Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Sở Hữu Dị Năng

Chương 123: Kẻ vô tội (length: 9546)

Chương 123: Kẻ vô tội
Theo lão nhân trên cổ họng rút đao ra, Lý Trường An thuận thế một đao chém nát chiếc camera ở góc khuất.
Trên đao không dính một giọt máu tươi, nó xuất từ một loại xương thú Hải Thú nào đó, bị Lý Trường An mài ba tháng mới thực sự trở thành vũ khí. Đây là vũ khí tốt nhất mà Lý Trường An từng dùng.
“Vạn Thái Bình định một mình đối mặt với nhiều người như vậy sao?” Lý Trường An cau mày phóng vào trong lầu. Còn chưa bước vào, đã nghe thấy tiếng bước chân ồn ào bên trong.
Vừa phá cửa, một gã đàn ông còn chưa kịp phản ứng quay đầu lại, một thanh chiến đao dần phóng đại trước mắt hắn.
Chiến đao sắp chém vào đầu người đàn ông, Lý Trường An lại dâng lên dự cảm không ổn. Lưỡi đao dường như đụng phải thứ gì đó mà bị bật trở lại.
Dường như có một bức bình chướng vô hình quanh người người đàn ông đã ngăn chiến đao của hắn lại.
“Làm ta hết hồn!” Người đàn ông sợ hãi vỗ vỗ ngực: “Ngươi và tên trên lầu là cùng một bọn à? Một người ngoài sáng một người trong tối, phối hợp ăn ý ghê.”
Lý Trường An không nói một lời, lùi về phía sau mấy bước về phía cửa lầu. Trong túi lấy ra mấy hạt đậu nành, búng tay bắn nát bóng đèn.
Tầng lầu lập tức trở nên tối tăm, nhưng cũng không hoàn toàn rơi vào bóng tối.
Người đàn ông nhìn quanh một lượt, khinh thường cười một tiếng: “Được thôi, ta cũng lười nhờ người khác giúp, để tự ta xử lý ngươi.” “Hay là ngươi nói cho ta biết còn bao nhiêu đồng bọn, ta có thể cân nhắc tha cho ngươi một mạng.” Lý Trường An vẫn im lặng, trong thời gian ngắn ngủi này, hắn đã tìm ra thân phận của người đàn ông trong đầu, hắn từng gặp nhưng không biết.
Trong hội Du Liệp có tài liệu về người này.
Du Liệp đen, hạng bảy, Đặc Lạp Lạc Phu.
Tin xấu là đối phương rất mạnh, tin tốt là Lý Trường An biết Đặc Lạp Lạc Phu mạnh cỡ nào!
Đa số Du Liệp đen đều bị người điều tra, vì vậy có thể mua thông tin của bọn hắn với giá rẻ.
Ngoài những át chủ bài, phần lớn thông tin sẽ được ghi chép kỹ càng và được cập nhật thường xuyên.
Dị năng của Đặc Lạp Lạc Phu là hệ thần bí [Tầm Nhìn Bình Chướng], một loại bình chướng vô hình. Độ lớn bình chướng có liên quan đến tầm nhìn của Đặc Lạp Lạc Phu.
Độ chắc chắn thì không ai biết con số cụ thể, nhưng vượt qua cả sắt thép. Cái khó giải quyết nhất chính là lớp bình chướng này thuộc hệ thần bí.
Trong khi bình chướng cản trở đối phương tấn công, thì Đặc Lạp Lạc Phu lại có thể tấn công xuyên qua bình chướng vô hình, cũng không ai thực sự thấy được bình chướng này.
Nghiêm túc mà nói, nó giống như một hiện tượng thần bí nằm giữa tồn tại và không tồn tại.
Trong hồ sơ của hội Du Liệp, Đặc Lạp Lạc Phu chưa từng thất bại.
Lý Trường An không ngờ lại gặp Đặc Lạp Lạc Phu ở đây. Hắn khẳng định mình không tìm sai chỗ.
Dù có thông gió tốt, tòa nhà này vẫn thoang thoảng mùi xú uế. Chắc chắn không thể sai.
Vậy nên, Đặc Lạp Lạc Phu đương nhiên có liên quan đến những kẻ buôn bán nội tạng này. Không, đúng hơn phải là một trong những người cầm đầu, vì đã là Du Liệp đen thì có nghĩa là cấp S.
“Còn không tấn công sao?” Đặc Lạp Lạc Phu đợi một lát không thấy Lý Trường An động thủ, liền tiến thẳng đến Lý Trường An.
Tư thế của hắn ngạo mạn không gì sánh được, hai tay chắp sau lưng, ung dung bước tới, giống như một ông già đi dạo trong vườn hoa sau bữa ăn.
Lý Trường An đã cảm thấy một luồng áp lực vô hình hướng về mình, độ lớn của [Tầm Nhìn Bình Chướng] chính là tầm mắt của Đặc Lạp Lạc Phu.
Mà lầu một cũng không lớn, Đặc Lạp Lạc Phu đủ sức bao quát toàn bộ lầu một trong tầm mắt.
Nếu Lý Trường An không trốn hoặc không phá được [Tầm Nhìn Bình Chướng], hắn thậm chí có thể bị dị năng của Đặc Lạp Lạc Phu ép chết trên tường.
À, hắn có thể phá tường.
Trong môi trường mờ tối, Đặc Lạp Lạc Phu có thể thấy được đại khái hình dáng Lý Trường An, nhưng không thấy rõ được những động tác nhỏ.
Ví dụ như việc Lý Trường An đang cắn nát ngón tay cái của tay trái lúc này.
Cảm thấy áp lực càng ngày càng gần, Lý Trường An ngược lại tiến về phía trước. Bình chướng vô hình ngăn cách hai người.
Sau vài giây, Lý Trường An chạm vào bình chướng. Đặc Lạp Lạc Phu cách hắn chưa đầy hai mươi phân, hai mươi phân này là một rào cản không gì có thể xuyên thủng.
“Đặc Lạp Lạc Phu, được gọi là ‘kẻ không thể đụng vào’.” Lý Trường An rốt cuộc lên tiếng.
Đặc Lạp Lạc Phu hứng thú cười một tiếng: “Ngươi nhận ra ta à, ngươi cũng là Du Liệp sao?”
“Không sai, hơn nữa ta còn rất nổi tiếng, ngươi đã thấy ta chưa?” Lý Trường An hơi nghiêng mặt về phía trước.
“Để ta xem xem.” Đặc Lạp Lạc Phu nghiêng người về phía trước. Trong ánh sáng mờ ảo có thể nhìn thấy diện mạo Lý Trường An.
Vài giây sau, Đặc Lạp Lạc Phu ngạc nhiên vui mừng: “Oa, là truyền thuyết chưa từng lộ mặt, Du Liệp đỏ cấp truyền thuyết, xếp thứ ba trên bảng săn giết.” “Có thể ngươi không biết, biệt danh của ngươi chính do ta đặt, ‘kẻ vô tội’! Nghe có hay không?” “Mà một người như ngươi đến đây làm gì? Tìm tài sản? Chắc không phải là đến săn giết ta chứ?” Lý Trường An khe khẽ thở dài: “Ta cũng bất đắc dĩ thôi, kỳ thật...” Đặc Lạp Lạc Phu theo bản năng nhích lại gần thêm một chút.
Khoảnh khắc tiếp theo, lưỡi đao đỏ rực xé toạc không khí, phá tan bình chướng vô hình và hữu hình.
Một đao đoạn thủ!
“Kỳ thật ta không muốn giết người.” Lý Trường An thở dài.
Như hắn dự đoán, máu của hắn đầy thần dị, dường như khắc chế mọi dị năng, [Tầm Nhìn Bình Chướng] trước máu của hắn cũng không chịu nổi một kích.
Phản thần giả rốt cuộc cũng không phụ danh hiệu, hắn sinh ra chính là để săn giết những người có dị năng.
“Đây cũng là lần đầu tiên ta giết một người cấp S nhỉ.” Lý Trường An lẩm bẩm, không quan tâm Đặc Lạp Lạc Phu chết không nhắm mắt trên đất, vội vã lên lầu.
Đặc Lạp Lạc Phu chết vì không biết, không phải khinh địch, hắn từ đầu đến cuối chưa từng lơ là. Làm sao cũng không nghĩ có người có thể chém phá [Tầm Nhìn Bình Chướng].
Nếu dựa quá nhiều vào dị năng mạnh nhất trong số không tồn tại, sẽ có cái thứ hai, cái thứ ba như Đặc Lạp Lạc Phu.
Trên lầu chót lại truyền đến tiếng cười ngạo mạn của Vạn Thái Bình.
“Các ngươi chỉ có chút bản lĩnh này sao?” “Muốn giết ông Vạn của ta còn sớm lắm!” “Bài ca truy điệu Sư Tử!” Lý Trường An bất đắc dĩ, càng khiêu khích thì chứng tỏ Vạn Thái Bình càng gần đến cực hạn. Dù sao thì hắn vẫn còn năng lực của Độc Giác Thú chưa sử dụng đến.
Tám phần là định tập hợp mọi người lại rồi cùng nhau đồng quy vu tận.
Phải tăng tốc!
Thu đao cài bên hông, Lý Trường An phá tan một tấm kính, bám tường ngoài leo lên lầu.
Thân hắn như vượn nhẹ nhàng như yến, mấy lần chuyển mình liền lên đến tầng cao nhất.
Nửa bức tường tầng cao nhất đã bị cái gì đó nổ tung. Lý Trường An trực tiếp bước vào, phía trước chính là Vạn Thái Bình.
Lúc này Vạn Thái Bình toàn thân đẫm máu, không biết bao nhiêu vết thương trên người, chỉ nhìn qua các vết thương thì ít nhất cũng phải có bốn loại khác nhau.
Dù như vậy, hắn vẫn cười sảng khoái và có chút ngạo mạn.
“Ha ha ha, chỉ có vậy thôi sao?” “Không thể nào không thể nào, nhiều người như vậy mà bắt không được một mình ta sao?” “Hôm nay ta hoặc là giết chết các vị, hoặc là bị các vị giết chết!” Vạn Thái Bình vung thanh kiếm dài ba thước trong tay, một kiếm đẩy lui một người, trước mặt hắn đã có hơn hai mươi xác chết nằm xuống.
“Sao không lên… Định lừa ông đây quay người hả? Ông đây không mắc mưu đâu!” Vạn Thái Bình nhếch miệng cười, nhìn quanh. Những ánh mắt phía sau hắn đều là âm mưu.
Lý Trường An bất đắc dĩ lên tiếng, tránh việc mình vừa đến sẽ bị Vạn Thái Bình coi là đánh lén.
“Vạn Thái Bình.” Nghe thấy tiếng sau lưng, Vạn Thái Bình khựng lại, nhưng không dám quay đầu, chỉ có thể hét lớn: “Ngươi bị thần kinh à, tới đây làm gì!” “Một mình ông đây cũng đủ giết bọn chúng tè ra quần, mau cút về đi!” “Ngươi không phải là không muốn giết người sao! Cứ sống cho tốt đi, hôm nay là ngày lão tử dương danh, đừng có tới giành danh tiếng với ta!” Một kiếm đánh nổ quả cầu lửa lao đến, Vạn Thái Bình như chớp mắt quay lại nhìn thoáng qua, thấy đúng là Lý Trường An, lại càng thêm nóng nảy.
“Đi mau lên, đừng có làm phiền ta!” Lý Trường An bĩu môi, rút chiến đao bước lên vài bước, đứng ngang hàng với Vạn Thái Bình.
“Đừng có mạnh miệng, mấy cái chuyện diệt môn này ta chuyên nghiệp hơn ngươi.” “Mới nãy dưới lầu giết một tên Du Liệp đen, tên là Đặc Lạp Lạc Phu, ngươi biết không?” “Hắn nói hắn đặt cho ta cái biệt danh là ‘kẻ vô tội’, hình như ta còn nổi tiếng hơn ngươi đó.” Khóe miệng nhếch lên, Lý Trường An mũi đao chỉ xuống đất, các vết thương trên mặt dần lành lại, trong nháy mắt khôi phục lại diện mạo ban đầu.
“Ta đúng là thứ ba trên bảng săn giết đó, về số người giết thì những người này so được với ta sao?” Vạn Thái Bình hơi ngẩn ra, đột nhiên cười lớn: “Ngươi cái thằng Vương Bát Đản, giấu ta kỹ thế. Đánh xong trận này với lão tử kết nghĩa anh em.” “Lão tử muốn làm anh, sau này gặp người sẽ nói ‘kẻ vô tội’ là đệ đệ ta!” Lý Trường An khịt mũi, nhưng nụ cười thì lại rất tươi.
Giết người thôi mà, so với sống sót thì có gì khó đâu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận