Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Sở Hữu Dị Năng

Chương 319: Tiểu gia hỏa (length: 9445)

Chương 319: Tiểu gia hỏa
Trên đường người đến người đi, có người đi vội vã, cũng có người thong thả tản bộ, đến gần góc tường, một người tí hon màu đỏ thẫm bước nhanh chân dán tường.
Cảm giác này rất kỳ lạ, đối với Lý Trường An hoặc là người tí hon màu đỏ thẫm mà nói đều là như thế.
Tựa như là một người ngoài cuộc nhìn qua tất cả ký ức của Lý Trường An, mà người này đang nhìn đoạn cuối ký ức của Lý Trường An sau đó mới có được một chút ý thức của mình.
Ý thức như ngọn lửa, nhen nhóm nơi mi tâm, sau đó mở ra Linh Trí, người nhìn thấy màu sắc của thế giới, dang tay ôm ấp mọi thứ.
Người tí hon màu đỏ thẫm còn chưa đạt tới trạng thái mở Linh Trí, hiện tại tiêu chuẩn hành động vẫn là mệnh lệnh cuối cùng của Lý Trường An, chuyện đặc thù này Lý Trường An cũng lần đầu tiên làm.
Có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, khi Lý Trường An đủ mạnh, người tí hon màu đỏ thẫm hoặc là Huyết Sắc Nhân Ảnh, có thể tự sinh ra Linh Trí đơn giản.
Phản thần giả đến theo một mạch, Lý Trường An đang tìm kiếm bước chân ban đầu, linh cảm đến từ lần trọng sinh trước.
Người tí hon màu đỏ thẫm dán góc tường bước nhanh, ánh mắt người xung quanh sẽ tự nhiên bỏ qua sự tồn tại của hắn, trên người hắn quấn quanh những sợi dây quy tắc nhỏ, khiến hắn ở trong trạng thái không thể cảm nhận được.
Theo mệnh lệnh cuối cùng của Lý Trường An, Huyết Sắc Nhân Ảnh tìm kiếm vị trí của Y Oa, tư duy đơn giản của hắn không học được tìm kiếm Học Hiệu là gì, chỉ căn cứ vào khí tức sinh mệnh đang di động của Y Oa.
Giữa người tí hon màu đỏ thẫm và Lý Trường An không có liên hệ tinh thần, đây là điều kiện tiên quyết trước khi có được tư tưởng độc lập, bởi vậy sau khi tách ra, cả hai sẽ không có bất kỳ sự chia sẻ nào.
Trước khi cả hai hợp nhất một lần nữa, Lý Trường An sẽ không biết người tí hon màu đỏ thẫm nhìn thấy gì, nghe thấy gì, mà hắn cũng không có cách nào lặp lại mệnh lệnh cho người tí hon màu đỏ thẫm, giữa hai bên chỉ có sự cảm ứng đồng xuất một mạch.
Cho nên mới nói đây là một sự thử nghiệm, một sự thử nghiệm cực kỳ táo bạo, may mắn là người tí hon màu đỏ thẫm cũng không phải không có sức chiến đấu, một giọt máu của song chữ vương cũng đủ để giết chết dị năng giả cấp A.
Càng lúc càng xa Lý Trường An, vị trí đầu của người tí hon màu đỏ thẫm xuất hiện một đôi mắt, một con ở trên trán, con còn lại ở sau gáy, hai con mắt chớp chớp, bắt đầu tụ hợp lại với nhau.
Dần dần, một đôi mắt xuất hiện đúng vị trí nên mọc, người tí hon màu đỏ thẫm nghiêng đầu nhìn những người đi đường xung quanh, giơ tay lên.
Trên cánh tay duỗi ra hơn mười đầu ngón tay như một cái gậy, lại chậm rãi thu lại, sau mấy lần do dự người tí hon màu đỏ thẫm có năm đầu ngón tay ở tay phải, sau đó mới đến tay trái.
Cẩn thận đánh giá một lượt người đi đường xung quanh, người tí hon màu đỏ thẫm giơ hai cánh tay lên, ở vị trí dưới hàm vẽ ra đường cong, xiêu xiêu vẹo vẹo giống như là miệng.
Soi mình bên vũng nước trên mặt đất, tiểu nhân lại bóp cho mình một chiếc mũi nhọn, nhưng lỗ tai thì thế nào cũng không bóp đẹp được, đành phải vo tròn thành một cục, giống như viên thuốc nấm lùn.
Hắn dự định sau này trở về sẽ nhờ Lý Trường An bóp tai cho mình.
Nhanh nhẹn tìm đến Học Hiệu, đối diện bức tường cao hơn bốn mét, tiểu nhân nhi dậm chân hai lần mới lên được đỉnh tường, bên trong tường là thao trường, hắn ‘nhìn thấy’ Y Oa.
Trước khi Vạn Thái Bình cải biến thế giới, một nửa số người sau khi thành niên ở tuổi mười sáu sẽ nghỉ học rời đi, một nửa số người này là người lao động sản xuất, dù có học hành thế nào cũng không thay đổi được số phận của họ.
Nhưng bây giờ không có người sản xuất, ai cũng có cơ hội mạnh lên, chế độ giáo dục vốn chưa hoàn thiện cũng bắt đầu dần dần được bù đắp.
Trên cấp sơ trung là cao trung chuyên ngành, căn cứ vào các hệ dị năng khác nhau mà phân loại, ví dụ như phụ trợ và chiến đấu, còn có hệ sản xuất đặc biệt, đây không phải là sự phân loại của bản thân dị năng mà là ngành học.
Không có cái gì là dân tự quản, tất cả Học Hiệu đều thuộc Đế Quốc quản hạt, Mễ thành hiện tại là do phủ thành chủ tiếp nhận, đa số các thầy cô trong Học Hiệu là người tình nguyện, gần đây mới nhận lời mời làm việc.
Nhân tài khan hiếm, các trường cao trung chuyên ngành không có đủ giáo viên, việc giảng dạy theo hướng nhắm vào mục tiêu không phải là người tình nguyện có thể đảm nhận, cho nên bây giờ việc khai giảng chỉ có Y Oa là học sinh sơ trung.
Đáng nhắc tới là địa vị của hệ sản xuất rất cao, bọn họ không có sức chiến đấu mạnh mẽ, cũng không có thể chất tráng kiện, nhưng những thành quả của bọn họ có thể cứu sống vô số người.
Ngay cả ở những nơi đạo đức suy đồi như hắc đạo phố, những kẻ tàn ác đó cũng biết tôn trọng dị năng giả hệ sản xuất.
Ngay cả những kẻ giết người không chớp mắt cũng biết mình tạm thời là người.
Bên trong tường là thao trường, lúc này đang là tiết thực hành.
Coi như là chương trình học giải trí, dù sao không phải đứa trẻ nào cũng thức tỉnh dị năng, lớp học này mang tính trải nghiệm.
Có những đứa trẻ đã thức tỉnh dị năng, có thể quyết định con đường mình muốn đi trong tương lai thông qua lớp học này.
Và có những đứa trẻ chưa giác tỉnh dị năng, nhưng đã suy nghĩ kỹ xem mình muốn phát triển theo hướng nào, cũng có thể trải nghiệm trước trên lớp học này.
Lệ như Y Oa đã chọn hướng phát triển thành chiến sĩ, cho nên trên lớp, nàng có thể thông qua ý kiến của thầy để quyết định một loại vũ khí mà mình thích.
Giáo viên lớp thực hành là một người đàn ông cao lớn, có lông trên cơ thể rậm rạp như dã thú, khuôn mặt vuông vức giống như một viên gạch xi măng, trông dữ dằn, nhưng với học sinh thì lại khá ôn hòa.
"Uy lực của vũ khí nóng không thể xem thường, nhưng ta vẫn thích dùng vũ khí lạnh, cụ thể chọn cái gì thì phải cân nhắc tới tính tương thích với dị năng của các em.
Lệ như thanh đao gỗ bình thường này, trong tay ta cũng có thể chém đứt đạn, vì dị năng của ta là 【 vũ khí kiên cố 】thông qua dị năng của ta, mặc cho chất liệu vũ khí gì đều có thể vượt xa độ kiên cố của sắt thép." Nói xong, vị thầy giáo này lại biểu diễn cho bọn trẻ một số kỹ pháp cơ bản của vũ khí, ví dụ như: chém, gạt, bổ, đâm.
"Thưa thầy, em có thể thử dùng cung tên được không?" Đôi mắt Y Oa sáng lên, trong sân vũ khí chỉ có bộ cung ghép là không phải làm từ gỗ.
Thầy giáo ngẩn người nhưng vẫn gật đầu nói: "Đương nhiên có thể, nhưng có thể em sẽ không kéo nổi, cái đó không phải là thứ các em ở tuổi này có thể dùng."
"Em chỉ thử một chút thôi!" Được sự cho phép của thầy, Y Oa xoa tay vào quần áo, nhận lấy bộ cung ghép.
Màu lam nhạt, kiểu dáng bình thường, cũng không phải là thứ gì quá quý báu.
Y Oa cắn răng, với sự giúp đỡ của thầy giáo, thử kéo dây cung, nhưng vẫn còn hơi khó khăn, sau vài lần cố gắng thì trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
"Nhanh đến xem này, Y Oa lại đang tự chuốc khổ vào thân." Từ bên cạnh truyền đến tiếng chế giễu, một tiểu mập mạp cùng bạn bè chỉ trỏ một cách không hề che giấu.
Y Oa không vui mím môi: "Tôi sẽ kéo ra!"
"Nếu như kéo không được thì sao?" Tiểu mập mạp mặt đầy vẻ khinh thường: "Cậu chỉ là một kẻ chưa thức tỉnh dị năng, toàn nói khoác!"
"Tôi sẽ thức tỉnh dị năng!" Mặt Y Oa đỏ lên vì tức: "Còn hai tháng nữa là tôi thành niên, chờ tôi thức tỉnh dị năng nhất định sẽ đánh cậu một trận."
Tiểu mập mạp khoa trương vặn vẹo người: "Tớ sợ quá đi, cậu cũng đừng quên là tớ tám tuổi đã thức tỉnh dị năng, bây giờ cũng sắp thành dị năng giả cấp C rồi.
Nói không chừng Vạn Cổ đại đế không thích cái kẻ nói khoác như cậu, đến lúc đó sẽ không cho cậu thức tỉnh dị năng thì sao, cậu sẽ là người duy nhất trở thành người sản xuất cũng nên!"
Thầy giáo cau mày quát lớn: "Lao Luân Tư, câm miệng cho ta, còn dám nói bậy về tiên sinh Vạn, sẽ để cha mẹ cậu đến Học Hiệu đón về!"
"Xin lỗi." Tiểu mập mạp nhún vai, vẻ mặt thờ ơ.
Trong mắt Y Oa có nước mắt, nghiến răng ken két: "Tôi chưa từng nói khoác, anh trai của tôi là anh hùng!"
"Ai có thể chứng minh?" Tiểu mập mạp xòe tay ra: "Cậu nói là đúng sao? Sao không nói thẳng là anh trai của cậu là tiên sinh Lý đi! Có bản lĩnh cậu đưa bằng chứng ra xem nào."
Trên tường rào, người tí hon màu đỏ thẫm tức giận khoanh tay, nghiêng đầu nghĩ ngợi, bứt một mảnh đá nhỏ to bằng đầu mình từ trên tường, dồn hết sức lực toàn thân ném về phía Tiểu mập mạp.
Cách hơn ba mươi mét, tảng đá mang theo tiếng xé gió lao đi rất nhanh.
Thầy giáo to con nhíu mày, còn chưa kịp ngăn cản thì tảng đá đã bay qua trước mắt hắn, chính xác đập trúng miệng Tiểu mập mạp, đâm vào hai cái răng cửa.
"Ái!" Tiểu mập mạp hét lên một tiếng, không kịp trở tay, răng cửa cùng tảng đá cùng nhau lăn vào cổ họng, theo phản xạ hắn nuốt vào, đá và răng cửa bị hắn nuốt xuống.
Cổ vừa căng tức vừa đau, cộng thêm răng cửa bị gãy, tiểu mập mạp vừa phun vừa khóc.
"Có địch tập kích! Các bạn học mau lại đây!" Thầy giáo vội triệu tập tất cả học sinh lại, chắn ở phía sau lưng mình, vừa nhìn về hướng tảng đá bay tới, nhưng hắn không nhìn thấy gì cả.
Trên tường rào, người tí hon màu đỏ thẫm hai tay chống nạnh, miệng méo mó đang nhếch lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận