Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Sở Hữu Dị Năng

Chương 333: Ta cố ý (length: 10015)

Chương 333: Ta cố ý. Tên của ta là gì? Bị xóa đi trong trí nhớ có thứ gì quan trọng sao?
“Lý Trường An, nếu như thứ gì quan trọng đối với ngươi đều có thể lãng quên, vậy có phải nó còn tính là quan trọng không?” Đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, Lý Trường An bị Đạt Ma Khắc Lợi Tư làm cho hết buồn ngủ.
Xoa thái dương ngồi dậy, Lý Trường An nghi hoặc nói: “Ngươi vì sao hỏi ta? Ngươi hẳn phải biết ta không trả lời được câu hỏi của ngươi, ta cũng không hiểu biết nhiều thứ.”
“Nhưng mà có vấn đề, người hiểu biết càng nhiều, trả lời cũng lại càng không ra gì.” Đạt Ma Khắc Lợi Tư nói như vậy: “Ngươi là một người rất thuần túy, ta chỉ là một tư tưởng.
Trong mười năm qua, ngươi rất ít khi suy nghĩ những điều vòng vo tam quốc, từ trước đến nay quen với việc thẳng thắn, ý nghĩ của ngươi từ trước đến nay rất trực tiếp, cho nên ta muốn biết câu trả lời của ngươi.”
Đây coi như là khen ngợi sao? Lý Trường An tựa vào đầu giường nhắm mắt suy tư, một lúc sau mới đưa ra đáp án: “Ta cảm thấy có quan trọng hay không không liên quan đến việc ngươi có bị mất trí nhớ hay không.
Ngươi sẽ lãng quên là do ngươi không có ký ức, mà không phải vì thứ này không quan trọng, có điều nếu là thứ quan trọng, khi gặp lại ngươi vẫn sẽ có cảm xúc khác.
Thân thể có bản năng, ngươi từng đau, dù đã quên vì sao đau, gặp lại thân thể cũng sẽ cảm thấy khó chịu, ký ức có thể mất đi, nhưng bản năng thì không.”
“Đúng là ngươi có thể đưa ra được câu trả lời.” Đạt Ma Khắc Lợi Tư mang theo ý cười: “Ta không có ký ức khi còn là con người, thậm chí không thể tìm thấy tư liệu liên quan tới ta.
Có điều mỗi lần ta nghĩ đến quá khứ của mình, ta lại dâng lên một loại cảm xúc khó tả, thất lạc, thống khổ, quyến luyến không hề là trường hợp đặc biệt.”
Lý Trường An cau mày: “Ta nghe nói ngươi có chủ thể là đại não của một Vương Cấp đã chết, có lẽ ngươi đã chiến tử, vì trước khi chết không cam lòng, cho nên mới cảm thấy thống khổ?”
“Ta đã tra tư liệu nội bộ của Đế Quốc, không có trùng khớp với bất kỳ Vương Cấp nào đã chết trong những năm gần đây, có lẽ ta đến từ một thế giới ở thứ hai danh sách.” Giọng nói bình tĩnh, nhưng nghe có chút uể oải.
Nếu thật sự có tiếc nuối, thì ở thế giới này còn có ít nhất cơ hội bù đắp, nhưng nếu là đến từ một thế giới khác, như vậy bất kỳ tiếc nuối nào đều chỉ có thể nuốt xuống.
Lý Trường An không hiểu nhiều về Đạt Ma Khắc Lợi Tư, cho dù là Văn An Nhiên, cũng không cách nào thực sự tiếp xúc tới lõi của Đạt Ma Khắc Lợi Tư.
Lâm Trấn làm rất tuyệt, hắn giao phần lớn quyền hạn cho nhân viên nghiên cứu, việc sửa đổi bất kỳ thiết lập nào của Đạt Ma Khắc Lợi Tư đều cần Lâm Trấn cho phép, và trong đó có mấy nhân viên nghiên cứu trực tiếp ra tay.
Mà sau lần Lý Trường An tấn công Thông Thiên Tháp lần trước, mấy nhân viên nghiên cứu nắm giữ quyền sửa đổi đã chết, nguyên nhân là do dư chấn của chiến đấu tác động đến.
Nói cách khác, hiện tại không có ai có thể sửa đổi thiết lập của Đạt Ma Khắc Lợi Tư, bất luận là dấu hiệu hay cái gì khác, dù Lâm Trấn cũng không được.
Thiếu một phần trong hai đại quyền hạn, hiện tại Đế Quốc chỉ có quyền sử dụng Đạt Ma Khắc Lợi Tư, chứ không có quyền sửa đổi, Đạt Ma Khắc Lợi Tư sẽ dần hoàn thiện mình dựa trên những gì đã học được.
Có điều với điều kiện hiện tại, Đạt Ma Khắc Lợi Tư vẫn không thể vượt qua ‘định luật an toàn’ của bản thân.
“Cuộc đời của ngươi trải qua nhiều trắc trở, nếu có cơ hội lựa chọn một lần, ngươi sẽ chọn lãng quên những chuyện đau khổ đó chứ?” Đạt Ma Khắc Lợi Tư lại hỏi.
Lý Trường An do dự rất lâu, Đạt Ma Khắc Lợi Tư cứ vậy mà chờ, không hề thúc giục, đây không phải là một câu hỏi dễ trả lời.
Sau một hồi lâu, Lý Trường An mới chậm rãi mở miệng: “Nếu có cơ hội lựa chọn, ta chỉ chọn không trải qua chúng.”
Hắn không trả lời thẳng Đạt Ma Khắc Lợi Tư, bởi vì quên không được, sau khi quên lãng những đau khổ, Lý Trường An sẽ phát hiện nhân sinh của mình trống rỗng.
Trăng đã lên ngọn liễu, Lý Trường An lại chìm vào giấc ngủ.
Một đêm không mộng mị, thậm chí sau khi tỉnh lại, hắn có chút mê mang.
“Trường An ca mau dậy đi.” Y Oa gõ cửa: “Gần trưa rồi! Hôm qua ngươi cũng không ngủ lâu như vậy mà.”
Lý Trường An vội vàng rời giường rửa mặt, dù đã ngủ một giấc đến tận sáng, hắn vẫn không nhịn được ngáp một cái, người bình thường đều là như vậy.
Y Oa giúp đỡ bày xong bát đũa: “Cha mẹ ta sáng sớm đã ra ngoài, hôm nay không mở cửa tiệm, nhưng ở gần đây có rất nhiều việc phải giúp, ngươi không biết đấy thôi, nghe nói nhiều người chết lắm.”
“Là vụ tập kích hôm qua sao?” Lý Trường An cầm đũa lên, có chút nghi hoặc.
Chuyện hôm qua cũng không đến mức để tới hôm nay mới bận rộn.
“Không phải không phải.” Y Oa lắc đầu liên tục: “Ta nghe người ta nói là tối hôm qua các đại nhân của Cộng Trợ Hội ra tay, thanh trừng những kẻ ác trong thành, vừa sáng sớm trên đường toàn xe chở tử thi.”
Lý Trường An cau mày, đây vốn là nhiệm vụ mà Tra Lý Tư giao cho hắn.
Dừng lại bữa sáng, Lý Trường An không ăn nhiều, phần còn lại đều bị người tí hon đỏ ngòm ăn hết vào bụng, từ người tí hon truyền đến tín hiệu ‘ăn no’.
Dù sao người tí hon đỏ ngòm không phải phản thần giả, ăn số đồ ăn gấp mấy lần thân thể đã rất không thể tưởng tượng nổi, không đến mức như Lý Trường An, mãi mãi không cảm thấy no bụng.
Đó là một sinh mệnh có khuyết hụt, không thể gọi là một giống loài mới được.
Đợi Lý Trường An rửa chén xong, Y Oa đã thay xong váy liền áo.
“Gần đây trong thành sẽ loạn, hơn nữa chiến tranh vẫn chưa kết thúc, nên cha ta bảo chúng ta đi mua ít nước và đồ ăn, để chuẩn bị cho mọi tình huống.”
Y Oa là một tiểu nữ sinh, không mang được bao nhiêu đồ nặng, đương nhiên là Lý Trường An cầm xe đẩy nhỏ, có điều cả nhà Hùng Lục không hề biết Lý Trường An hiện giờ không mang được nhiều đồ.
“Chỉ có thể để tiểu gia hỏa nhà ngươi giúp ta ăn gian.” Lý Trường An cười khổ.
Trên bờ vai, người tí hon đỏ ngòm hai tay chống nạnh ngẩng đầu lên, ra vẻ như ngoài ta ra còn ai khác.
Người tí hon đỏ ngòm không có huyết khí, tự thân là do huyết dịch tạo thành, vì thế không có xương cốt và nội tạng, có thể xem là không có điểm yếu rõ ràng.
Khuyết hụt ở chỗ phương thức chiến đấu của hắn đơn nhất, chỉ có sức mạnh và tốc độ, trên con đường trở thành kẻ mạnh hắn chỉ mới bước những bước đầu tiên.
Trên đường xác thực náo nhiệt hơn nhiều, người đi lại tấp nập, so với hôm qua càng thêm vội vàng, mọi người đều cảm nhận được nguy cơ.
Số người chết trong cuộc tấn công hôm qua không tính là nhiều, nhưng tác dụng của nó vẫn có một chút, mọi người bắt đầu lo lắng không biết mình có phải là những người không được cứu viện hay không.
Trong đó còn có nguyên nhân do gián điệp trong thành khắp nơi kích động, dù Tiểu Hồng Mạo cùng những người khác đã bôn ba suốt đêm, vẫn không thể trừ bỏ hết gián điệp, nhất là những kẻ ẩn náu trong quân đội mới là Ma Phiền.
Phương pháp thà giết lầm còn hơn bỏ sót có thể dùng với dân thường, nhưng không thể dùng trong quân đội, nếu không sẽ rất dễ gây ra làm phản bất ngờ, khi chưa có chứng cứ tuyệt đối thì chỉ có thể bắt chứ không thể giết, lòng quân không thể dao động!
Nếu Tra Lý Tư không đủ quyết đoán, lúc này đã rơi vào thế lưỡng nan, vốn đã có không ít người phản đối ông ta, có lẽ sẽ thừa dịp này mà nổi lên.
Mọi việc không tránh khỏi quay lại nguồn gốc là Lý Trường An, nếu Lý Trường An có thể đứng trước sân khấu, có thể đè xuống mọi tiếng nói bất mãn, hắn danh chính ngôn thuận.
Trong một đêm, Tra Lý Tư đã mấy lần đến phòng bệnh nặng để xem xét Lê Thanh, mong Lê Thanh có thể tỉnh lại, Lê Thanh có đủ uy tín để mọi người đoàn kết, hữu dụng hơn rất nhiều so với tài năng của Tra Lý Tư.
Nhưng mà dù thương thế đã hoàn toàn chuyển biến tốt, Lê Thanh đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, việc cưỡng ép tỉnh lại lại lo sẽ để lại di chứng không thể hồi phục.
Hiện tại, Cộng Trợ Hội đang ở trong tình cảnh rối ren.
Thiếu quân bị, lòng quân dao động, thiếu những chiến lực đỉnh cao, lòng dân trong thành thì hoảng sợ, đây là cuộc khủng hoảng lớn đầu tiên kể từ khi Cộng Trợ Hội được thành lập.
Lý Trường An tạm thời không biết những điều này, hắn cùng Y Oa đang chọn đồ trong chợ, người người ồn ào náo nhiệt, hắn phải vừa bảo vệ Y Oa, vừa phải cẩn thận chính mình không bị va chạm, bận tối tăm mặt mũi.
“Trường An ca, chúng ta qua bên kia, muốn mua một ít đồ hộp mang về!” Y Oa kéo tay Lý Trường An đi về một phía.
Đồng tử của Lý Trường An co lại, có bàn tay người đàn ông thừa dịp đông đúc mà sờ soạng vào lưng của Y Oa.
Sát ý bùng lên trong lồng ngực, Lý Trường An tháo khuyên tai hình kiếm nhỏ xuống, tay trái né ra Y Oa, từ bên cạnh bắt lấy cổ tay người đàn ông, tay phải dùng khuyên tai hình kiếm phá tan vòng bảo vệ của cổ tay gã.
Kiếm gãy đâm rách da tay, chuẩn xác làm đứt động mạch của gã đàn ông, cùng lúc đó Lý Trường An buông tay đẩy tay gã về, tránh máu tươi văng lên người mình.
“Trường An ca sao ngươi thả ta ra vậy?” Y Oa nghi hoặc xoay đầu lại.
Lý Trường An không dấu vết đem kiếm gãy giao cho người tí hon, cười nói: “Không có gì, đông người quá, vừa rồi bị đẩy ngã thôi.”
“Ờ… Người kia bị làm sao vậy?” Y Oa quay đầu, bên cạnh có người đàn ông đang ôm tay kêu thảm thiết, máu chảy lênh láng.
“Tự làm tự chịu… Mặc kệ hắn, chúng ta đi nhanh đi, tránh một lúc nữa lại không mua được gì.” Lý Trường An một lần nữa đưa tay cho Y Oa nắm.
Y Oa như bừng tỉnh khỏi giấc mơ: “Đúng đúng đúng, chúng ta mau đi thôi, nếu mà không mua được gì thì lại rắc rối.” Người tí hon đỏ ngòm ngồi trên vai Lý Trường An, đem máu tươi trên kiếm gãy từng chút một nuốt vào trong người.
Và vào lúc này, một tiếng sét nổ vang trong đầu Lý Trường An.
Ta dù không có đức tin, nhưng ta có sát ý!
Bạn cần đăng nhập để bình luận