến mất bên ngoài khung cửa sổ.
Bọn họ vẫn còn quá yếu, thậm chí cần cả người chỉ huy phải đích thân mạo hiểm, Cộng Trợ Hội chưa có sự tích lũy, những gì bọn họ đang làm hôm nay chính là để cho thế hệ sau có thể tùy ý làm những điều mình thích.
----- Trên tường thành Pháp thành, Lý Trường An ngồi trên tường đá chậm rãi nhắm hai mắt, hắn đã ngồi tĩnh tọa ở đây suốt một ngày một đêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận